“Ưm a~”
Quá sung sướиɠ, Diêu Băng nhịn không được tốc độ loát dươиɠ ѵậŧ càng lúc càng nhanh, bụng nhỏ ưỡn về phía trước, miệng không nhịn được phát ra những tiếng rêи ɾỉ thẹn thùng.
“Thoải mái quá, bác sĩ Nguyễn sờ thoái mái quá đi...sờ thêm chút nữa được không? Một chút...”
Cặρ √υ' no đủ xinh đẹp dựng đứng lên.
Núʍ ѵú cương cứng do dam muốn tìиɧ ɖu͙© dâng trào, hệt như quả mơ chín, mềm mại đẹp đẽ lại ướŧ áŧ, khiến người ta gấp gáp muốn hái về.
Nguyễn Hi biết nghe lời, bàn tay bao trùm lên bộ ngực của hắn, không nặng không nhẹ bắt đầu xoa bóp, thưởng thức viên trái cây đỏ mọng kia. Nhìn khuôn mặt trần chụi nhuốm đầy tìиɧ ɖu͙© của hắn cùng với những tiếng rêи ɾỉ tràn ra khỏi khóe miệng so với âm nhạc êm dịu còn êm tai hơn...
“Ngô a...muốn, muốn bắn...” Hô hấp Diêu Băng dồn dập, hai mắt mê li, hoàn toàn sa vào tìиɧ ɖu͙©, một tay loát dươиɠ ѵậŧ, một tay nắm chặt tay cô đang xoa bóρ ѵú mình. Chỉ chốc lát sau, dươиɠ ѵậŧ sưng đỏ liền run rẩy bắn ra một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c đặng sệt, bắn lên giữa ngực hắn, từ từ chảy xuống theo l*иg ngực phập phồng
Cùng lúc đó, tiểu huyệt dưới tinh hoàn cũng không nhịn được nữa, rầm rầm phun ra một mảng dâʍ ŧᏂủy̠, chậm rãi chảy xuống thấm ướt đùi hắn.
Cao trào đi qua, lúc Diêu Băng phản ứng lại thẹn thùng không dám nhìn Nguyễn Hi, kẹp chặt hai chân mình.
Nguyễn Hi bắt lấy đầu gối của hắn, mở hai chân ra.
Diêu Băng chậm rì rì làm theo động tác của cô, bàn tay không nhịn được che chắn chỗ tư mật.
Nguyễn Hi lấy ống nghiệm ra, nắm lấy dươиɠ ѵậŧ nửa mềm xuống của Diêu Băng, đặt lên qυყ đầυ thu sạch sẽ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào ống nghiệm.
Lúc sau lại nhéo nhéo trứng dái của hắn, xoa bóp từ dưới lên phía trước dươиɠ ѵậŧ, vuốt ve qυყ đầυ nhạy cảm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn cương cứng trở lại.
Diêu Băng cảm thấy có mình có hơi ngốc, đỏ mặt, ngơ ngác nhìn Nguyễn Hi.
Nguyễn Hi giải thích: “Chờ đến lúc hạ thể chuẩn bị thụ tinh cần dùng đến, cậu cứ bắn vài lần đi.”
Diêu Băng: “...”
Đổi lại nếu là mấy hôm trước, Diêu Băng không ngờ rằng “lần đầu tiên” của hắn với người khác giới lại là lúc hắn cần “thụ tinh trong ống nghiệm”...
Loại cảm giác này vừa quái lạ vừa kỳ diệu.
Nguyễn Hi thực sự đối xử với hắn giống như một người bệnh bình thường.
Lúc cô giúp hắn loát còn khen ngợi vυ' của hắn, dươиɠ ѵậŧ của hắn, khen hắn dài...
Mỗi một câu đều khiến cho hắn mặt đỏ tai hồng tim đập thình thịch, mãi sau cũng không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Dẫn tới hắn mới quá kích động, bắn lên mặt Nguyễn Hi...
Chất lỏng màu trắng sữa chậm rãi trượt khỏi giương mặt trắng nõn của cô, vừa hoa mĩ vừa sắc tình, xẹt qua cánh môi cô khiến cho Diêu Băng có suy nghĩ liệu cô ấy có ăn vào không nhỉ.
Kết quả vừa mới tưởng tưởng, lại cương lên.
Nguyễn Hi cũng không thích ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Đối với việc Diêu Băng bắn lên mặt mình, cô cũng vô cùng bình tĩnh.
Rút khăn giấy ra lau, nhéo nhéo qυყ đầυ vừa mới bắn đến lần thứ ba: “Xem ra đã trữ không ít hàng nha, vậy đừng trách tôi ép khô cậu.”
Diêu Băng: “...”
QAQ, nhất định là cô ấy cố ý chỉnh hắn!
Tuy rằng thời gian hắn ở thế giới loài người không tính là ngắn, nhưng bởi vì hình tượng nữ tính cũng đã trải qua không ít chuyện.
Hắn không thích vẻ nam tính kì lạ của mình, hơn nữa kết cấu cơ thể không giống người thường, cho nên đến bây giờ vẫn chưa hề nhắc đến chuyện yêu đương.
Nhưng không nhắc đến tình yêu không có nghĩa là không nghĩ đến nó.
Trong quá trình điều trị, Nguyễn Hi tiếp xúc thân mật với hắn là thật. Trải qua vài giờ, sau khi liên tục bị trêu trọc, Diêu Băng chậm rãi sinh ra một loại ảo giác cảm thấy Nguyễn Hi khác biệt.
Hắn động tâm.
Lần đầu tiên sinh ra ý tưởng cùng Nguyễn Hi nói chuyện yêu đương.
Không chỉ mới vì kĩ năng loát cao thủ của cô, mà còn bởi vì...hắn đối với cô sinh ra ảo tưởng.
Hắn cảm thấy bất mãn với việc bị cô điều khiển.
Diêu Băng nghĩ nghĩ, nghĩ đến mức nhiệt độ trên mặt đã có thể chiên trứng gà.
Nguyễn Hi lấy khăn giấy giúp hắn làm sạch dươиɠ ѵậŧ, dươиɠ ѵậŧ còn đang cương cứng bị cô lăn qua lăn lại. Biểu tình trên mặt cô vẫn bình thản như cũ, phảng phất nét đùa nghịch khi nãy là một người khác.
“Được rồi. Không sai biệt lắm, chuẩn bị lấy trứng.”
“Ách...không phải đã nói tôi vẫn chưa phát dục hết sao? Tại sao lại...”
Nguyễn Hi hỏi hắn: “Đã ok rồi. Cậu có muốn sờ thử không?”