Diêu Băng mặt nóng bừng bừng, máu trong não không kìm được chảy xuống, hắn liếc nhìn xuống thì thấy dươиɠ ѵậŧ của mình đang run rẩy và đang cương trở lại kề sát ở trên bụng. Không những không thấy đau đớn mà bao qυყ đầυ còn giống như phát triển tự nhiên không có dấu vết của cắt bỏ nhân tạo. So với trong tưởng tượng của hắn nó sạch sẽ xinh đẹp, và nhạy cảm hơn rất nhiều.
Lần đầu tiên được Nguyễn Hi chạm vào bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© lúc nàng đeo ngang tay, cũng không có cảm xúc mãnh liệt như vậy, hiện tại cảm thấy keo silicon đã quá ẩm để chạm vào và sau khi cọ xát hai lần nữa ở qυყ đầυ mã mắt liền phun ra nước bọt, làm ướt gang tay của nàng.
Diêu Băng có chút choáng ngợp mà cúi đầu xuống, vài tai đỏ đến mức nhìn thấy mạch máu. Nguyên Hi lúc này bỏ tay ra khỏi dươиɠ ѵậŧ, ra lệnh cho hắn:
- Nằm lên giường đi, tôi sẽ giúp anh mở âʍ đa͙σ phát dục ủ chín và thụ tinh trong ống nghiệm.
- Này, cô định làm như thế nào?
Diêu Băng đang nằm ở trên giường, khó hiểu hỏi nàng.
- Trị liệu bằng thuốc, đừng lo lắng, không đau, hơn nữa tốc độ điều trị rất nhanh, hiệu quả tốt và không để lại tác dụng phụ.
Sau khi Nguyệt Hi giải thích xong liền yêu cầu hệ thống đưa tủ thuốc lên. Bức tường trống rỗng mở ra, một chiếc tủ màu trắng từ từ hiện ra. Một đôi tay xinh đẹp mềm mại từ giữa tủ màu trắng vươn ra, theo yêu cầu của Nguyệt Hi lấy ra một viên thuốc màu hồng nhạt.
Nguyệt Hi lấy viên thuốc và nói với Diêu Băng:
- Tôi sẽ bôi thuốc này lên vùиɠ ҡíи của anh, có thể sẽ có một số phản ứng sinh lý không thể tránh khỏi, anh không cần phải chịu đựng.
Phản ứng sinh lý?
Ma Diêu Băng nóng bừng lên, lo lắng đặt tay lên đầu gối, nhỏ giọng đáp:
- Ồ… Tôi hiểu rồi.
Hắn nằm bẹp trên giường bệnh, mắt nhìn trần nhà trắng tinh, có chút thất thần.
Một lúc sau, đôi tay đeo găng tay silicon tách hai chân hắn ra. Nguyệt Hi đã đeo nó rất lâu, và găng tay mát mẻ ban đầu đã dính nhiệt độ cơ thể của Nguyệt Hi. Nàng nhẹ nhàng cầm túi trứng của hắn lên, dùng ngón tay chấm thuốc lỏng lên mép lỗ huyệt.
Từ ngoài vào trong, ngón tay mảnh khảnh chậm rãi tiến vào, chui vào trong lỗ nhỏ, thử độ sâu, khi đến kết giới, cô lại rút ngón tay ra, lại trải đầu thuốc lên vách thịt.
Diêu Băng cảm thấy vùиɠ ҡíи hơi ngứa và tê dại, một cảm giác khó tả chạy thẳng vào tim.
Dường như cả không khí xung quanh cũng nóng dần lên, hai mắt dần mờ mịt, không nhịn được mà liếʍ môi dưới, nuốt nước bọt, tay đặt trên đầu gối không khỏi nắm lấy dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc sưng tấy đau đớn… Nó quá khó chịu.
Hắn muốn phát tiết!
Nhưng Nguyệt Hi vẫn còn ở đây.
Tay của Diêu Băng đã tê cứng lại khi giữ lấy dươиɠ ѵậŧ của mình, và hắn quay lại nhìn Nguyệt Hi.
Nguyệt Hi biết anh đang suy nghĩ gì, nói nhỏ:
- Có cần tôi giúp không?
Đôi mắt Diêu Băng sáng lên, môi run run nói:
- Ừ, có được không?
Nguyệt Hi mỉm cười:
- Đương nhiên rồi, anh không cần phải cố chịu đựng, đó là tác dụng phụ của thuốc.
- Ưm…
- Anh muốn bắt đầu từ đâu?
- Hả?
Nguyệt Hi tháo găng tay ra, vuốt ve gương mặt hắn bằng tai trái trắng vfa mềm mại của mình, thì thầm:
- Anh có phiền không nếu tôi chạm vào anh như thế này?
Bàn tay của nàng thật mềm mại và ấm áp.
Dươиɠ ѵậŧ của Diêu Băng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức không kìm được đau nhói, hắn thốt lên ba chữ hết sức kiềm chế:
- Tôi không phiền.
Nguyệt Hi nhẹ nhàng nói:
- Tốt lắm, vậy tôi tiếp tục.
- Ưm…
Diêu Băng nhắm mắt lại hưởng thụ và để cho tay nàng vuốt ve lông mày; mắt; mũi; môi và tiếp tục đi xuống.
Cảm giác này thật tuyệt vời.
Hắn chưa từng trải qua điều đó trước đây.
Bàn tay của Nguyệt Hi như có luồng điện nhẹ truyền đến, nơi được nàng vuốt ve sẽ có cảm giác tê dại, dần dần tụ lại, toàn bộ đại não trống rỗng, du͙© vọиɠ cũng dần tăng lên.