"Được, tôi không miễn cưỡng cậu." Bà cô Hồ cười nhạt, lấy điện thoại di động ra, gọi cho giáo viên chủ nhiệm của Kỳ Dã.
Nhàm chán.
Kỳ Dã hừ ra từ đầu mũi, phạm lỗi, luôn luôn là xử lý theo cách bộ ba cũ rích như vậy.
Thông báo cho giáo viên chủ nhiệm, tìm phụ huynh, viết bản kiểm điểm.
"Cô Chân, cô đang ở đâu? Mau đến phòng giáo vụ đi, cái tên gây họa Kỳ Dã của lớp cô lại gây chuyện rồi." Bà cô Hồ giọng nói the thé, "Ôi chao, tôi thật nói không nên lời, lần này cậu ta... lần này cậu ta, lần này cậu ta lại làm chuyện lưu manh ở tòa nhà dạy học và bị nhân viên của trường bắt ngay tại trận..."
Lớp học hiện tại của Kỳ Dã chính là lớp kém nhất toàn khối, giáo viên chủ nhiệm của lớp bọn họ cũng là một nữ nghiên cứu sinh vừa mới tốt nghiệp đại học sư phạm.
Đối với những kẻ cứng đầu có thành tích vừa kém vừa không ra gì, mà kỷ luật khó có thể quản lý được, đương nhiên là phải ném cho những tân binh vừa mới ra trường.
Bởi vì giáo viên chủ nhiệm họ Chân, nên Kỳ Dã bọn họ đã xưng hô thân mật với cô ấy là Nữu Hộ Lộc.
Không gì khác, chỉ bởi vì cái tên này rất bá đạo.
Chẳng mấy chốc, giáo viên chủ nhiệm của Kỳ Dã, Nữu Hộ Lộc liền đến được chiến trường.
Cô rõ ràng vừa mới gội đầu xong ở ký túc xá, những sợi tóc còn đang tích nước nhỏ giọt, chân đi một đôi dép lê màu hồng hellokitty, vội vã chạy đến.
Vừa bước vào cửa, Nữu Hộ Lộc liền liếc nhìn Kỳ Dã đang bị bao vậy ở trong góc mà đầu cô đau một cách không thể khống chế được.
Thật sự không một ngày nào là không gây chuyện!
"Trường cấp ba Dương Thành của chúng ta tuyệt đối không thể để cho những tên cặn bã như thế này phá hoại được." Bà cô Hổ danh chính ngôn thuận nói, "Cô Chân, cô thông báo cho phụ huynh của cậu ta, bảo bọn họ đến dẫn cậu ta về đi. Loại học sinh kém đức hạnh hư hỏng này nhất định phải đuổi học!"
Sau khi Nữu Hộ Lộc hiểu hết tình hình tổng thể, suy nghĩ một hồi, liền nói với bà cô Hổ, "Cô Hồ, bắt trộm thì phải bắt quả tang. Chỉ dựa vào lời nói của một bên nhân viên nhà trường thì đã xử tội chết cho học sinh của tôi, có phải hơi không công bằng không."
"Trời ạ, cô giáo này làm sao nói như vậy được chứ?" Chú lao công trợn tròn mắt, nhổ nước bọt, "Tôi đã sống lâu như vậy, còn có thể tuỳ tiện nói láo vu oan cho người khác hay sao?"
Nữu Hộ Lộc bình tĩnh nói, "Vậy ngoài chú ra, còn có người nào khác hay là đồ vật có thể chứng minh không?"
Chú lao công á khẩu không trả lời được.
"Cô Chân, cô đừng nói giúp cho cái loại học sinh kém này." Bà cô Hồ lộ ra nụ cười xem thường, "Tôi biết cô là người tình cảm, muốn giáo dục hết những người có tài trí hơn người trong thiên hạ này. Nhưng đây là một học sinh kém không phải là người tài trí, cậu ta chỉ là một tên côn đồ làm chuyện lưu manh mà thôi."
Nữu Hộ Lộc đi đôi dép hello kitty bước lên phía trước, đến gần bà cô Hồ một bước, biểu cảm nghiêm túc, "Cô Hồ, xin cô đừng nói học sinh của tôi như vậy. Đây là một sự sỉ nhục đối với cậu ấy."
"Cô..." Bà cô Hồ bị chọc cho tức, nói không nên lời.
Đúng là giáo viên chủ nhiệm như thế nào, thì liền có học sinh như thế đó.
Đồng lõa với nhau, không làm lại được.
Ngay lúc hai vị giáo viên đang bế tắc, căng thẳng không dứt, thì phó hiệu trưởng đúng lúc đẩy cửa đi vào.
"Nếu đã như vậy..." Phó hiệu trưởng đang suy nghĩ biện pháp giải quyết.
Dù sao ba của Kỳ Dã cũng đang có sức ảnh hưởng nhất định ở Dương Thành, hơn nữa trước đây đã quyên góp tiền cho trường không ít, mối quan hệ này không thể không chiếu cố.
"Bạn học Kỳ Dã vi phạm nội quy nhà trường, tự tiện xông vào tòa dạy học đã bị niêm phong, yêu cầu trước buổi nghi lễ chào cờ thứ hai tuần sau, phải kiểm điểm trước mặt tất cả mọi người." Hiệu trưởng nói, "Còn về những chuyện khác cũng không có bằng chứng, đương nhiên không thể được tính."
Kỳ Dã nghe vậy, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, cũng được... không có liên lụy đến cô ấy.