Một ngày một đêm hẹn hò, Lục Thận không chọn Nguyên Hựu, nhưng Nghiêm Tư lại chọn, chiếc nhẫn chỉ điểm quá rõ ràng, họa sĩ quen thuộc, đoán ra không khó.
Hai người cũng cùng một lộ trình, sau khi ăn sáng xong thì tiến vào rạp chiếu phim, Nguyên Hựu chọn một bộ phim tài liệu, lúc hai người ra ngoài ăn trưa liền tiến hành thẳng thắn với nhau.
“Cậu và Lục Thận đã sớm quen biết?”
Nghiêm Tự vừa cắt bít tết vừa hỏi.
Nguyên Hựu gật gật đầu, "Ừm, lúc còn học đại học tôi đã thích anh ấy..."
Nguyên Hựu bị cự tuyệt, nhưng sẽ không bao giờ từ bỏ, dù sao nhiều năm nỗ lực đã trả giá như vậy, cậu ta vẫn muốn kiên trì, sau đó sẽ thành công.
"Hắn quả thật không dễ theo đuổi."
Nghiêm Tư nâng chén chạm một cái.
Nguyên Hựu cười khổ, "Đúng vậy, rất khó. ”
Xoay chuyển cuộc trò chuyện, Nguyên Hựu hỏi hắn, "Anh sao lại chọn được tôi?"
Nghiêm Tư nhướng mày, dùng khăn giấy ướt lau tay, "Tổng cộng có bốn bức tranh, bức cà phê kia không có gì ngạc nhiên là Tịch Dương, chiếc nhẫn thì nhất định là cậu, mê hoặc nhất là bức hình cá và bức hoa hồng, không chắc là ai, cũng không biết ai đã chọn?”
Hắn hiểu ý tứ của Nguyên Hựu hỏi mình, muốn biết Lục Thận đã chọn ai?
Nguyên Hựu quả thật rất muốn biết, dù sao mình vẽ nhẫn quá rõ ràng, nếu Lục Thận cố ý không chọn, như vậy, hắn sẽ ở cùng ai?
Cùng một câu hỏi, ở đây là Mẫn Trí...
Sau khi chọn xong hoa hồng, hắn vẫn luôn tâm hoảng ý loạn, yết hầu đỏ bừng bừng.
Đây là động tác nhỏ khi hắn khẩn trương, chỉ có khi gặp phải sự kiện đặc biệt trọng đại mới có thể như vậy.
Hắn thỉnh thoảng liếc mắt ra ngoài cửa sổ, muốn nhìn thấy bóng dáng nhớ nhung đã lâu...
Nhưng mà, sự tình không như mong muốn, người đến lại là Ninh Bình ăn mặc sang trọng.
Thẩm Mộc ngồi trên xe của Lục Thận trở về, xe của hắn rất lớn, không gian rộng rãi, cấu hình đều là hàng cao cấp, hiệu ứng âm thanh rất tốt, nhưng hắn lại rất biết dày vò, thật xấu hổ, rốt cuộc khi nào mới tới được biệt thự...
Trong màn đạn, dường như tất cả đều đổ xô bên này, "Đại Điểu đệ đệ sắp về nhà rồi, buổi hẹn hò của Mẫn Thần và Ninh đại mỹ nhân thật kinh khủng, toàn bộ quá trình không nói chuyện, buổi sáng trở về liền ngồi ở phòng khách, nhất định là đang chờ đại điểu đệ đệ..."
"Nghiêm Tư và Nguyên Hựu cũng vậy, sau khi thẳng thắn thì bầu không khí rất hòa hợp, ai làm việc nấy, căn bản không có hơi thở yêu đương, vẫn là cặp đôi đại điểu đệ đệ khác biệt, các ngươi xem yết hầu điện hạ lộ ra kìa, mặt trên cư nhiên có dấu hôn nhạt màu, a a a..."
Hai người ngược lại rất hài hòa, đều là áo trắng quần đen, Lục Thận không thèm liếc mắt nhìn, giống như cậu không tồn tại.
Thẩm Mộc lúc đầu đứng ngồi không yên, về sau càng tin tưởng diễn xuất như ảnh đế của mình đã tránh được một kiếp, bắt đầu nóng lòng tìm đường chết, "Chiếc xe này thật lớn ha..."
Nhìn ghế sau từ gương chiếu hậu, bọc da màu đen, chỗ ngồi rộng rãi, có thể dễ dàng chứa hai người nam nhân trưởng thành làʍ t̠ìиɦ trên đó ...
Đèn đỏ dừng lại, Lục Thận liếc cậu một cái, Beta đeo kính, tóc dài buông xuống, không nhìn thấy lông mi dày dặn, chỉ lộ ra cánh tay và cổ tay trắng nõn non mềm, quần thô màu đen bao bọc lấy đôi chân dài, tư thế thả lỏng, ngón tay gõ nhẹ đầu gối, một bộ thích ý..
Người này thật sự không nhớ rõ chuyện đêm qua? Hay giả vờ?
"Cậu muốn mua một chiếc xe hơi?"
Giọng nói Alpha trầm thấp, giống như đĩa nhạc siêu trầm của bản thu âm cũ, Thẩm Mộc theo bản năng nuốt nước miếng, xoa vành tai, ánh mắt né tránh, "Không, không phải..."
Lục Thận kỳ quái, theo ánh mắt của cậu nhìn về phía ghế sau, không phát hiện cái gì, lại chuyển động vô lăng, đi thẳng vào biệt thự.
Hai người trước sau xuống xe, Thẩm Mộc vội vàng rời xa phạm vi thế lực của Lục Thận. Thật quá con mẹ nó mất mặt, vào cửa liền thấy bọn họ đều ở đây, "A? Tất cả các người đã về rồi à?”
Thẩm Mộc ở sảnh khom lưng đổi giày, Lục Thận đứng ở phía sau, nhìn một đoạn eo nhỏ của cậu sụp xuống, yết hầu khẽ lăn.