Mẫn Trí chờ đợi đã lâu, trong nháy mắt ngồi thẳng người, tham lam nhìn về phía người ở cửa.
Ninh Bình đi tới trước mặt Thẩm Mộc, cố ý che đi tầm mắt của Mẫn Trí, "Xem ra tối hôm qua cùng Lục Thận chơi rất vui ha, dậy muộn như vậy..."
Mở miệng chính là mùi thuốc súng nồng nặc, Thẩm Mộc ngậm cười một tiếng, không dám tiếp chiêu.
Nghiêm Tư ở trong phòng bếp gọi bọn họ, "Vẫn chờ các người cùng ăn cơm, mau tới đây đi..."
Màn đạn quan sát toàn màn hình càng thêm cẩn thận, "Trời ơi, bầu không khí này rất khẩn trương, cảm giác hô hấp cũng không thông thuận, bắt đầu từ khi Đại Điểu đệ đệ tiến vào, khí thế của tất cả khách quý đều thay đổi, khả năng Tịch Dương là người bình thường thoải mái nhất..."
"Đúng vậy, phản ứng của Mẫn Thần là lớn nhất, trước kia trở lại biệt thự hầu như trở về phòng mình ngay, hôm nay thái độ lại khác thường, ngồi ở trên ghế gần cửa nhất, rõ ràng chính là chờ người..."
"Sao lại cảm thấy đau lòng cho Ninh đại mỹ nhân quá, người ta canh giữ Mẫn Thần, trong lòng Mẫn Thần lại nghĩ người kia..."
"Còn có Nguyên Hựu, sau khi hắn và Nghiêm Tư nói ra liền càng thêm lạnh lùng, tuy rằng đang hỗ trợ nấu bữa sáng, nhưng tầm mắt luôn liếc về phía cửa..."
"Ta cảm giác Tu La Tràng sắp tới rồi, ngao ngao ngao..."
"Các chị em, nhìn kìa, chỗ ngồi thay đổi rồi, tôi dám cá, bữa cơm này đại điểu đệ đệ ăn tuyệt đối nhồi máu cơ tim..."
Chỗ ngồi trong phòng ăn, Thẩm Mộc cho tới bây giờ chưa từng để ý qua.
Trước kia, đều là cậu nấu, hầu như là người cuối cùng ra, tình huống đa số là ngồi ở góc.
Nhưng hôm nay, bên trái cậu là Ninh Bình, bên phải là Mẫn Trí, đối diện lại là Lục Thận, tạo thành thế bao vây.
Nghiêm Tư đi đến phía sau Thẩm Mộc đặt vào bàn cơm của cậu, "Tôi làm mì ống, cậu nếm thử hương vị như nào?”
Trong màn đạn soát rất nhanh, "Moá, cảnh tượng kinh điển, Beta bị ba Alpha vây quanh, trước sau giáp công a..."
"Trời ơi, vì sao bác sĩ cũng đến góp vui?"
"Những lời này làm người ta suy nghĩ rất khủng khϊếp đó. Bác sĩ đặc biệt làm bữa sáng cho đại điểu đệ đệ ư? Vậy vừa rồi tương tác với Tịch Dương là cái gì? ”
"Tịch Dương là công cụ người sao?"
Thẩm Mộc là cái đầu heo, không nghĩ được nhiều như vậy, sau khi cảm ơn cũng nhận lấy đĩa ăn, dùng nĩa cuốn lên.
Đang muốn ăn, bỗng dưng thấy Mẫn Trí bên cạnh vươn đưa tay rót chén nước, đẩy tới trước mặt mình, "Ấm, có thể uống trực tiếp.”
Ninh Bình đột ngột phát ra một tiếng cười, hai tay chống hai má nhìn chằm chằm cậu, "Đúng vậy, trước khi ăn phải uống nước trước, không cẩn thận lại nghẹn.”
Thẩm Mộc mím môi, lúc ngẩng đầu tầm mắt vừa vặn đυ.ng phải Lục Thận ở phía đối diện.
Ánh mắt Alpha kia… nói như thế nào đây, đặc biệt khiến người ta phiền lòng...
Xem náo nhiệt không chê chuyện lớn...
Lục Thận hiện tại cảm thấy tham gia chương trình này cũng không phải khó tiếp nhận như vậy, rất thú vị...
Cánh tay Nghiêm Tư chống lên lưng ghế phía sau Thẩm Mộc, nghiêng người tới gần hỏi, "Nếm thử chưa? Tôi cảm thấy không có cậu làm không ngon ..."
Thẩm Mộc vội vàng ăn một miếng, nuốt xuống sau đó quay đầu cười nói, "Nào có, làm còn ngon hơn tôi mà.”
Nghiêm Tư đáp lại nụ cười của cậu, ngồi ở một bên Ninh Bình, đối diện là Tịch Dương, bên cạnh Tịch Dương là Nguyên Hựu.
Nguyên Hựu là nhìn Lục Thận ngồi xuống mới chọn bên cạnh hắn, nhưng lúc đi qua lại dừng bước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào miếng dán ức chế trên gáy Alpha, mất một hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn...
Vị trí hiện tại, Thẩm Mộc vững vàng ở giữa.
Thẩm Mộc ăn rất nhanh, một đĩa mì nhanh chóng trống rỗng, Mẫn Trí kề sát hỏi, "Muốn nữa không? Đĩa này của tôi chưa động..."
Con mẹ nó...
Tình huống gì đây? Cậu còn chưa bắt đầu liếʍ Mẫn Trí, sao mà đã mắc câu rồi?
"Anh không ăn sao?"
Kịch bản của tổ tiết mục đưa ra, cậu vẫn phải thực hiện, vì tiền.
Mẫn Trí đẩy bàn cơm qua, "Tôi không đói. ”
Nghiêm Tư nhìn thấy, đứng dậy đi đến phía sau Thẩm Mộc, đặt tay lên vai cậu, "Sợ mọi người đói bụng, trên bàn nẫu vẫn còn một ít, tôi đi múc cho cậu..."
Dường như đồng thời, dư quang của Mẫn Trí và Lục Thận đều đặt ở trên bàn tay Nghiêm Tư, trong lòng mỗi người đều sinh ra không thoải mái...
Lục Thận đứng lên nói một câu ăn no, sau đó đi lên lầu, đi tới khúc cua cầu thang, cúi đầu từ trên cao nhìn mái tóc màu đen của Beta, yên lặng mắng một câu, ngu ngốc.