Tứ Trùng Miên

Chương 84: Tựu chung lại anh cũng không bỉ ổi

Hung thủ chắc chắn sẽ không dừng tay.

Nếu không có vụ án Báo săn bị hại hai năm sau, vậy thì vụ hai nghệ sỹ diễn tấu bị gϊếŧ hai năm về trước cùng lắm cũng chỉ là một vụ án lẻ.

Chưa rõ mục đích cuối cùng của hung thủ là gì, nhưng có thể khẳng định một điểm, hắn không định gϊếŧ Lục Nam Thâm.

Nếu như thật sự phải miêu tả một kiểu phương thức nào đó, hung thủ giống như đang thông qua phương pháp này để hành hạ Lục Nam Thâm hơn.

Tối hôm ấy, Lục Nam Thâm nói với Hàng Tư: “Thật ra tôi rất ích kỷ, nếu mục đích cuối cùng của hung thủ chính là muốn giày vò tôi tới chết, vậy tôi bỗng dưng…”

Khi nói câu này, anh có chút ngập ngừng, cúi xuống nhìn chiếc còi uống máu trong tay mình, giống như ngắm nó cũng lại giống như đang suy tư.

Tối nay không cần bôi thuốc.

Nhưng Hàng Tư vẫn kiểm tra định kỳ tình hình vết thương của Lục Nam Thâm.

Vết thương khép miệng khá ổn, nhưng sắc mặt Lục Nam Thâm vẫn có phần nhợt nhạt, môi cũng không hồng hào lắm. Hàng Tư nghĩ có lẽ do anh chưa được nghỉ ngơi đầy đủ, hơn nữa lúc trước anh còn mải mê làm còi uống máu, rất tiêu tốn sức lực.

Sở dĩ Hàng Tư nhận định Lục Nam Thâm chưa được nghỉ ngơi đầy đủ, là vì kể từ khi anh ngủ ở căn phòng này, ban ngày đúng là anh chiếm dụng giường của cô, nhưng sáng nào Hàng Tư cũng tỉnh dậy trên giường.

Dù cô đã nói không biết bao nhiêu lần, Lục Nam Thâm chỉ mỉm cười đồng ý, nhưng hôm sau cô mở mắt ra vẫn thấy mình nằm trên giường.

Sô pha có thoải mái đến mấy cũng hạn chế về diện tích do bản thân căn phòng đã không rộng rãi gì. Hàng Tư nhỏ người, nằm lên đó còn khá chật, nói cho tới một người chân tay dài rộng như Lục Nam Thâm.

Khi Lục Nam Thâm nói những lời này, trước sau không có chuyển tiếp, anh đã trầm mặc khoảng mười phút sau khi đội trưởng Điền rời khỏi quán trọ rồi mới lên tiếng.

Trong khoảng thời gian này, anh mặc kệ cho Hàng Tư kiểm tra vết thương của mình.

Hàng Tư kéo vạt áo của Lục Nam Thâm xuống, lòng thầm nghĩ: Lại gắng gượng vượt qua thêm một ngày nữa.

Xử lý vết thương cho một cậu thanh niên hừng hực sức trẻ là một việc rất giày vò. Nếu Lục Nam Thâm không có một vóc dáng quá đẹp, khung xương không rắn chắc đến thế, những khe rãnh ngăn các múi cơ không mượt mà đến thế, nếu anh không có một đường nhân ngư đầy gợi cảm, hay giả như anh không sở hữu một gương mặt quá điển trai… Hàng Tư cảm thấy có lẽ cô sẽ không mất quá nhiều công sức mỗi lần thay thuốc cho anh.

Chủ yếu là vì cô không còn chỗ để nhìn.

Nếu chỉ chăm chăm nhìn vào vết thương, nhìn mãi nhìn mãi sẽ luôn bị thu hút bởi đường nhân ngư của anh.

Mà một khi chạm ánh mắt vào đường nhân ngư, thì kiểu gì cũng nhìn thấy các đường nét xung quanh.

Nó nằm ở nơi tiếp xúc đường nhân ngư, cho dù chỉ là lúc bình thường cũng rất nổi bật.

Chỉ có thể khẳng định, anh được chăm sóc rất tốt, thế nên phát triển cũng hoàn thiện.

Tóm lại, chẳng biết do cô quá nhạy cảm hay anh quá nhạy cảm, mấy lần gần đây chỉ cần là bôi thuốc hoặc kiểm tra bông băng cho anh, liếc mắt là có thể nhìn thấy một nơi rất sung sức.

Thật sự không thể trách cô, cô không muốn liếc lung tung, nhưng rõ ràng như thế, cô muốn tránh cũng không được.

Cuối cùng, Hàng Tư quyết định nói thẳng thắn.

Cô hắng giọng, nói với Lục Nam Thâm: “À, anh không thể… kiềm chế một chút sao?”

Lúc trước khi gặp tình huống này, Hàng Tư không lên tiếng, Lục Nam Thâm cũng không nhắc tới, sự ngượng ngập của những người trưởng thành cứ thế tan biến trong thinh lặng.

Nhưng Hàng Tư vừa nói như vậy, một dòng chảy mờ ám không thể nói rõ dâng lên giữa hai người, sau khi được gợi ra rõ ràng, lại càng thể hiện rõ sự “giấu đầu lòi đuôi”.

Thế là Hàng Tư cũng cảm nhận được, vành tai mình nóng rực lên sau khi nói câu đó. Nhưng Lục Nam Thâm cũng chẳng khá khẩm hơn, không những vành tai anh nóng mà mặt cũng đỏ bừng.

Thế mà anh vẫn nghiêm túc giải thích, ngữ khí không tự nhiên lắm: “Chuyện này thật sự không phải tôi muốn kiềm chế là được.”

Cuối cùng anh khiến Hàng Tư càng thêm gượng gạo, nghĩ bụng mình thật là rảnh việc, tự dưng nói vào chủ đề này làm gì chứ? Ai không biết sự tình còn tưởng cô đang gạ tình nữa.

Thế nên hôm nay khi kiểm tra vết thương cho anh, khó tránh khỏi việc Hàng Tư hơi xấu hổ, Lục Nam Thâm nói với cô: “Để tôi nghĩ về tình tiết vụ án đi, có lẽ sẽ chuyển hướng sự chú ý.”

Hàng Tư không ngờ rằng anh lại nói như vậy, cô ngước mắt sửng sốt nhìn anh, cái nhìn ấy lại làm anh đỏ rần đôi tai, vành tai như được mang đi đun sôi vậy.

Vốn dĩ là một chủ đề rất kín đáo và nhạy cảm, sau khi bị nót toẹt ra bỗng dưng lại thành không có gì. Hàng Tư không nhịn được cười, nhưng mắt vẫn không khỏi liếc nhanh, hắng giọng nói: “Thì anh nghĩ đi, kiềm chế đi chứ.”

Thấy cô không giận dữ, Lục Nam Thâm cũng tạm thời yên tâm, nhưng chuyện gì cần giải thích, anh vẫn giải thích một câu…

“Tôi thề, trạng thái hiện tại của tôi thật sự vẫn chưa phải… cái lúc ấy.”

Hàng Tư chưa hiểu ra ngay vấn đề, còn buột miệng hỏi một câu: “Lúc nào?”, nhưng sau khi hỏi cô cũng hiểu ra ngay, lúc này mặt càng nóng tợn.

Thấy vậy, Lục Nam Thâm sầu não, chuyện này đúng là càng giải thích càng đổi vị: “Hàng Tư, em phải tin tôi, tôi tuyệt đối không có ý lỡ miệng trêu đùa em quá trớn đâu.”

“Tôi biết mà.” Hàng Tư vừa tức vừa buồn cười: “Anh có bị ngốc không? Chuyện này có gì phải giải thích đâu?”

Tóm lại là chủ đề này không nên nói nhiều, nói nhiều sẽ tạo thành một tín hiệu rất nguy hiểm đối với một đôi nam nữ ở riêng với nhau trong một căn phòng. Chính Lục Nam Thâm chủ động dẫn dắt câu chuyện trở lại với chủ đề vụ án. Thật ra anh không nói luyên thuyên, ban nãy anh thực sự đang sắp xếp lại tình tiết vụ án.

Xem ra có vẻ đã hết cách với chuyện lần ra hung thủ, trước khi về, đội trưởng Điền quyết định vẫn phải cùng với Trần Diệp Châu ngồi lại, bàn luận chung về vụ án.

Lục Nam Thâm thì nói câu đó, chỉ là anh vẫn còn nói dở chừng.

Hàng Tư nhìn anh, yên lặng đợi anh tiếp tục.

Rất lâu sau, Lục Nam Thâm mới nói tiếp: “Tôi bỗng dưng lại hy vọng hung thủ tiếp tục gϊếŧ người.”

Nghe xong câu này, Hàng Tư chỉ hơi cụp mắt xuống ngẫm nghĩ, biểu cảm trên gương mặt không có sự thay đổi quá rõ ràng. Cô gật đầu nhẹ nhàng: “Nếu đổi lại là tôi, tôi cũng có suy nghĩ này.”

Lục Nam Thâm không ngờ cô lại nghĩ như vậy, suy tư giây lát: “Hàng Tư, thật ra em không cần an ủi tôi đâu, nếu cảm thấy suy nghĩ này của tôi là bỉ ổi, em cứ nói thẳng, không sao hết.”

Hàng Tư nói chuyện cũng thẳng thắn, cô nói rõ ý nghĩ của mình với Lục Nam Thâm: “Tôi không an ủi gì anh cả, tôi thật sự tán đồng suy nghĩ của anh.” Thấy Lục Nam Thâm nhìn mình, cô nói tiếp: “Bây giờ có quá ít manh mối về hung thủ, muốn xác định hung thủ là ai cần phải để hắn tiếp tục để lộ sơ hở. Trước mắt, mối liên hệ duy nhất của hung thủ với anh chỉ là việc gϊếŧ người, nói một cách khác, chúng ta chỉ có thể chắt lọc manh mối từ những vụ án mạng.”

Lục Nam Thâm nhìn cô rất lâu: “Không sai.”

“Thế nên, suy nghĩ mà anh có tôi cũng có, việc này không bỉ ổi.”

“Vì sao tôi không bỉ ổi.” Lục Nam Thâm không hiểu rõ logic trong câu nói này của cô.

Hàng Tư đứng lên đặt hộp bông băng xuống, gương mặt nhuốm nụ cười: “Bởi vì tôi chưa bao giờ cảm thấy mình bỉ ổi, nên tựu chung lại, anh cũng không bỉ ổi.”

Đầu tiên Lục Nam Thâm hơi ngỡ ngàng, sau đó thì phì cười.

***

Người ta nói thành Trường An này có thể rộng lớn đến mức nào? Nhưng dù có rộng lớn đến mức nào, một khi dính với nhau bởi hai chữ “duyên phận”, thì vòng đi vòng lại kiểu gì cũng giáp mặt nhau.

Cho dù là những người rất không ưa nhau.

Ví dụ như, Đại Ương và Lục Nam Thâm.

Đôi bên đều không muốn gặp nhau, nhưng lại phải gặp vì những bông hoa hút máu đã được phơi xong.

Sáng sớm, Hàng Tư đã bận túi bụi, cô tỉ mỉ thu hết những bông hoa hút máu đã được phơi thành hoa khô vào một chiếc túi vải to tướng, chuẩn bị đích thân đi đưa hàng.

Hôm nay cũng hiếm có dịp Lục Nam Thâm muốn đi dạo thong dong một chút, thế là Hàng Tư bèn vỗ đầu đưa ra quyết định: Cùng tôi đi giao hoa đi.

Người nhận hoa, là Đại Ương.