Cả nhà người ta nở mày nở mặt, mặc bộ đồ mới, uống sữa mạch nha, mẹ nhìn cả nhà chúng ta xem, ăn mặc quần áo rách nát còn không vừa người, càng đừng nói sữa mạch nha gì đó.” Lâm Nhị Hạ nói đúng lý hợp tình.
“Nhưng mà không phải ông nội đã nói, người một nhà có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, phải sống hòa thuận với nhau sao?” Lâm Đại Xuân nhỏ giọng nói.
“Phúc là ông ấy, tổn hại là chúng ta, loại chuyện như vậy người nào nguyện ý làm? Trước đây là vì mọi người sống yên ổn với nhau, bây giờ thiên vị một cách trắng trợn.
Sau này cả nhà người ta ăn cơm ngon rượu say, cả nhà chúng ta ăn cỏ ăn trấu, chị có chịu được không.” Lại nói tiếp, trong lòng Lâm Nhị Hạ tràn ngập tức giận.
Lâm Đại Xuân run rẩy một cái, Nhị Hạ đúng là càng ngày càng có khí thế, còn lợi hại hơn bà nội.
Lâm Vĩnh Thuận chậc chậc hai tiếng:
“Nhà chúng ta vẫn là Nhị Hạ giống tôi nhất, ăn gì cũng không thể bị thiệt, ầm ĩ ấy à, không ầm ĩ thứ tốt đều bị người khác ăn hết.”
Chuyện này liên quan tới việc Lâm Vĩnh Thuận được nuông chiều từ bé, sau này đám người trong nhà kết hôn, ông ấy phát hiện mình càng ngày càng bị bỏ qua, ăn ngon càng ngày càng ít.
Ông ấy mặc kệ trưởng bối vãn bối gì đó, thủ đoạn la lối khóc lóc chơi xấu là tiện tay nhặt ra, ăn được đồ vào trong miệng mới là quan trọng nhất, mặt mũi gì đó, có ngon như trứng gà, ngon như thịt hay không.
Triệu Lan Hoa cũng ngạc nhiên vì Lâm Vĩnh Thuận nói ra những lời như vậy, lúc trước tuy Lâm Vĩnh Thuận lười một chút, ham ăn một chút, nhưng cả ngày cười ha ha, không có bất cứ ý kiến gì đối với mọi chuyện trong nhà.
Lâm Đại Xuân đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Vĩnh Thuận, ở trong căn phòng đen nhánh yên tĩnh này, Lâm Vĩnh Thuận cũng chú ý tới động tác của Lâm Đại Xuân.
“Con muốn nói chuyện lúc trước con không học cấp 2 ư? Haizz, là con không muốn học ấy chứ, cha còn lén hỏi con nữa mà.”
Lâm Đại Xuân đột nhiên nhớ tới buổi tối ngày đó cô ấy không thể học cấp 2, lúc đó cha cô ấy còn cợt nhả hỏi cô ấy có muốn học cấp 2 không, cô ấy cho rằng cha đang đùa mình, không nghĩ tới…
Lâm Nhị Hạ biết cha cô ủng hộ cô học cấp 3, nếu không đã không nói những lời này, nhưng mà lúc trước ý nghĩ của cha cũng không kiên định như vậy.
“Cha, lúc trước bà nội nói không cho con học cấp 3, sao cha đồng ý?”
Lâm Vĩnh Thuận chẹp miệng:
“Cha cũng là bị bà nội con, còn có bác gái cả con lừa gạt. Bọn họ luôn nói cha ham ăn lười làm, lão đại có tiền đồ hơn nhiều. Nhưng mà nghe con nói như vậy cẩn thận suy nghĩ lại, cả nhà chúng ta cũng làm không ít mà, nhưng ăn dùng ít hơn nhà bác cả con nhiều.”
Hôm nay chị dâu cả ông ấy nói ông ấy ăn mặc quần áo lão đại tặng, giống như ông ấy mang ơn đội nghĩa rất nhiều, ông ấy cảm thấy lòng tự trọng không nhiều lắm bị tổn thương nghiêm trọng.
Hơn nữa Nhị Hạ nói cả nhà bọn họ kiếm được công điểm công điểm nhiều hơn nhà anh cả, tuy lão đại là công nhân, nhưng là con của anh cả, cho dù hiếu thuận cũng không hiếu thuận tới ông ấy.
“Cha, vẫn là cha suy nghĩ nhanh nhạy, bà nội thiên vị cả nhà bác cả, còn không chịu thừa nhận.” Lâm Nhị Hạ nói thẳng.
Triệu Lan Hoa nhìn Lâm Nhị Hạ càng nói càng thái quá: “Sao con lời nào cũng dám nói ra ngoài như vậy, những lời này không thể nói năng tùy tiện.”
“Con nói sai ư, cha cũng biết rõ mà.”