Đang là buổi tối cho nên không thấy rõ mặt mọi người, Lâm Nhị Hạ đứng thẳng nhìn về phía ông cụ, đợi câu kế tiếp của ông ấy.
Lâm Đại Dũng thở dài một hơi, thực sự là càng già càng không có quyết đoán.
“Nhưng cũng có điều kiện, nếu thi cuối kỳ cháu không thi được top 10 của lớp, vậy thì trở về chăm chỉ làm việc đi, mười ngày này cơm sáng sẽ do nhóc năm làm một mình.
Sau này nếu người nào còn dám ném vỡ bát, thì gia pháp hầu hạ.”
Câu cuối cùng này, đột nhiên lớn tiếng nói với nhiều người.
Ông ta làm như vậy là có điều kiện đi kèm, còn khiển trách chuyện cô làm ầm ĩ, nếu không sau này người nào cũng làm như thế, trong nhà đâu còn ngày lành.
Đặc biệt là câu cuối cùng, là đang cảnh cáo Lâm Nhị Hạ.
Cơm sáng đều là các phòng thay phiên làm, bảo Lâm Nhị Hạ làm một mình, còn có cảnh cáo này nữa, Lâm Nhị Hạ không sợ hãi lưu loát đáp lại:
“Vâng, ông nội, cơm sáng cứ để cháu làm.”
Ông cụ cũng nói với mọi người:
“Sau này đứa bé nhà chúng ta học tập cũng dựa theo chương trình này, chỉ cần có thể thi đỗ nhà ta sẽ cung cấp cho đi học. Nhưng mà sau khi thi đỗ thành tích phải tốt mới được, nếu không chỉ lãng phí tiền, cũng đừng nghĩ so với người này người kia.”
Lâm Vĩnh Phong, Lâm Vĩnh Bình, Lâm Vĩnh Thuận đều mở miệng đồng ý.
Ông cụ biết không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều.
Một gia đình nếu muốn hòa thuận, bọn họ làm trưởng bối thì phải cố gắng công bằng, đặc biệt là ba con trai đều có gia đình nhỏ của mình.
Câu nói chuyện tốt đều thuộc về nhà lão đại của nhóc năm, cho dù lão nhị và lão tam chưa nói gì, nhưng sao trong lòng không có ý nghĩ gì.
Lại ngăn cản nhóc năm không đi học, cả nhà lão tam sẽ dần không đồng lòng với tập thể.
Đến lúc đó lão tam và nhóc năm, một người lão du thủ du thực cộng thêm một tiểu du thủ du thực, trong nhà mới không có ngày lành.
Chuyện này tạm thời kết thúc tại đây, cũng coi như bình ổn lửa giận của các phòng, đặc biệt là nhà lão tam.
Bất tri bất giác trăng rằm treo cao, tăng thêm chút lặng lẽ cho ngày mùa hè nóng bức này.
Ông cụ và Trần Thị dẫn đầu về phòng, ba phòng theo sau cũng không chào hỏi, trở về nhà mỗi người.
Triệu Lan Hoa nắm lấy tay Lâm Nhị Hạ trong lòng còn sợ hãi, hôm nay bà cụ tức muốn chết, không biết kế tiếp làm sao bây giờ.
Nhưng mà con gái có thể học cấp 3 là chuyện vô cùng vui sướиɠ, những chuyện khác đều không để bụng.
Nhà Lâm Nhị Hạ sáu người trở về phòng hai vợ chồng Lâm Vĩnh Thuận, phòng ba gian, đương nhiên là Lâm Vĩnh Thuận và Triệu Lan Hoa ở phòng giữa rộng nhất, ba chị em bọn họ ở phòng phía đông, gian phòng phía tây thì để Lâm Ngọc Bảo ở, nhưng bên trong đặt một ít đồ linh tinh.
Còn không đợi hai vợ chồng Triệu Lan Hoa nói chuyện, Lâm Ngọc Bảo không nhịn được:
“Chị năm, vừa rồi chị khiến bà nội và bác gái tức điên lên.”
Lâm Đại Xuân ở bên cạnh cũng cảm thán: “Đúng vậy, không biết mấy ngày này sẽ tra tấn em thế nào…”
“Chị quá lợi hại!” Đôi mắt lấp lánh của Lâm Ngọc Bảo sáng lên ở trong đêm tối.
Lâm Đại Xuân: …
“Em nói chuyện chiếm lý, có lý đi khắp thiên hạ. Hơn nữa nếu em không tranh, em đâu có khả năng được đi học, sau này chênh lệch với người ta sẽ càng lúc càng lớn.”
“Hiện giờ con không chỉ đắc tội bà nội và bác gái, còn đắc tội anh cả con, anh cả con làm công nhân trong huyện thành đấy.” Triệu Lan Hoa thở dài một hơi.
“Anh ta làm công nhân thì sao, cho dù làm huyện trưởng cũng không liên quan tới con. Tiền lương của anh ta chưa từng tiêu một đồng cho con, lại không quan tâm tới chuyện của con, còn không bằng em trai nhóm lửa giúp con.