“Ừm, bà nội con thứ nhất là thiên vị bác cả con, thứ hai là thiên vị cô út các con, lúc trước cũng không thiên vị như vậy, hiện giờ càng già càng hồ đồ.” Lâm Vĩnh Thuận hoàn toàn tán thành ý kiến của Lâm Nhị Hạ, nói ra những lời càng bất hiếu khiến Triệu Lan Hoa không nhịn được ngẩng đầu nhìn bên ngoài một vòng, chỉ sợ những người khác nghe thấy được.
Từ sau khi kết hôn ông ấy đã biết rõ chuyện này, hiện giờ anh cả làm tiểu đội trưởng, lão đại đến huyện thành làm công nhân, lão nhị làm người ghi công điểm, có chuyện nào ông cụ không dùng lực giúp đỡ, đến lượt lão nhị và ông ấy thì không có gì.
Nhưng mà tương lai lão đại sẽ dưỡng lão, thiên vị một chút cũng bình thường.
Trước đây ông ấy không nói gì, dù sao cả nhà bọn họ không lo ăn uống, nhưng mấy năm nay chênh lệch với nhà anh cả càng lúc càng lớn.
Ông ấy nên ra mặt cho nhà bọn họ, đến lúc đó ông ấy có thể hưởng thụ thật tốt.
Tình hình lần này có chút không thích hợp, trong nhà không phải nghèo đến mức không nộp nổi học phí, nhưng mẹ ông ấy lại không chịu tiêu số tiền này.
Lúc trước em út là vay tiền học cấp 3, đãi ngộ này thực sự là một trên trời một dưới đất.
“Cho nên các con phải học tập đồng chí Nhị Hạ, nên tranh phải tranh, nếu không thứ tốt gì cũng không tới tay chúng ta, thịt ăn vào trong bụng mới là của mình.” Lâm Vĩnh Thuận nói.
Lâm Ngọc Bảo vội vàng mở miệng: “Cha, cha yên tâm đi, đoạt thịt trên bàn ăn con lợi hại nhất, người nào cũng không đoạt được con.”
Lâm Vĩnh Thuận nghẹn họng, đứa nhỏ ngốc này.
Nhưng ông ấy vẫn khen ngợi: “Đúng vậy, Ngọc Bảo rất lợi hại, nhưng cướp được thịt cũng không thể ăn một mình, còn phải nhường cha ăn nữa.”
Lâm Ngọc Bảo vỗ ngực: “Cha, cha yên tâm đi, con sẽ cướp cho cả cha.”
Lâm Vĩnh Thuận vui vẻ vỗ đầu Lâm Ngọc Bảo.
Bốn mẹ con bên cạnh nhìn hai cha con bọn họ nói chuyện càng ngày càng ngốc nghếch, quả thực không muốn để ý tới bọn họ.
Lâm Đại Xuân ở trong bóng đêm giật nhẹ áo Lâm Nhị Hạ: “Nhị Hạ, nếu bà nội vẫn luôn không đồng ý cho em học cấp 3 thì làm sao bây giờ?”
“Không đồng ý, vậy thì nghĩ cách khiến bọn họ đồng ý. Rảnh rỗi thì đến nhà anh cả ở huyện thành, rảnh rỗi lại đến nhà máy của bọn họ dạo, lúc trước anh cả làm công nhân là do trong nhà cung cấp cho, ở đó cũng có một phần của nhà chúng ta.
Nếu bọn họ lại không đồng ý, vậy chỉ có thể tự mình nghĩ cách kiếm tiền.”
Lâm Vĩnh Thuận lại nghe ra được khác thường: “Lão đại là trong nhà cung cấp ư, Nhị Hạ, con còn biết được gì?”
“Nghĩ cũng biết thôi, lúc trước anh cả làm công nhân chắc chắn bỏ không ít tiền. Ở huyện thành không thiếu học sinh cấp 3, nếu không chỉ dựa vào anh ấy tốt nghiệp cấp ba, sao một dân quê có thể làm tài xế, tài xế là vị trí người huyện thành tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán mà.”
Tài xế của đội vận chuyển nổi tiếng hơn công nhân ở xưởng đồ hộp gì đó, thực sự không phải là cô khinh thường đứa bé nông thôn, chủ yếu là bọn họ thực sự không có cửa biết được tin tức này.
Cho dù biết trước cũng đã sớm có người đặt trước, muốn không bỏ tiền làm được chức vị này, nghĩ cũng đừng nghĩ.
“Cha còn đang nghĩ sau này Nhị Hạ học cấp 3, cho dù thế nào cha cũng không thể lười biếng nữa, không nghĩ tới còn có chuyện này nữa. Đợi bà nội con hết giận cha sẽ đi dò hỏi, nếu thực sự có loại chuyện này, cha còn có thể làm việc nhẹ nhàng hơn chút.” Lâm Vĩnh Thuận rất thông minh nói.