Nếu mẹ cô có thể giỏi ăn nói bằng nửa bác gái cả, cũng đã không không có cảm giác tồn tại ở nhà này.
Ồ, còn có bác gái hai Đỗ Đào nữa, quả thực như hai chị em ruột với mẹ cô.
Mấy người còn lại trong sân đều không nói lời nào, vẻ mặt Triệu Lan Hoa ảo não, đều tại người làm mẹ như bà ấy không có bản lĩnh, không kiếm được công điểm cao, còn sinh ba con gái khiến mẹ chồng không thích mười mấy năm.
Lâm Châu Nhi ngồi một bên không nói lời nào, chuyện này vừa không liên quan lại có liên quan tới cô ấy.
Nghe lời mẹ cô ấy và bà nội nói, lại nghĩ tới lời chú ba nói lúc trước, cô ấy luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Lâm Châu Nhi dùng tay chống cằm, đôi mắt trống rỗng suy nghĩ chuyện này.
Nếu Lâm Nhị Hạ là đứa bé có khả năng đã bị lừa gạt mất, nhưng bác gái cả nói nhiều như vậy lại không nói chuyện hai người đều thi đỗ, chỉ nói mỗi mình cô, đây gọi là quấy rối.
Nhưng Lâm Nhị Hạ cô không dễ lừa gạt như vậy, không cho cô sống tốt, cô thực sự có thể làm loạn Lâm gia lên.
“Cho nên nhà chúng ta có chuyện tốt đều là cả nhà bác cả, những người khác đều nên suy nghĩ vì trong nhà ư.”
Giọng nói của Lâm Nhị Hạ trầm thấp, thản nhiên nói một câu lập tức dấy lửa toàn bộ căn nhà nhỏ.
“Nhóc năm, cháu đừng tưởng rằng mình còn ít tuổi nên bà nội không dám đánh cháu, bà thấy cháu là bị đánh quá nhẹ.
Không cho cháu đi học thì cháu lại châm ngòi cả nhà, đánh chủ ý cả nhà thì cháu có thể được như ý ư, đúng là nghĩ hay quá, cháu là sống ngày lành quá đủ rồi. Lão tam, đánh cho mẹ, đánh tới khi nào con bé sửa miệng.”
Trong tiếng gầm gừ của Trần Thị, Lâm Vĩnh Thuận còn chưa có động tác, Lâm Nhị Hạ đột nhiên đứng dậy.
“Bà nội, bà nói bà không thiên vị, nói cái gì mà thành tích của Lâm Châu Nhi tốt hơn cháu. Sao vậy ạ, thành tích của em ấy tốt thì có thể học cấp 3 không cho cháu học ư?
Thành tích của em ấy tốt thì liên quan gì tới cháu, cháu cũng thi đỗ cấp 3, đây là chuyện cháu liều mạng nỗ lực đạt được, còn lấy thành tích của em ấy so với cháu, sao bà không so thường ngày cháu làm nhiều việc hơn ạ.”
“Bà luôn nói không thiên vị, ăn, mặc, ở, đều là cháu gái của Lâm gia, bà mở mắt ra nhìn xem có giống nhau không? Bà nói xem cháu nỗ lực thi đỗ cấp 3, dựa vào cái gì em ấy có thể học cháu thì không được?”
Lâm Nhị Hạ càng ngày càng cao giọng chất vấn, khiến gương mặt Trần Thị được ánh trăng chiếu rọi càng ngày càng trắng bệch, bà ta nghiến răng nghiến lợi, gương mặt càng thêm âm trầm.
Không đợi Tôn Tiểu Vân ở bên cạnh mở miệng, chỉ nghe Trần Thị thở hổn hển, cố gắng mở miệng mắng chửi.
“Nói cho cháu biết, vì sao Châu Nhi có thể ăn ngon, mặc đẹp, ở tốt, còn có thể học cấp 3, bởi vì con bé có cha mẹ tốt, có hai anh trai có tiền đồ.
Nếu cháu muốn oán, thì oán nhà các cháu không có anh trai có tiền đồ, càng không có anh trai làm công nhân.”
Những lời này của Trần Thị khiến gương mặt Triệu Lan Hoa trắng bệch, đôi tay nắm chặt lại, bà ấy áy náy ước gì có thể vùi đầu vào trong áo, Lâm Vĩnh Thuận nhìn về phía Trần Thị không nói lời nào.
Lâm Nhị Hạ lại hỏi lại: “Bà nội, cháu oán trách cha mẹ cháu làm gì, cháu là bọn họ nuôi lớn.
Cha mẹ cháu có thể kiếm công điểm, cộng lại cũng không kém bác cả và bác gái, hiện giờ chị cả cháu cũng kiếm được 7 công điểm mỗi ngày, cháu và em gái út, em trai út cũng kiếm được công điểm, cộng lại cũng nhiều hơn nhà bác cả, sao không so được với nhà bác cả.”
Lâm Nhị Hạ hoàn toàn không sợ nói ra những lời này, cho dù có đôi khi cha cô lười biếng, nhưng mẹ cô chị cô trên cơ bản chưa từng nghỉ một ngày, mà bác gái cả cô làm việc còn không bằng cha cô ấy chứ.