Lâm Vĩnh Thuận đã cho thấy ý của ông ấy, ủng hộ Lâm Nhị Hạ học cấp 3.
Lâm Đại Dũng bật lửa châm điếu thuốc lá, hít mây nhả khói không biết đang suy nghĩ gì.
Trần Thị ở bên cạnh thì không ngồi yên được, học phí học cấp 3 không phải là một số tiền nhỏ, bởi vì toàn bộ huyện Bình Dao chỉ có một trường cấp 3, ở ngay huyện thành, cho nên học sinh các thôn trên cơ bản đều ăn ở tại trường.
Hơn nữa phí một học kỳ tận 10 tệ, chỉ vung tiền ra không kiếm lại được, còn tiêu trên người một đứa cháu gái chọc tức bà ta, nghĩ thôi bà ta đã cảm thấy đau lòng.
“Hay là cô út cháu tìm ở huyện thành xem, nhìn xem có công việc nào thích hợp với nhóc năm không, dù sao cháu học cấp 3 cũng là vì công việc mà.”
“Bà nội, những lời này của bà không đúng rồi. Vì sao cô út cháu có thể thành công nhân, còn không phải là vì cô út tốt nghiệp cấp 3 ư, tốt nghiệp cấp 2 sao có thể giống được với tốt nghiệp cấp 3.”
Lâm Nhị Hạ không chịu, những lời này của bà nội hoàn toàn là lừa quỷ, công việc ở huyện thành còn có thể đến lượt một dân quê mới tốt nghiệp cấp 2 như cô sao?
Công việc đã sớm bị cướp sạch, bà ta hoàn toàn là muốn kéo dài chuyện này không cho cô học.
“Nhóc năm, cháu tự cao như vậy còn so với cô út cháu, cháu so được sao? Cháu không nhìn lại bản thân mình xem có tình hình gì, người thì y như người giấy, thành tích cũng là vừa đủ điểm qua, đừng nói là so với cô út cháu, ngay cả Châu Nhi đều kém xa vạn dặm.” Trần Thị tức quá, lập tức lớn tiếng răn dạy Lâm Nhị Hạ.
Lâm Nhị Hạ cũng không sợ, bà nội cô vẫn luôn có tính cách như vậy.
“Bà nội, cháu không so được với cô út cháu, nhưng cháu vẫn muốn học cấp 3.”
“Học cấp 3, học cấp 3, bà thấy cháu học ngốc rồi, nhà người nào có con gái nhận được mặt chữ đã không tệ, cháu thì lợi hại rồi, ầm ĩ đến gà chó không yên.
Cháu nhìn trong nhà xem, anh hai cháu sắp kết hôn, chị hai chị ba cháu sắp gả chồng, có chuyện nào không cần tiền? Cháu có thể vì cháu học cấp ba mà không cho bọn họ kết hôn ư, tự cháu trợn mắt xem có nhẫn tâm không.” Thấy Lâm Nhị Hạ chưa từ bỏ ý định, Trần Thị tức tới mức có thể nói một tràng, giọng nói cũng cao hơn.
Nghe lời nói tức giận của Trần Thị, Lâm Nhị Hạ còn muốn nói gì đó nhưng bị Triệu Lan Hoa ở bên cạnh nắm chặt cánh tay ngăn lại.
Tôn Tiểu Vân ngồi ở bên kia cũng mở miệng:
“Nhóc năm, cháu đừng trách bà nội cháu nói lời khó nghe, nhà ta ở trong thôn nhìn như vẻ vang, trên thực tế chỉ có người trong nhà mới biết chuyện nhà mình.
Bà nội cháu vì chuyện của mấy anh trai chị gái cháu mà sầu đến mức không ngủ nổi, tóc bạc cũng nhiều hơn, bận rộn xong việc của bọn họ dư lại là nhà các cháu. Cái nhà này bà nội cháu là người nhọc lòng nhất, còn bị các cháu oán trách, bà nội chỉ muốn nhà chúng ta đều sống tốt mà thôi.”
Tôn Tiểu Vân không hổ là con dâu được Trần Thị yêu quý nhất, có thể hiểu rõ được ý trong lòng Trần Thị nhất.
Những lời này của Tôn Tiểu Vân khiến Trần Thị lệ nóng lưng tròng, muốn khóc ra khó khăn mấy năm qua của bà ta.
Lâm Nhị Hạ thở dài trong lòng, bác gái cả của cô không phải là đèn cạn dầu, những lời này chẳng những hoàn toàn tán thành lời nói của bà cụ, còn áp đặt một tầng đạo đức với cô.
Đồng thời lại chỉ ra mấy năm nay bà cụ vì trong nhà trả giá quá nhiều, khiến thiên vị của bà cụ đối với bà ta tăng thêm một tầng, cũng quên những lời cha cô vừa mới nói gần hết, có thể nói là một kế hoạch có chủ ý.