"Ngài công tước!"
"Ặc, sao cái tên này khỏe quá vậy?!"
Từ phía sau, Louison có thể nghe thấy tiếng kêu tuyệt vọng của Ruger và âm thanh khi anh ta chiến đấu. Tuy nhiên, Louison còn chẳng thể lo cho bản thân mình. Đường rừng vừa thô sơ vừa gồ ghề. Mỗi khi vó ngựa chạm đất, cát bụi và sỏi đá lại bắn lên đầu cậu.
Louison dồn hết sức bình sinh đã bám chặt. Sơ hở là ngã như chơi! Nếu như cậu rơi khỏi con ngựa với tốc độ kinh khủng này, chắc hẳn là sẽ lao thẳng xuống mồ chôn luôn ấy chứ. Không có gì để bám lấy cũng chẳng được giữ chặt, vậy nên cậu chỉ có thể để mình lửng lơ trên yên.
Khi con ngựa nhảy lên để tránh những gốc gây, cơ thể Louison cũng bị xốc nảy. Cậu vẫn giữ được thăng bằng, song vẫn bị yên ngựa đập vào bụng.
"Hự! Ahh!!"
Đuôi ngựa quật lên thân người cậu. Máu chảy xuống từ trán Louison và tầm nhìn cậu hóa đen.
Ngay khoảnh khắc cậu nghĩ rằng "Thôi thà chết còn hơn...", con ngựa bỗng dừng lại. Louison không chịu nổi nữa mà lăn xuống đất. Một tiếng động lớn vang lên theo cử động của cậu.
Cơn đau thấu xương truyền tới từ phần xương cụt. Louison gục đầu xuống đất và bắt đầu nôn mửa. Cơ thể cậu vẫn loạng choạng như còn trên lưng ngựa. Nước mắt sinh lý vô thức chảy xuống từ khóe mắt cậu.
"Khụ. Hừm.." Đang chừng nôn khan. Louison chợt nghe thấy tiếng cười lớn.
"Hahahahaha."
"Cười cái gì vậy? Trông ta nực cười lắm sao?"
"Ngài nhặt được sinh vật ngu ngốc gì trong rừng thế này? Ngài đi săn à? Ngài có định ăn cậu ta không?"
"Trông cậu ta gầy nhẳng thế kia mà, tôi cá là chẳng ngon lành miếng nào đâu!"
Những kẻ đang nói chuyện kia trông cực kỳ thô lỗ và chẳng có chút lịch sự nào, hệt như một đám đầu đường xó chợ vậy.
"Mình bị bắt về ổ thổ tả hả?"
Louison ôm cái đầu choáng váng của mình và nâng mắt lên. Đối diện với những tấm bạt của khu cắm trại, cậu nhìn thấy rất nhiều đàn ông. Tất cả bọn họ đều trang bị vũ trang đầy đủ; dù ăn mặc quá chỉn chủ để được xem là lính đánh thuê nhưng lối hành xử lại chẳng đủ khuôn phép với tư cách kỵ sĩ.
Một lá cờ với hình con sư tử mạnh mẽ vẫy trên dỉnh đầu họ. Sư tử xanh... Biểu tượng của hoàng thất và cũng là vật tượng trưng cho nhà vua. Lá cờ đó chỉ có thể được dựng ở những nơi có sự hiện diện của vua hoặc đại diện của ngài. Sư tử chính là ý chí của đức vua... Mà hiện tại, nó đã đại diện cho đại hoàng tử.
Dù sao thì, danh tính của những người treo lá cờ này lên đã trở nên rõ ràng trong chớp mắt.
Quân của Carlton...
"Người đàn ông này là Carlton...?"
Có rất nhiều nghi vấn xung quanh nguồn gốc sự tham vọng của người đàn ông này. Nhiều người cho rằng hắn ta là con của lãnh đạo lính đánh thuê hơn là đứa con ngoài giá thú của một quý tộc. Sau này họ mới biết được hắn thực ra là người của một tộc người đến từ phía tây bắc chuyên nuôi ngựa để kiếm sông.
Carlton chạy khỏi quê nhà từ khi còn nhỏ và trở thành lính đánh thuê lang thang nơi đất bắc đầy rẫy hiểm nguy – trước khi lọt vào mắt xanh của đại hoàng tử và trở thành thuộc hạ của anh ta. Sau đó, người ta biết tới hắn như một tài năng xuất chúng từ nội chiến sau khi đánh bại vô số kỵ sĩ quý tộc nổi tiếng.
Song, tính cách nóng nảy và ngang ngạnh của hắn đã chọc giận giới quý tộc. Đó là lý do sau khi đại hoàng tử Ellion lên ngôi, Carlton là người đầu tiên bị tiêu diệt khỏi bộ máy nhà nước mới.
Sỉ nhục giới quý tộc? Một cái cớ điển hình sau khi gϊếŧ chó trong chuyến săn thỏ. Tuyên cáo chính thức về việc xử tử Carlton đã được thông báo khắp nơi... Nhưng nhiều người cho rằng hắn đã tẩu thoát trước đó. Có lẽ hắn đã trốn lên núi và trở thành cướp, cũng có thể hắn đã quy tu ở một ngôi đền nào đó.
Dù thế nào thì trong trận chiến này, hắn vẫn là thân tín của đại hoàng tử.
"...Anh biết ta à?" Louison run rẩy hỏi.
"Ta nghe tên kia gọi cậu là công tước." Carlton đang ám chỉ Ruger. Lúc ấy, những người lính đi săn cùng Carlton đã trở về và ném Ruger xuống khỏi vai. Trông anh ấy có vẻ không bị thương.
"T-Ta hiểu rồi."
Cậu có thể làm gì sau khi nghe lời ấy chứ? Louison bực bội ngậm miệng. Lời nói của Carlton đã khuấy động những binh lính khác lên.
"Thật à? Một quý tộc? Không phải bình thường quý tộc trông sạch sẽ hơn sao?
Louison trong thảm không thể tả. Cả người cậu toàn bùn đất lẫn máu yêu tinh, tóc tai thì rối bời và áo quần thì xộc xệch sau chuyến đi trên lưng ngựa. Đến lúc này Louison mới để ý ngoại hình của mình. Cậu lấy lại chút tự chủ dù hơi muộn.
Cậu dựng đôi chân run rẩy đứng lên để phủi bụi khỏi quần. Sau đó dồn hết sức lực đẩy lưng thẳng lên, vuốt lại tóc và bắt đầu chỉn chu lại trang phục. Dù chẳng có gì thật sự trở nên gọn gàng hơn, nhưng chí ít thì phong thái quý tộc trời ban đã trở lại. Những năm tháng phiêu bạt ngoài đường thật sự quá khó khăn, thế nhưng cậu không bao giờ có thể quên đi quá khứ phú quý của mình.
Ngay khi cậu nén nỗi sợ lại, dáng vẻ thảm thương kia đã biến mất ngay lập tức. Cậu trở lại là chàng quý tộc trẻ với quá khứ tăm tối, giống nhân vật chính trong những câu chuyện của người hát rong. Đám binh linh ồ lên và bắt đầu ồn ào bàn tán.
"Cho phép ta được giới thiệu lại. Ta là Công tước Louison Anies." Louison ngẩng đầu và kiên định nhìn thẳng về phía Carlton. Cậu không đoán được biểu cảm của đối phương phía sau chiếc mũ giáp đen kia. Chỉ có ánh mắt hung dữ xuyên qua.
"Đừng thể hiện ra mình bị khuất phục. Mình không phải kẻ lang thang, không phải kẻ ăn hại, không phải trò đùa lớn nhất vương quốc. Bây giờ, mình là đại công tước Louison Anies, một quý tộc." Louison thầm nghĩ để tự cổ động.
Thánh nhân đã khuyên cậu như thế. Sợ hãi để làm gì? Đối phương là con người chứ không phải thần thánh. Mà con người thì vẫn là một tồn tại không thể thoát khỏi ràng buộc của nguyên tắc và địa vị trong xã hội.
Louison là lãnh chúa của vùng đất trù phú nhất; cậu không thể bị người ta bắt nạt được.
Công tước Anies? Chủ nhân của tòa lâu đài đó? Binh lính lại xôn xao. Carlton là người duy nhất còn đứng yên. Thế rồi, hắn phá lên cười.
"Cậu là Công tước Anies? Ta không dám tin một bông hoa huệ lại dám đi lang thang trong rừng giữa đêm như mấy tên lang thang trốn nợ như vậy đâu."
Sự thù địch của Carlton quá hiển nhiên. Hắn nói với giọng mỉa mai, thậm chí chẳng buồn giấu đi sự coi thường trong mắt. Dù những quy chuẩn xã hội có bảo vệ địa vị của Louison thì hắn vẫn khinh cậu đấy thôi.
"Ôi... Đáng sợ quá. Mình sẽ chết mất."
Louison chùn bước ngay lập tức, sợ rằng Carlton sẽ đập chết cậu bằng đôi tay như vâm của hắn.
"Chạy trốn trong đêm à? Không phải."
"Hay là... À! Ánh trắng... Nơi vắng vẻ... Hai người đàn ông với nhau?" Carlton ngả ngớn trước mặt lou. Khi hắn ta bật cười, đám binh lính cũng hùa vào theo.
"Tên khốn! Sao ngươi dám lăng mạ ngài công tước!"
Trước sự bùng nổ của Ruger, ánh mắt Carlton càng thêm vẻ nguy hiểm.
"Ôi... xin đấy, im đi." Louison nghĩ.
Louison ném cho Ruger một cái lườm phẫn nộ. Carlton không cười vì trò đùa; mà vì hắn muốn hủy hoại danh dự của lou. Cậu có thể thấy được đôi mắt hắn rõ ràng không có ý vui.
Dù gì, Louison cũng đã quen với việc bị sỉ nhục rồi. Nếu là như trước khi sống lại, có lẽ cậu đã phát điên lên rồi; nhưng Louison của hiện tại đã khác. Cậu đã từng nghe những lời còn nặng nề hơn, bị chê cười thê thảm hơn hiện tại. Tại sao cậu phải để ý đến những lời nói đơn thuần không gây ra sát thương thể chất cơ chứ?
"Điều đó cũng không đúng. Ta đến để gặp anh." Louison nói.
"Ta?"
"Ta không ngờ là sẽ gặp anh trong rừng như vậy. Nhưng dù sao thì có vẻ như ta đã đi đúng hướng rồi."
Carlton nghi ngờ nhìn cậu. Hắn cho rằng cậu đang chỉ viện cớ sau khi bị bắt giữa lúc bỏ trốn.
"Ổn thôi... Ổn thôi mà..."
Louison tự trấn an bả thân và lấy lá cờ mình chuẩn bị theo. Trên mình cờ là biểu tượng bông lúa vàng đại diện cho Công quốc Anies. Cậu quỳ cả hai chân xuống truiowsc mặt Carlton và giương cờ lên quá đầu.
Trông chẳng khác nào tuyên thệ dành trọn tin yêu cho đức vua. Dù quỳ xuống trước mặt một hầu cận thì thật quá mất mặt, nhưng với lou, Carlton vẫn còn hơn đám quần thần vô phép của hoàng tử rồi. Tương lai và lãnh địa của cậu đang gặp nguy hiểm. Khi Louison quỳ xuống, tất cả âm thanh bàn tán biến mất. Chỉ còn tiếng kêu của châu chấu là vang vọng.
"Ta, Louison Anies, con trai của Robert và Tina Anies, công tước xứ đồi vàng, xin đầu hàng trước lá cờ sư tử xanh và đại diện của hoàng tử."
Lần này, ngay cả châu chấu cũng bị dọa cho im bặt. Từng thành viên trong doanh trại đều nhìn về phía Louison và Carlton. Một làn gió đêm lạnh lẽo thổi qua. Và ngựa của Carlton thở ra một tiếng nhẹ nhàng.