Sấm sét trên núi đột nhiên vang lên, mưa lớn trong nháy mắt rơi xuống. Đám người Tiêu Hoành đứng ở cửa phòng, Uông Minh buồn bực nhìn mưa lớn bên ngoài, gã quay đầu lại nói với Tiêu Hoành: “Anh Tiêu, mưa lớn như vậy, Phó Tri Bách sợ là không kịp trở về.”
Tiêu Hoành cảm thấy mất mặt, sắc mặt buồn bực, đúng lúc này, điện thoại di động vang lên, quản lý của Phó Tri Bách là Lý Chiếu Nhất gọi tới. Tiêu Hoành nhận điện thoại, hòa hoãn ngữ khí, thấp giọng nói: “Chiếu Nhất.”
Lý Chiếu Nhất là quản lý trước kia của y, hai người làm việc chung hơn mười năm, sau đó Tiêu Hoành tự ra ngoài mở phòng làm việc riêng, họ cũng tách ra.
Quan hệ giữa Lý Chiếu Nhất và Tiêu Hoành coi như không tệ, lần này Phó Tri Bách cũng là gã nhờ Tiêu Hoành chiếu cố, có điều Phó Tri Bách quá không hiểu cách đối nhân xử thế, khiến cho tất cả mọi người không quá vui vẻ.
Tiêu Hoành vừa định nói mấy câu với gã, đã nghe Lý Chiếu Nhất nói: “Tiêu Hoành, Tri Bách tìm được anh trai của nó rồi, ngay trong gia đình mà nó tá túc. Cậu giúp tôi tìm người đi canh chừng nhà bọn họ, đừng để bọn họ xuống núi, tôi đã báo án rồi. Mua trẻ em bị lừa bán, đây là tội hình sự.”
Uông Minh nhìn chằm chằm sắc mặt Tiêu Hoành, thấy vẻ mặt y ngưng đọng, không khỏi hỏi: “Anh Tiêu Hoành, có chuyện gì vậy?”
Tiêu Hoành cầm lấy điện thoại di động, liếʍ môi khô khốc, cau mày, nhìn ra ngoài cửa, mưa to tầm tã. Y đột nhiên đứng dậy, làm những người khác giật mình, lại nghe y nói, “Chúng ta đã gặp phải một vấn đề lớn rồi.”
Phó Tri Bách thực sự nổi tiếng trong làng giải trí, hiện đang là ngôi sao được săn đón, hắn đăng một Weibo trong vòng một phút là có hơn 1 triệu bình luận, ngay cả những ngôi sao điện ảnh kỳ cựu như Tiêu Hoành không thể so sánh. Mà sau khi Phó Tri Bách kể chuyện gia đình mình vì bọn buôn người mà tan vỡ, lúc ấy trên mạng còn dấy lên một làn sóng bàn tán về chủ đề buôn người.
Tiêu Hoành nghĩ đến đây, liền lập tức gọi trợ lý tới, bảo cậu ta cùng mấy nhân viên công tác đến nhà họ Hạ, chặn người ở nhà rồi nói sau.
Những giọt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống mái nhà, tiếng mưa “lách tách” làm cho người ta phiền muộn.
Hạ Vân An nhìn ra ngoài cửa sổ, thật sự là ngồi không yên, ông ta nói với Vương Mai: “Em và Quang Diệu ở nhà, anh xuống núi một chuyến.”
Vương Mai sửng sốt, giữ chặt tay áo ông ta, “Mưa to như vậy, anh đi làm cái gì?”
“Hạ Tức đang ở trong bệnh viện, anh có thể yên tâm sao? Lỡ như bị phát hiện ra cái gì thì làm sao đây?” Hạ Vân An đẩy tay bà ta ra, cầm lấy một chiếc ô đi ra ngoài. Ông ta tìm một con đường nhỏ xuống núi, đường núi quen thuộc, một đường chạy, rất nhanh đã đến dưới chân núi, bắt xe chạy tới bệnh viện.
Trong bệnh viện, trợ lý lo sợ bất an đưa điện thoại di động cho Phó Tri Bách, cậu ta năn nỉ: “Anh Tri Bách, anh Lý muốn anh nghe điện thoại.”
Lý Chiếu Nhất vừa rồi đã gọi cho Phó Tri Bách, Phó Tri Bách không chịu nghe điện thoại của gã, gọi tới thì tắt máy, tới tới lui lui rất nhiều lần, Phó Tri Bách liền trực tiếp chặn gã luôn, Lý Chiếu Nhất tức muốn điên, lần này là chuyện lớn, chuyện gã không thể giúp Phó Tri Bách tìm lại anh trai cứ thế qua đi, gã vừa nhận được tin từ trợ lý, đã lập tức nghĩ tới một phương án truyền thông.
Mà Phó Tri Bách cũng biết Lý Chiếu Nhất muốn nói cái gì, nên cố ý không nghe điện thoại của gã, thế nên người khó xử nhất chắc là trợ lý của Phó Tri Bách. Trợ lý năn nỉ nhìn Phó Tri Bách, nhẹ giọng nói: “Anh Tri Bách, anh cứ nói mấy câu với anh Lý đi, vừa rồi anh còn hứa với em là sẽ giúp em nói chuyện với anh Lý mà, anh như vậy anh ấy thật sự sẽ gϊếŧ em đó.”
Phó Tri Bách trầm mặt, hắn nhìn Hạ Tức, nhận lấy điện thoại từ trợ lý, câu đầu tiên chính là, “Anh đừng hòng lấy chuyện anh trai tôi làm điểm nóng.”
Lý Chiếu Nhất hít sâu một hơi, đè nặng giọng nói bảo: “Tôi tìm người quay video, sẽ không cho công bồ anh trai cậu ra, chỉ là hy vọng trong video cậu nói với công chúng rằng mình đã tìm được anh trai, mặt khác nói vài câu về việc mua bán người. Tôi định thông qua chuyện này, lấy danh nghĩa của cậu làm một cuộc công kích vào tệ nạn buôn người.” Gã nói xong những lời này, thở dài, nói với Phó Tri Bách: “Tôi theo cậu mặc dù chỉ có hai năm, nhưng tôi biết anh trai cậu cũng giống như mạng của cậu, tôi sẽ không phạm vào cấm kỵ. Hơn nữa, dư luận càng lớn, người mua anh trai cậu sẽ nhận án phạt càng nặng hơn.”
Phó Tri Bách trầm tư, Lý Chiếu Nhất hít thở chờ đợi, vài giây sau, gã nghe Phó Tri Bách nói. “Phạt nặng hơn? Có thể phạt bao lâu? Buôn bán người là tội phạm nghiêm trọng, hiện tại hình phạt dành cho mại da^ʍ đã lên đến mười năm, người nhà kia coi anh trai tôi như nô ɭệ hành hạ mười bốn năm, nhưng án cao lắm cũng chỉ có ba năm.”
“Cho nên chúng ta mới phải cố gắng, dùng dư luận…”
Phó Tri Bách cắt ngang lời gã, trong giọng nói của hắn giống như là một con dao găm lạnh lẽo, hắn nói: “Tôi muốn bọn chúng chết hết, dư luận pháp luật có làm được không?”
Lý Chiếu Nhất đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại, Phó Tri Bách mặt không chút thay đổi cúp điện thoại. Hắn nghiêng đầu, nhìn thấy trợ lý bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, trả lại điện thoại cho cậu ta.