Đại Ác Ma Huấn Luyện Cô Vợ Nhỏ

Chương 4: Lần đầu tiên khẩu giao

Vốn dĩ hai người đã chờ đợi lâu như vậy, Tạ Tương lại kiên nhẫn yêu thương cô như vậy, cô lại lại sợ đau, kết cục là tạo ra một cục diện không vui. Nhưng nghĩ đến cơn đau buốt vừa rồi, cô cảm thấy dù thế nào cũng không muốn làm lại lần nữa.“Đừng nóng giận, nhất định lần sau em sẽ nhịn đau, cắn răng không nói một lời uất ức.” Dù cảm thấy sẽ không có lần sau, nhưng vẫn phải dỗ dành người chồng tội nghiệp này.

"Nhất định lần sau cái gì, lần sau em chắc chắn cũng sẽ khóc như hôm nay. Em xem em, nếu ai cũng giống như em sợ đau mà không cho ai chạm vào, chẳng phải đàn ông trên đời này đều phải độc thân à."

Tạ Tương cũng không ngốc, lúc này không làm được, lúc khác có thể làm sao?

Lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Tương tức giận như vậy, lại bị anh hung ác mắng như vậy, tiểu công chúa rốt cuộc không chịu nổi, ôm đầu gối âm thầm nức nở.

Nhưng Tạ Tương ngoài miệng oán trách, lại không đành lòng để người vợ mỏng manh của mình bị oan ức chút nào, anh lau nước mắt cho Hân Lạc, sắc mặt dịu lại, giọng nói cũng nhỏ nhẹ.

"Được, anh không tức giận, chỉ là có chút không thoải mái, một lát nữa sẽ không sao, không phải lỗi của em, anh không trách em nữa, em cũng đừng buồn."

Nước mắt lưng tròng nhìn chồng mình, trong lòng cô càng cảm thấy có lỗi, cô nhào vào lòng Tạ Tương, dùng hai cánh tay ôm chặt lấy anh, dụi mặt vào ngực anh.

Tạ Tương ngửa mặt lên trời thở dài, nhẫn nhịn hồi lâu, vừa rồi thứ giữa đũng quần của anh sắp ngóc xuống, cô vợ nhỏ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngốc nghếch này lại nhào vào.

Nhưng anh không nỡ đẩy tiểu tổ tông này ra, khẽ vuốt ve tấm lưng trắng nõn và bờ mông như tuyết dỗ cô vợ nhỏ...

Hân Lạc ngẩng đầu lên, rụt rè nhìn Tạ Tương, cô nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi, thật ra... thật ra, em rất muốn anh, nếu không phải bởi vì đau không chịu nổi, em thật sự cũng rất muốn anh…"

"Anh biết, nhưng không nhất thiết phải nhét vào chỗ đó, cưng à, hay em liếʍ cho chồng em có được không, thử đút vào miệng xem."

Hân Lạc có hơi ngại, nhưng nghĩ lại, anh ra nông nỗi này đều là do cô, Tạ Tương chịu đựng bấy lâu nay thật sự rất đáng thương, huống chi vừa rồi anh cũng khẩu giao cho cô.

Vì vậy cô cúi đầu nhìn dươиɠ ѵậŧ so với trước nhỏ hơn một chút, cảm thấy kích thước có lẽ cũng được, liền lấy hết dũng khí định cúi đầu liếʍ qυყ đầυ một chút, không có mùi hăng và vị kinh tởm như cô tưởng tượng.

Hân Lạc ngẩng đầu lên, mỉm cười ngọt ngào vớiTạ Tương, dựa vào chiếc ghế dài, dùng hai tay giữ bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của chồng, vươn đầu lưỡi đỏ anh đào ra và cẩn thận liếʍ nó.

Cảm giác ngứa ran kɧoáı ©ảʍ từ hạ thể truyền đến, Tạ Tương nhìn người vợ cao quý tao nhã của mình đang vùi đầu vào đũng quần, tỉ mỉ liếʍ láp dươиɠ ѵậŧ, giống như nhìn thấy tiên nữ cao sang bị kéo xuống trần gian, rơi vào thế giới của người phàm và đắm chìm trong du͙© vọиɠ.

“Ngậm vào, đút vào trong miệng đi.”

Hân Nhạc làm theo, nhưng dươиɠ ѵậŧ đã cương trở lại, trở nên vừa thô vừa dài, căn bản không cách nào đem hoàn toàn đút vào trong miệng.

Cô cố ngậm nó, cẩn thận để răng mình không làm tổn thương con quái vật trong miệng.

Nhưng Tạ Tương không chịu được việc chỉ liếʍ láp bên ngoài này. Anh ta yêu cầu Hân Lạc quỳ xuống, nhét dươиɠ ѵậŧ của anh vào miệng cô, cố định đầu cô bằng cả hai tay và tự đẩy côn ŧᏂịŧ vào.

Lần này Tạ Tương không kiềm chế nữa, để từng đợt kɧoáı ©ảʍ đưa anh lêи đỉиɦ du͙© vọиɠ, tốc độ co giật càng lúc càng nhanh, đâm vào càng lúc càng sâu.

Anh thì thoải mái, nhưng Hân Lạc thì khổ sở, hết lần này đến lần khác bị thọc vào cổ họng khiến cô muốn ói, khớp hàm cứng đờ, đầu choáng váng.

Tạ Tương biết cô vợ nhỏ không thể chịu được nữa, vừa đút nửa căn côn ŧᏂịŧ vào trong cái miệng ấm nóng của cô, vừa dùng tay xoa nắn nửa sau.

Cơn kɧoáı ©ảʍ cuối cùng không tự chủ được phun ra, kèm theo sự co giật của côn ŧᏂịŧ, Tạ Tương bất ngờ rút nó ra khỏi miệng Hân Lạc, bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên mặt cô.

"Này! Anh làm gì vậy." Hân Lạc cau mày, lấy tay lau mặt, tay dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, tức giận đến muốn đánh người. "Ôi, đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh!"

Tạ Tương ngồi xuống, hài lòng ôm lấy tiểu cô nương, lại bắt đầu dụ dỗ.

"Không cho anh xuất tinh vào trong, xuất trên mặt cũng không được sao? Đây là con trai con gái của chúng ta mà. Khi nghe tin chúng nó bị mẹ ghét thì chúng nó sẽ buồn lắm đấy. Cho nên lần tới anh xuất vào miệng, em phải nuốt hết đấy."

Hân Lạc liên tục lau sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên mặt, sau đó dùng tay xoa lên người Tạ Tương, làm vấy bẩn khắp ngực và bụng anh. Nhìn kiệt tác của mình, tâm tình cũng cao hứng, liền hùa theo lời Tạ Tương, nháy mắt trêu chọc: “Vậy lần sau cứ bắn vào miệng em đi, để em nuốt con trai con gái.”

Tạ Tương cười to, ôm chặt lấy Hân Nhạc, hai người lăn lộn trên sofa, làm loạn khắp nơi.