Mặc dù nhất thời không đạt được thứ mình muốn, nhưng cũng may giữa hai người không có khoảng cách.Sau khi hai người chơi đùa cùng nhau, tắm rửa thay quần áo, Tạ Tương sai người thay chăn ga gối đệm, hai người hít hà mùi thơm cơ thể thoang thoảng của nhau rồi ôm nhau ngủ.
Sáng hôm sau, khi Hân Lạc thức dậy, Tạ Tương đã không còn ở đó, cảm thấy có chút mất mát vô cớ. Nghĩ đến chuyện hoang đường tối qua, cô chỉ hoài nghi người đó căn bản không phải mình, nếu không làm sao lại có hành động táo tợn đáng xấu hổ như vậy?
Vào ngày hôm nay, Hân Lạc làm gì cũng lơ đãng, cô không ngừng đấu tranh với sự thật rằng cô đã từ chối Tạ Tương vì sợ đau, cô cảm thấy có lỗi trong một thời gian và lo lắng không biết phải làm gì tiếp theo.
Khi đó cô không có thời gian suy nghĩ, liền tùy tiện nịnh nọt Tạ Tương, nói nhất định sẽ tìm biện pháp, nhưng chuyện này còn có thể có biện pháp gì?
Tạ Tương nói đúng, không thể cả đời thủ thân như vậy a? Đối với mình thì không sao, nhưng đối với ông xã thì cũng quá tội đi? Nghĩ tới đây, cô không khỏi cảm thấy buồn cười.
"Uống trà mà vẫn cười? Xem ra tâm tình phu nhân hôm nay rất tốt."
Một bóng người cao lớn từ ngoài cửa sải bước đi vào đại sảnh, Tạ Tương đi tới trước mặt Hân Nhạc, thản nhiên ngồi xuống, trên mặt lộ ra vẻ vui tươi.
"Mới sáng sớm anh đi đâu thế? Sao anh không gọi em dậy theo." Hân Lạc đỏ mặt chuyển đề tài.
"Anh có chút việc, nhìn thấy con mèo lười nhỏ nhà em đang ngủ say, không đành lòng đánh thức, làm sao vậy? Xa cách một lát lại nhớ chồng sao?"
“ Đừng có nói lung tung."
Hân Lạc cúi đầu nhấp một hớp rượu mận để che giấu sự xấu hổ của mình, nhỏ giọng lầm bầm: "Chỉ là lúc tỉnh lại chỉ có một mình, em cảm thấy hơi cô đơn."
Nghe vậy, Tạ Tương đột nhiên cảm thấy vợ mình quá đáng yêu, mặc kệ có người làm bên cạnh, anh kéo Hân Lạc lại, ôm cô vào lòng, giả vờ nghiêm túc nói:
"Bảo bối, là anh không suy nghĩ chu đáo, sau này dù anh dậy sớm, cũng sẽ bọc em trong chăn mang đi, để khi em thức dậy liền thấy anh đầu tiên, có được không?"
Hâm Lạc đang vui vẻ, giây tiếp theo tựa hồ nghĩ tới cái gì, cụp mắt xuống, yếu ớt nói: “Ngày hôm qua là em sai rồi, làm khó dễ anh.”
Tạ Tương lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại của cô nhẹ nhàng đặt vào trong lòng bàn tay của chính mình, nhẹ nhàng nói: “Không phải lỗi của em, anh lúc đó cũng vì giận đã nói nặng lời, em cũng đừng để trong lòng. Dù không biết nữ nhân phá thân đau đớn như thế nào, nhưng quả thật giới hạn chịu đựng đau đớn mỗi người mỗi khác. Em chỉ là không thể chịu đựng được đau, vậy thì có gì sai chứ ? Bảo bối của anh dù có nhõng nhẽo thế nào thì anh cũng sẵn lòng chiều chuộng dỗ dành. Đừng lo lắng, anh không trách em.”
Hân Lạc chăm chú nhìn chồng mình, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua.
Giờ phút này, Hân Lạc biết Tạ Tương chính là người định mệnh của mình.
“Vậy anh nghĩ ra biện pháp sao?” Hân Lạc chớp chớp mắt, tinh nghịch hỏi.
“Em đang vội sao?” Tạ Giải cười cười.
“Sao có thể, em chỉ là lo lắng cho anh mà thôi.”
Tạ Tương nhướng mày, gõ nhẹ xuống bàn, nháy mắt với Doãn Nương, người giúp việc của Hân Lạc và bảo cô ấy mang theo một thứ gì đó.
"Em còn nhớ cô gái Thanh Uyển kia không?”
“Đó là em gái nhỏ cùng em lớn lên, sao có thể quên được.”
“Nghe nói cô ấy bị lừa uống thuốc, vì vậy anh đã nhờ người đi lấy cái lọ đó, em biết nó là gì không.”
Hân Lạc gật đầu “Đây là thuốc kí©ɧ ɖụ©, không lẽ anh muốn cho em uống?”
“Đừng nặng lời như thế, vợ chồng thỉnh thoảng dùng thứ gì đó để tăng hứng thú là chuyện bình thường, anh không hỏi em là gì, ý là, anh chỉ biết rằng loại thuốc này rất mạnh, uống vào mà không giao hợp thì sẽ vô cùng đau đớn, không chịu nổi, nếu cố gắng chịu đựng thì có thể nguy hiểm đến tính mạng. Điều đó có nghĩa là một khi đã uống nó, sẽ không thể quay đầu.”
Vẻ mặt Hân Lạc vẫn bình thường, không nhìn ra tức giận.
“Nghĩa là, loại thuốc này không thể làm cho em không đau, nhưng có thể làm cho em không sợ đau.”
Trước sự ngạc nhiên của anh, Hân Lạc đã sẵn sàng đồng ý.
"Được, chỉ cần anh ở bên cạnh em là được."
Tạ Tương hai mắt sáng lên, vợ anh tin tưởng anh như vậy, điều này khiến hắn cảm thấy rất vui, anh vỗ tay cười nói: "Đó là đương nhiên, nếu anh không bên cạnh chẳng lẽ để em tìm người khác.”
“Suỵt!"
Hân Lạc bịt miệng Tạ Tương lại, nhưng anh lại vươn đầu lưỡi liếʍ lòng bàn tay cô, cô tức giận trừng mắt lau vào quần áo Tạ Tương.
Lúc này, Doãn Nương quay lại với một hũ rượu to bằng lòng bàn tay, đặt nó lên bàn, nháy mắt những người còn lại cũng lui ra ngoài.
Hôm nay siu siêng năng đăng 2 chương luôn ó. Mọi người đánh giá và comment để mình có động lực ik mà...