Đại Ác Ma Huấn Luyện Cô Vợ Nhỏ

Chương 3: Động phòng hoa chúc ( vợ nhỏ sợ đau)

“Bảo bối, nào, tách hai chân ra, thả lỏng cơ thể sẽ thoải mái hơn.”Tạ Tương gập đôi chân dài trắng nõn của Hân Lạc lại thành chữ M, lộ ra u cốc bí mật.

Tư thế này thật sự quá mắc cỡ, bị anh nhìn thẳng vào chỗ riêng tư, làm sao có thể thoải mái được?

Hân Lạc đang cố nén thẹn thùng than thở trong lòng, đột nhiên một cỗ kɧoáı ©ảʍ kỳ dị xông thẳng lên não, cô cúi đầu nhìn, liền thấy ác ma thường ngày ngang ngược đang vùi vào giữa hai chân cô, dùng đầu lưỡi liếʍ láp nơi mẫn cảm nhất của cô.

Cảm giác tê dại mãnh liệt khiến cô vừa kinh ngạc vừa rung động, đồng thời cũng quên mất xấu hổ khi hai chân mở rộng, thoải mái đến mức không khống chế được tiếng rêи ɾỉ tuôn trào.

“Đừng nhịn nữa, rên lên đi, cho anh nghe giọng em đi.” Tạ Tương trong lúc bận rộn vẫn dùng lời trêu chọc vợ.

Không biết ở đâu mà anh có được kỹ năng thuần thục này, chỉ liếʍ mυ'ŧ bằng chiếc lưỡi một chút lại có thể làm cô dục tiên dục tử.

Thân thể Hân Lạc khẽ run lên, dư âm khó có thể tiêu tan, cô bị kɧoáı ©ảʍ cực độ làm cho mất đi lý trí, thậm chí khẽ nức nở.

Tạ Tương ngồi dậy, lộ rõ vẻ mặt quan tâm cùng ánh mắt nóng cháy: "Lạc Lạc sao vậy? Sao lại khóc? Khó chịu sao? Hay là... thoải mái quá?" Hân Lạc giơ tay che mắt, khàn giọng nói giọng nói "Anh thật phiền phức. Sao cứ trêu chọc em như vậy?"

"Sao lại đổ lỗi cho anh rồi." Tạ Tương mỉm cười kiên nhẫn "Đây là lần đầu của em, nếu anh mạnh mẽ tiến vào hoa huyệt chặt khít của em, em sẽ khó tránh khỏi đau đớn. Anh dùng mọi cách trêu chọc yêu thương em để bôi trơn, nới lỏng cho em bớt đau đớn, vậy mà còn trách anh.”

Tạ Tương không thông báo một tiếng, đột nhiên đâm mạnh côn ŧᏂịŧ vào hoa huyệt.

"A! Đau quá!" Hân Lạc cau mày kêu lên, nhìn Tạ Tương cầu cứu.

Tạ Tương cúi người ôm lấy cô, nhéo má cô an ủi: "Anh biết, anh biết, em thả lỏng, anh sẽ nhẹ nhàng, em đừng sợ, lần đầu sẽ hơi đau."

Hân Lạc bất đắc dĩ gật đầu, ôm lấy cổ Tạ Tương.

Tạ Tương cảm thấy âʍ ɦộ chặt chẽ dưới cơ thể mình mềm đi một chút, cố gắng đẩy côn ŧᏂịŧ về phía trước một chút, nhưng tiếng khóc của Hân Lạc ngay lập tức lọt vào tai anh.

"Không, không, đau quá! Em không muốn nữa, lấy ra đi!"

Hân Lạc lắc đầu lớn tiếng khóc, tiểu công chúa từ nhỏ được nuông chiều, chưa từng đứt một ngón tay. Cô chưa bao giờ phải chịu đựng đau đớn như vậy. Đối với cô, cơn đau ở phía dưới cơ thể giống như địa ngục trần gian.

Tạ Tương nhíu mày, gân xanh trên trán nổi lên, mồ hôi đầm đìa. Bản thân anh cũng không thoải mái, phía trước bị chèn ép đau đớn, du͙© vọиɠ cháy bỏng nhưng không thể giải tỏa, đối với một người đàn ông mà nói, đây chính là địa ngục thực sự.

Anh dốc hết sức chuẩn bị lâu như vậy, nhưng cô vợ nhỏ này vẫn không chịu phối hợp một chút nào, cứ khóc như một đứa trẻ, khiến anh vừa tức vừa bất lực, đành phải nhẫn nhục mềm mỏng thuyết phục cô.

"Lạc Lạc, em đừng náo loạn, cố chịu lần này thôi nhé, nếu không lần sau vẫn sẽ đau, em cũng không thể mãi mãi thủ thân như ngọc, đúng không? Ngoan. Cưng à, thả lỏng đi, chúng ta thử lại."

Hân Lạc hạ quyết tâm không làm theolời dụ dỗ của anh, dù thế nào thì hôm nay cô cũng chịu không nổi tra tấn, ngược lại bắt đầu khóc lóc làm nũng.

"Tạ Tương, ông xã, đau quá, em chưa bao giờ đau như vậy. Anh ôm em đi, em thật sự chịu không nổi, hôm nay chỉ cầntha cho em lần này, lần sau em nhất định sẽ ngoan ngoãn, không khóc nữa được không? Xin anh đó, đau quá, em sợ lắm! Lấy ra trước đi, chúng ta cùng nhau tìm cách đi, em thật thông minh và mạnh mẽ. Chồng ơi, anh có còn thích em hay không ~ "

Tạ Tương muốn nói thêm điều gì đó, nhưng nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Hân Lạc, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt.

Mỗi lần Hân Lạc cầu xin làm nũng với đôi mắt đẫm lệ và đáng thương, Tạ Tương luôn mềm lòng, lần này cũng không ngoại lệ.

Hân Lạc thở ra một hơi dài, nhìn thấy Tạ Tương im lặng ngồi bên cạnh mình, mặt tối đen, biết mình đã đắc tội với anh nên xấu hổ đứng dậy muốn ôm anh.

"Em còn tới trêu chọc anh sao?!"

Tạ Tương thần sắc không tốt, ngữ khí lạnh lùng, liếc Hân Lạc một cái, cô uất ức thu hồi cánh tay, cắn cắn môi dưới, không biết nên làm như thế nào.

Hân Lạc lấy mu bàn tay lau nước mắt, cảm thấy vô cùng buồn bã.