Tạ Tương ngậm tiểu huyệt vào miệng, vừa liếʍ vừa trêu chọc. Sau khi dùng ngón tay khám phá xung quanh, anh tìm ra hạt đậu nhỏ đang cương lên của Hân Lạc, dùng ngón trỏ xoa mạnh chỗ đó, tay còn lại vuốt ve cô bé.Hân Lạc bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức kiễng chân lên, nước mắt chảy ra, tay quơ loạn khắp nơi. Một lát sau, thân thể cứng ngắc, trong đầu trăm hoa đua nở, lần thứ nhất cao trào.
"Bảo bối, tiểu hoa hạch của em thoải mái đến mức co giật, mυ'ŧ ngón tay của anh không buông, em nói phải làm sao đây?"
Hân Lạc kéo lại linh hồn sắp bay lên, xuất thần thở hổn hển, mỉm cười nhìn Tạ Tương "Em không biết, nên làm thế nào bây giờ?"
Giọng nói bối rối quyến rũ mê người, mang theo sự dụ dỗ thuần túy.
"Sao lại không thành thật vậy hả, em ướt như vậy, còn nói không biết làm sao. Nhìn xem, trên ngón tay của anh là cái gì?" Tạ Tương rút ngón tay ra, giữa hai đầu ngón tay là sợi chỉ bạc mỏng, bàn tay vô cùng nhớp nháp.
"Đây là tiểu Hân Lạc nói rằng nó muốn anh, muốn anh đến chảy nước bọt rồi. Em nói xem anh nên thỏa mãn nó như thế nào?
Hân Lạc rụt rè đưa tay cầm dươиɠ ѵậŧ, đỏ mặt nói: “Đút cái này, đút cái này vào?”
“Là cái gì mới được nha?”
“Dươиɠ ѵậŧ sao?”
Hân Lạc làm ra vẻ nghiêm túc, không ngoảnh mặt đáp, không muốn để đối phương trêu chọc mình thành công.
Tạ Tương ngược lại cười to nói: "Lạc Lạc, em thật là một tiểu hài tử thật thà, ngay cả lời dụ dỗ cũng không biết nói. Nào, để chồng dạy cho em, em nên nói "Xin chồng đút côn ŧᏂịŧ to dài vào trong tiểu huyệt dâʍ đãиɠ của em, thao nát nó đi.”
Hai gò má của Hân Lạc đỏ bừng, cô nhìn Tạ Tương một cách tức giận, mím môi phớt lờ anh. Trong lòng nảy ra ý định trả thù, một tay cầm vật đó của Tạ Tương vuốt ve lên xuống, tay kia vuốt ve qυყ đầυ.
Cảm giác tê dại sung sướиɠ đột ngột làm Tạ Tương thở hổn hển, cổ họng khô rát, nuốt một ngụm nước bọt. Nghĩ đến vợ nhỏ bình thường ngay thẳng tao nhã lúc này lại nghịch dươиɠ ѵậŧ của mình, trong ngực anh lửa dục hừng hực, khó có thể tự kiềm chế.
“Bảo bối thật thông minh, học một lần liền biết, làm chồng em rất thoải mái.”
Tạ Tương thanh âm trầm thấp, hai mắt hơi nhắm lại, thần sắc say sưa.
Mặc dù điều này nghe có vẻ xấu hổ, nhưng Hân Lạc cảm thấy trong lòng vui vẻ vì được khích lệ. Nhìn thấy anh được chính tay cô thỏa mãn khiến cô cảm thấy rất hạnh phúc.
Tạ Tương cởϊ áσ, ôm chặt lấy Hân Lạc, áp ngực mình vào ngực cô hôn sâu.
Điều hạnh phúc nhất trên thế giới này là được làʍ t̠ìиɦ với người mình yêu, hợp nhất thể xác và tinh thần. Hân Lạc vừa mới cao trào một lần, cơ thể vô cùng trống rỗng, khao khát được cái gì đó lấp đầy, cô khẽ cọ người vào Tạ Tương, nhưng lại đổ thêm dầu vào lửa, càng ngày càng khó chịu.
Tình huống của Tạ Tương còn tệ hơn, đôi tay nhỏ bé của Hân Lạc nhẹ nhàng vuốt ve anh, nhưng nó không còn đủ để anh thỏa mãn mà chỉ như gãi ngứa, khiến anh thở gấp hơn, đói khát không chịu nổi.
"Bảo bối, em lén lút cọ xát vào người anh làm gì?" Tạ Tương chống lại ý định đâm thẳng vào tiểu huyệt, trêu chọc Hân Lạc để đánh lạc hướng bản thân.
"Không, không có." Hân Nhạc đỏ mặt nhìn đi chỗ khác, lắp ba lắp bắp nói “ Em, em thích anh, cho nên mới ôm anh, em cũng không có ý gì khác, đừng có đổ oan cho bổn tiểu thư!"
Ánh mắt Tạ Tương lóe lên ý cười: "Anh còn chưa nói cái gì, không phải em có tật giật mình sao? Còn dám trước mặt anh xưng “bổn tiểu thư, ngứa mông rồi đúng không?”
Lời còn chưa dứt, liền vang lên một tiếng "bạch" giòn tan, một cái tát không nặng không nhẹ giáng xuống cái mông to tròn của Hân Lạc.
Hân Lạc giật mình tức giận "Anh! Sao anh đánh em! Em, em ..."
“ Em, em, em cái gì? Em muốn ly hôn với anh? Tiểu bảo bối, em dám không?" Tạ Tương cười vuốt ve cặp mông ửng hồng vừa mới bị mình đánh.
"Nếu em dám nói ly hôn với anh, anh mỗi ngày đều sẽ quấy rầy em, đánh mông nhỏ của em, liếʍ quả anh đào nhỏ, chơi đùa tiểu hoa hạch, thao nát da^ʍ huyệt của em, đem tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều phun vào thân thể ngươi, đã biết chưa?"
Một tràng dài lời đe dọa tục tĩu trắng trợn này khiến Hân Nhạc líu lưỡi, vừa xấu hổ vừa tức giận.
Tạ Tương xoa xoa cặp mông ngọc của cô vài lần, lật người đè lên Hân Lạc, đỡ long căn đè vào hoa huyệt, cọ xát xoay tròn ngoài cửa động, làm xung quanh lầy lội một mảnh.
Cuối cùng thì giây phút này đã đến, Hân Lạc vừa mong đợi vừa lo lắng.