Đại Ác Ma Huấn Luyện Cô Vợ Nhỏ

Chương 1: Màn dạo đầu phòng tân hôn

Sau 3 năm yêu nhau, cuối cùng họ cũng có được kết quả.

Sau khi kết hôn xong, Tạ Tương nắm tay vợ vào phòng ngủ, hai người ngồi cạnh nhau trên trường kỷ.

Hai người đã có vài lần đυ.ng chạm da thịt, tuy rằng không đi đến cuối cùng nhưng cũng đã thân thiết với nhau rồi. Nhưng không biết vì sao, đến lúc này, Hân Lạc vẫn vô cùng khẩn trương.

Cảm nhận được sự cứng đờ của cô vợ nhỏ, Tạ Tương nắm tay cô với ánh mắt trìu mến và dịu dàng.

“Lạc Lạc có chút sợ hãi sao? Yên tâm đi, em chỉ cần giao cho anh, lần đầu tiên sẽ hơi đau, anh sẽ tận lực nhẹ nhàng cẩn thận, nếu như em cảm thấy không thoải mái thì nói cho anh biết.”

Hân Lạc ngước đôi mắt to trong veo nhìn anh. Mặc dù Tạ Tương là một ác quỷ cố chấp và lạnh lùng, nhưng anh thực sự rất đẹp trai. Nụ cười không kiềm chế của anh làm cô lóa mắt, và cô vô thức phớt lờ tiếng kêu gào trong lòng: “Đừng tin con quỷ ăn nói êm tai này!”, ngoan ngoãn gật đầu.

“Sau hôm nay, anh sẽ dẫn em đi Vu Sơn trăng mật.”

“Nào, bé cưng, chồng giúp em cởϊ qυầи áo.”

Tạ Tương cảm thấy ngứa ngáy, cho dù vợ anh có ăn mặc đẹp đến đâu, quần áo và trang sức của cô có tinh xảo đến đâu, trong mắt anh bây giờ cũng chỉ là một đống phiền phức mà thôi, cản trở anh làm ăn.

Nhưng anh vẫn rất lịch sự, chậm rãi cởi mũ và trang sức cho Hân Lạc, cởi thắt lưng rồi cởi váy ra.

Thục hiện từng bước nhẹ nhàng, cẩn thận như đang vẽ một bức tranh tỉ mỉ.

Tất nhiên, người cởϊ qυầи áo không có tâm lý tốt như vậy.

Lúc đầu, có thể chầm chậm tháo búi tóc và lấy trang sức, nhưng khi cởϊ qυầи áo ra, một bầu không khí mơ hồ lan tỏa.

Từ từ kéo nút thắt lưng ra, rồi kéo mở váy, quá trình kéo dài, không khí dần nóng lên.

Tạ Tương cúi xuống liếʍ một bên nhũ hoa, vừa mυ'ŧ vừa cắn, tay còn lại nhào nặn bên kia.

Kɧoáı ©ảʍ ngứa ngáy truyền đến đầṳ ѵú, Hân Lạc theo bản năng hơi cong lưng, tựa hồ muốn chạy trốn.

Tạ Tương đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu đứng thẳng, ánh mắt ngưng trọng, thần sắc có chút không vui.

"Còn giấu giếm cái gì, hư hỏng! Hôm nay anh sẽ phạt em thật nặng, để em biết phục vụ chồng mình.

Nói xong, anh đẩy Hân Lạc xuống sofa, phần còn lại của chiếc váy xõa trên đùi cũng bị ném xuống, cơ thể như bạch ngọc hoàn toàn bại lộ.

Hân Lạc xấu hổ nhắm mắt lại, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt rực lửa của anh đang nhìn mình. Tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như vậy để cho anh chơi đùa, xấu hổ xen lẫn một chút hưng phấn, làm cho làn da tuyết trắng của cô có chút hồng nhạt, đầṳ ѵú xinh xắn thẳng tắp.

Tạ Tương ngón tay vẽ một vòng trên đầṳ ѵú, cúi xuống thì thầm vào tai Hân Lạc: “Em nhìn xem, quả anh đào nhỏ của em cứng như vậy, rõ ràng là thích anh liếʍ,còn trốn cái gì?” Nói xong, anh đưa lưỡi liếʍ ướt vành tai Hân Lạc.

Hân Lạc mở mắt cau mày, không biết là thoải mái hay khó chịu, cô ậm ừ không nghe được.

Tạ Tương không bỏ lỡ tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào và tinh tế này, như được khuyến khích, anh nghiêng đầu, đưa dái tai của cô vào miệng bắt đầu mυ'ŧ.

Hai tay anh cũng không nhàn rỗi, không ngừng trêu đùa nhào nặn hai con thỏ nhỏ, phía dưới lại nâng đầu gối lên cọ tới cọ lui trên xương mu của Hân Lạc.

Hân Lạc xấu hổ giơ đầu gối lên, muốn đẩy cái chân đáng ghét ra, nhưng thay vào đó, anh nhân cơ hội chen vào giữa hai chân cô, cô không thể không kẹp chặt hai chân của anh ấy.

Anh thầm cười, thúc chân về trước

Lên xuống tấn công khiến Hân Lạc thở dốc, toàn thân nóng không chịu nổi, tự nhiên buông chăn ra, xoay người ôm lấy Tạ Tương, hai mắt mờ mịt, nhỏ giọng cầu xin: “Thật khó chịu”.

Tạ Tương giả vờ ngạc nhiên, “ Sao lại khó chịu rồi? Để chồng xem.”

“Phải đây không?” Sau đó anh véo một núʍ ѵú và kéo nhẹ.

Hân Lạc đau đớn thầm lườmTạ Tương.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tiểu anh đào quá đáng yêu, anh nhịn không được muốn bắt nạt nó, em đừng nóng giận.”

Chủ mưu không chút áy náy.

“ Xem ra không phải quả anh đào bên trên, mà là nhụy hoa nhỏ bên dưới, nhất định nó quá cô đơn, nhớ anh đến mức khó chịu.”

Tay anh xuôi xuống, quanh quẩn quanh eo bụng dưới Hân Lạc, những nơi được anh chạm vào đều giòn tan tê dại, khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

Du͙© vọиɠ dần dần dâng lên khiến Tân Nhạc càng thêm ngại ngùng khi đối mặt với Tạ Tương, muốn quay mặt đi, nhưng lại bị Tạ Tương bất ngờ hôn lên, đầu lưỡi ấm áp vô tình bị ép vào.

Cả hai đắm chìm trong tâm trí đến mức quên mất mọi thứ, chỉ còn lại sự quấn quýt với nhau, Hân Lạc thậm chí còn hơi mở rộng chân mà không hề hay biết.

Tạ Tương tiếp tục dụi đầu gối vào giữa hai chân của Hân Lạc một lúc, sau đó buông đôi môi đỏ ngần của cô ấy ra, một vệt nước bọt trong suốt chảy ra từ khóe miệng Hân Lạc.

"Bảo bối, em thật đẹp, hương vị vô cùng mê người, nói cho anh biết, em có muốn chồng yêu tiểu huyệt nhỏ của mình không? Nói em muốn anh đi."

Người này thích thấy mình xấu hổ, nếu tâm nguyện không thành, anh sẽ nghĩ ra hàng trăm cách làm mình xấu hổ hơn.

“Anh bắt nạt người!”

Hân Lạc thở dốc, dùng đôi mắt to long lanh nước vô tội nhìn Tạ Tương, oán hận than thở.

“Làm nũng cũng vô ích thôi.” Tạ Tương nhếch mép cười, hai tay sờ soạng xương mu của vợ, thỉnh thoảng lướt qua đám cỏ thưa thớt, nhưng không hạ xuống một tấc, “Nếu không nói ra làm sao anh biết em muốn gì."

“Em muốn… em muốn anh yêu em.”

Hân Lạc đè nén xấu hổ, thanh âm nhỏ như muỗi kêu.

“Em muốn anh yêu ai?”

“Muốn chồng yêu em.”

“Em muốn anh yêu em ở đâu?”

“Ngay chỗ đó.”

“Chỗ nào, nói rõ!”

Hân Lạc vô cùng bất đắc dĩ , giơ tay che mặt.

“Đó là, đó là chỗ phía dưới!”

Vốn tưởng rằng màn hỏi đáp đáng xấu hổ này kết thúc ở đây, không ngờ Tạ Tương lại có nhiều ý tứ như vậy.

“Muốn anh làm chỗ đó thế nào?”

Hân Lạc muốn khóc không ra nước mắt, suýt nữa muốn đánh tên ác nhân này một trận, nhưng sự xấu hổ của cô cuối cùng đã bị du͙© vọиɠ cố tình khơi dậy của Tạ Tương đánh bại.

“Muốn anh dùng tay, giống như trước đây xoa chỗ đó.”

Giọng cô vợ nhỏ giống như một con mèo con, lời nói ngây thơ dễ thương của cô, tất cả đều điên cuồng phá hủy lý trí của Tạ Tương.

Hân Lạc chỉ biết rằng Tạ Tương đang trêu chọc cô, nhưng cô không biết rằng anh cũng đang kìm nén cơn nóng trong đũng quần.

“Bảo bối ngoan quá, anh xoa cho em.”

Tạ Tương cuối cùng cũng tỏ ra thương xót, vuốt ve vùиɠ ҡíи của Tân Nhạc.

Đầu tiên anh vuốt ve âʍ ɦộ, sau đó dùng ngón tay banh hai cánh hoa ra, ngón giữa miết vào giữa, cảm giác mềm mại ẩm ướt khiến bụng anh nóng như lửa đốt, không nhịn được rướn người lên mυ'ŧ lấy môi Hân Lạc hôn sâu.

Dùng ngón tay chà xát nơi đó, từng đợt kɧoáı ©ảʍ ập đến, Hân Lạc vừa cảm thấy thoải mái khó vừa khó chịu khó tả.

“Bảo bối, nhìn xem, hạt đậu nhỏ của em đã lớn hơn rồi, còn nói thích anh.” Hơi thở của Tạ Tương so với trước nặng nề hơn rất nhiều, đôi mắt đen láy lộ ra vẻ khát khao rõ ràng.

Hân Lạc bị anh đυ.ng chạm đến dục tiên dục tử, cô không kiên nhẫn đáp: “Em không nhìn được! cũng không muốn nhìn!”

“Ừm, vậy anh cho em nhìn cái của anh, nó cũng nhớ em. Bé yêu, lại đây, tự cởϊ qυầи ra, đến yêu nó một chút.” Lần này, Hân Lạc không hề kháng cự, cởi nó ra một cách gọn gàng, do dự một chút mới lấy thứ to lớn kia ra. Cùng lúc đó, Tạ Tương dùng sức cắm ngón tay vào bên trong tiểu huyệt cô.

Hân Lạc không khỏi rêи ɾỉ một tiếng, cô cầm dươиɠ ѵậŧ của Tạ Tương trong tay, giống như hắn đã từng dạy chính mình, liếʍ láp lên xuống.