"Ưm ưʍ... Thật thoải mái..." Thân thể phản bội ý chí, tất cả kháng nghị trong miệng tiểu cô nương, đều bị nam nhân coi như muốn nghênh đón còn cự tuyệt, hắn thỏa thích thúc eo rút ra đút vào, trong cơ thể của nàng ấm áp như nhà ấm trồng hoa, tựa như một dải lụa ấm mềm, gắt gao vờn quanh, bao vây lấy hắn, làm lòng hắn nhộn nhạo, linh hồn chấn động.
"Rõ ràng cái miệng phía dưới cắn chặt như vậy, hiển nhiên Niếp Niếp rất thoải mái..." Vật nhỏ nghĩ một đằng nói một nẻo, nếu như cái gì cũng nghe nàng, vậy hai người cứ dứt khoát nương nhờ cửa Phật, dưới ngọn đèn sáng, như thế cả đời.
Quá khứ là bảo hộ từ xa, không dám gần sát khinh nhờn, ngày nay nàng vẫn là nữ thần của hắn, hắn nguyện dâng cả cơ thể và trái tim, tận tâm hầu hạ, thành kính cúng bái thân thể của nàng, không buông tha cho một phần một chút nào.
Bàn tay hắn yêu thích không buông vuốt ve bộ ngực sung mãn của tiểu cô nương, nam nhân bắt đầu đưa đẩy vào nhanh ra mạnh, toàn thân tiểu cô nương không một chỗ nào không hoảng hốt lay động, như lá cây trong gió lạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thổi bay bốn phía.
Kɧoáı ©ảʍ dập dờn như sóng vỗ, khuếch tán từ từ trong cơ thể, thanh âm yêu kiều mị hoặc bật tràn ra từ giữa cặp môi đỏ mọng, tiểu cô nương kìm lòng không được cắn môi, âm thanh yêu kiều trở nên đè nén, ẩn chứa cảm giác mị hoặc khó nói lên lời.
"Thoải mái chứ? Còn muốn phu quân dừng lại không?" Nam nhân ý xấu hỏi thăm lần nữa, giọng điệu trầm thấp, đậm đặc ý vị dỗ dành.
"A... Ưʍ..." Bờ môi trơn hồng phơn phớt bị hàm răng cắn lấy, khó khăn giấu đi từng tiếng thở gấp, tiểu cô nương lắc đầu không trả lời, cũng không biết là muốn hắn đừng ngừng, hay là muốn hắn dừng lại.
Nếu như giữa lúc ý loạn tình mê, cái gì nàng cũng không biểu đạt rõ ràng, vậy hắn sẽ tự mình đọc hiểu, coi như là nàng muốn hắn không cho phép ngừng.
"Huynh... A... Phu quân... Ưm thoải mái..." Nam tử trên người quá mức gian xảo, mỗi khi môi miệng nàng muốn kêu danh xưng huynh trưởng, hắn sẽ lập tức hung hăng xâm nhập vào bên trong, cho đến khi đυ.ng vào miệng tử ©υиɠ, gần như đυ.ng ra vết hằn rất nhỏ ở trên miệng tử ©υиɠ.
Đôi chân trắng ngọc treo ở trên bờ eo mạnh mẽ, theo động tác hung hãn chạy nước rút của nam nhân, tới lui liên tục, hai gót sen lắc lắc đáng thương, ngón chân giống như quân cờ bạch ngọc gập lên từng cái, hiển nhiên đã thừa nhận trùng kích tuyệt diệu, dần dần rũ ra, lại co lại cong lên, nhiều lần luân phiên. Vào thời khắc cực độ thoải mái dễ chịu, ngón chân giống như muốn giấu vào bên trong thịt bàn chân mềm mại, trên bàn chân thon nhỏ càng sinh ra nếp uốn đáng yêu.
Nam nhân thúc eo xuống lần nữa, cắm vào càng sâu, thịt trai đầy đặn non mềm bị ma sát đến hiện lên màu thâm hồng, đè ép thành một vòng hồng nhạt, kề sát phía trên dươиɠ ѵậŧ tráng kiện kia, dục căn nam tính lần lượt cắm vào trong cơ thể tiểu cô nương, môi bướm đáng thương dán chặt lên dươиɠ ѵậŧ, hầu như không cách nào phân biệt diện mạo vốn có. Nam nhân động tác không chỗ cố kỵ, phảng phất muốn làm chín, làm nát tiểu cô nương
"Ha ha a a..." Tử ©υиɠ chùng xuống theo bản năng sinh đẻ, bởi vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt, cổ tử ©υиɠ sinh ra một cảm giác đau nhức tê dại nói không rõ, giải không ra.
Nhất thời vừa đau lại thoải mái.
"Ưʍ... Tam ca ca... Quá mạnh rồi... Đau..." Tiểu cô nương kiềm chế không nổi nữa, hô ra không phải là phu quân, cũng không phải là huynh trưởng, mà là càng làm nũng hơn.... Tam ca ca
Rõ ràng là đang kêu đau, nhưng thanh âm kia lại mềm mại đáng yêu vào tận xương cốt, còn mang theo cái móc nhỏ, gãi gãi trong lòng nam nhân, sắp làm cho trái tim của nam nhân cũng hòa tan theo.
Đầu quả tim hắn nâng trên lòng bàn tay từ nhỏ, bây giờ thuộc về hắn, chỉ thuộc về hắn, ai cũng không thể cướp đi từ trên tay hắn.
"Hả? Là đau ư? Hay là thoải mái? Niếp Niếp có cần nghĩ lại hay không?"
Niếp Niếp là tên mụ của tiểu cô nương.
Một tiếng Tam ca ca, một tiếng Niếp Niếp, thân mật lại tràn đầy cảm giác cấm kỵ, máu huyết trên thân hai người đều muốn theo đó sôi trào lên, rõ ràng vào trước đêm qua, hai người còn là thân phận huynh muội, sao mà bây giờ, lại bên nhau hưởng chuyện khoái lạc vợ chồng đây?
"Ha ha ưʍ..." Tiểu cô nương yêu kiều, không để ý câu hỏi của hắn.
Nam nhân ngừng động tác, tiểu cô nương mở hai mắt ra, mê ly lại vô tội, trong con ngươi dịu dàng đủ nghi hoặc, giống như đang hỏi hắn, "Sao lại ngừng?"
Nam nhân mỉm cười, "Niếp Niếp không nói cho ca ca thoải mái hay không, ca ca sẽ không cho Niếp Niếp nữa."