Phu Quân Là Huynh Trưởng

Chương 1: Trên xe ngựa

Rừng cây xanh ngắt dọc theo núi non chập chùng, giống như hàng dài uốn lượn phía trên mặt đất. Mây mù lượn quanh, sương mù dịu nhẹ tràn ngập trong núi. Ở phương xa, ngọn núi lơ lửng trên không trung, như ẩn như hiện, một con đường ẩn mình trong Tiên cảnh.

Trên con đường mòn khúc khuỷu âm u, một chiếc xe ngựa nhẹ nhàng chạy ở trên, điểm đến chính là Thư Viện Đồng Sơn ở dưới núi Đồng. Thư Viện Đồng Sơn, là Học phủ nổi danh nhất nước Nam Ương, anh tài kiệt xuất của nước Nam Ương đều tập trung ở nơi này. Hễ là người được Sơn trưởng của Thư Viện Đồng Sơn đề cử, sẽ được vào Quốc Tử Giám, trở thành một Quốc tử sinh.

Đường mòn bằng phẳng kiên cố, được tạo thành từ những phiến đá bóng loáng, xe ngựa chạy phía trên trôi chảy tự nhiên. Con đường này thông tới điện đường tri thức, có một cái tên lịch sự tao nhã—— "Văn Tâʍ đa͙σ". Hai bên đường dựng mấy tấm bia đá, khắc các tác phẩm xuất sắc của Sơn trưởng các thời kỳ của Thư Viện Đồng Sơn.

Người đi đường ngang qua, có nhiều người dừng bước, đẩy cửa sổ xe ra, thưởng thức những tác phẩm bậc thầy này. Nhưng mà, cửa sổ xe ngựa này lại đóng chặt, từ đầu đến cuối không thấy mở ra, người trong xe, hình như không có chút hào hứng nào đối với cảnh sắc lịch sự tao nhã bốn phía.

"Huynh trưởng... Không muốn, hức..." Trong không gian nhỏ hẹp, bịt kín, tiếng thở dốc đè nén không ngừng vang lên, mang cho bầu không khí thêm vài phần mơ hồ mông lung.

Mặc dù không gian xe ngựa này không lớn, nhưng chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng lại đầy đủ, hai cái tủ ngăn kéo, hai chiếc ghế bành, một chiếc bàn đặt lư hương tỳ hưu, miệng lư hương tỏa ra làn khói lượn lờ, một chiếc giường, một đôi nam nữ, triền miên dây dưa, ân ái mặn nồng.

Mùi hương dụ hoặc lửng lơ, nam nữ dục sắc giao hòa lẫn nhau, kí©ɧ ŧɧí©ɧ giác quan của bọn họ trên giường.

"Huynh trưởng... Đừng mà... Cầu huynh buông tha cho muội..." Tiểu cô nương khẩn cầu, nhưng mà lời cầu xin của nàng không thể khơi gợi, áp bách ra một chút lòng thương hại nào của nam tử. Nam tử tách đôi đùi ngọc nhỏ bé yếu ớt của nàng ra, dươиɠ ѵậŧ hung mãnh, không chút nào lưu tình va chạm vào miệng tử ©υиɠ. Da thịt tiểu cô nương run nhè nhẹ, bộ ngực sung mãn cao thẳng, núʍ ѵú hồng hào non nớt ma sát với l*иg ngực kiên cố của nam tử, cảm giác tê dại bủn rủn khiến cho tiểu cô nương phát ra thanh âm nức nở nghẹn ngào rất nhỏ, nàng quấn lấy bả vai nam tử, móng tay xẹt qua làn da hắn, lưu lại vết đỏ mơ hồ.

Nam tử cảm thấy hơi đau, nhưng mà loại đau này cũng không khiến cho hắn có chút ý nguyện dừng lại, ngược lại bởi vì hưng phấn, càng thêm phóng đãng đυ.ng chạm, giữa lúc nhấp nhô, tất cả kháng cự đều hóa thành âm thanh yêu kiều nhỏ vụn. Tiểu cô nương cụp mắt xuống, khẽ mở môi son, tất cả âm tiết tuyệt vời đều tràn ra từ giữa cánh môi nàng.

"Còn gọi huynh trưởng? Niếp Niếp thật không nghe lời, đêm qua đã dạy rồi, phải gọi cái gì, hả?"

"Hức..." Tiếng rêи ɾỉ của nàng vừa như đau đớn lại như vui thích, vòng eo mảnh khảnh nhô lên, con đường quyến rũ kia nuốt người xâm nhập vào sâu bên trong, bởi vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, vách tường thịt co rụt lại, tựa như ngàn vạn cái miệng mềm non, nhẹ nhàng mυ'ŧ lấy dươиɠ ѵậŧ nam nhân.

Một dòng điện tê tê từ đuôi đùi nhanh chóng kéo lên đến đỉnh đầu, hai người đồng thời lấy được kɧoáı ©ảʍ không gì sánh kịp, dường như đưa thân vào vùng đất cấm thần bí.

Nam nhân buông xuống hào quang hưng phấn lóe ra trong con ngươi, trong mắt có điên cuồng cố chấp."Nên gọi là gì?" Hắn hỏi, thanh âm trầm thấp, tràn đầy du͙© vọиɠ.

Tiểu cô nương nhanh chóng cắn chặt môi, không chịu đi vào khuôn khổ, nàng cau lông mày, khóe miệng ngoặt thành một vòng ương bướng."Mẫu hự..." Nàng rêи ɾỉ mơ hồ định lừa dối cho qua.

Nhưng nam nhân trên người nàng không thuận theo không buông tha, một tay bóp hoa hạch mẫn cảm của nàng, cảm giác khuây khoả nổ tung trong người, tiểu cô nương không cách nào ngăn cản nữa, đau khổ khóc lóc hô hào."Phu, phu quân... Nhẹ một chút... Đừng ở chỗ đó..."

Một tiếng "Phu quân" này khiến nam nhân muôn phần thỏa mãn, giữa lông mày hắn toát ra tình ý đậm sâu, như dấy lên một bó đuốc rực đỏ.

"Thật không muốn? ... Thật muốn phu quân dừng lại sao?" Dục căn tấn công mạnh vào hoa tâm, rót du͙© vọиɠ vào, lôi kéo tiểu cô nương dưới người cùng nhau chìm đắm vào vực sâu du͙© vọиɠ, tiếng nước phùn phụt phùn phụt làm cho người xấu hổ nóng tai, nhưng còn xa mới sánh bằng da^ʍ thanh uế từ trong miệng hắn.

"Huynh trưởng... A a... Phu quân..." Rung động trong cơ thể đẩy nàng tới biên giới điên cuồng, mới rồi tiểu cô nương muốn ngừng, nam nhân đã lui vật to lớn ra ngoài nửa phần, nàng vừa mới thở dài một hơi, hung vật kia lại trở về đυ.ng vào chỗ sâu nhất, chống phần đầu trên miệng tử ©υиɠ, vừa tê vừa mỏi.

Da thịt mềm mại mẫn cảm bị lôi ra lại nhét vào, cảm giác sung sướиɠ kịch liệt tựa như một tia chớp đột nhiên bổ xuống trên người tiểu cô nương, toàn thân nàng run rẩy, mị thịt co rút, co bóp sắc tình không thôi, như đang thưởng thức dươиɠ ѵậŧ to lớn của nam nhân, không muốn để hắn rời đi chút nào.