Chương 3: H+
Trần Thù Quan không kịp đợi cho Mạnh Sơ thích ứng dị vật trong cơ thể, phần eo hông săn chắc của anh đã dồn sức thẳng lưng đâm mạnh một đường sâu vào trong hoa huyệt non nớt, tiếp đó hung hăng rút ra, động tác mạnh mẽ tràn đầy sức lực.
Liếc mắt thấy vẻ mặt cô có hơi kháng cự, trong lòng Trần Thù Quan cảm thấy hơi mất hứng, anh vẫn là thích dáng vẻ của cô vài phút trước đó khi cô tập trung dồn hết sức chú ý, chiếc mông nhỏ căng mọng chu lên, cả thân thể ghé vào trên người anh hăng say hết gặm cắn lại liếʍ láp khắp nơi, cố tình bày ra dáng vẻ quyến rũ nóng bỏng cùng đôi mắt xinh đẹp lấp lánh nước cám dỗ anh sa vào. Thế nên, Trần Thù Quan rất không vui với vẻ mặt khó chịu của Mạnh Sơ lúc này, bàn tay to của anh không vui mà chụp đánh lên cánh mông tròn mềm mại của cô, giọng điệu mệnh lệnh: “Nâng mông cao lên, giữ tư thế này cho vững, hai chân mở rộng ra chút nữa.”
Trần Thù Quan tức giận với dáng vẻ biểu hiện bên ngoài của cô gái nhỏ nhắn trước mặt, tuy nhiên anh không ngờ được là ngay lúc này, linh hồn trong người Mạnh Sơ đã thay đổi, đổi thành người đã từng bị anh tiêm vào cơ thể loại virus của nước Mỹ xa xôi kia, người đã bất đắc dĩ phải làm bạn với chiếc xe lăn hơn mười năm, đến cuối cùng tuyệt vọng mà nhảy lầu kết thúc mạng sống, Mạnh Sơ.
Anh càng không biết được cô gái trẻ tuổi trước đó đến tột cùng đã phải nỗ lực cố gắng bao nhiêu mới miễn cưỡng ngậm được căn côn ŧᏂịŧ thô lớn, to hơn của người bình thường rất nhiều, cô gái kia ngậm mυ'ŧ xong căn côn ŧᏂịŧ lớn của anh, tiếp đó hai đùi thon dài lại bị banh rộng ra hai bên thành một đường thẳng, tiểu huyệt non nớt chưa bao giờ để người lạ nhìn thấy nay lại không hề che đậy mà lỏa lồ bày ra ngoài, hai mảnh hoa môi run rẩy mở rộng bao bọc căn côn ŧᏂịŧ có kích cỡ to lớn khổng lồ, vách thịt trong hoa huyệt bị căng trướng hết cỡ, từng nếp gấp uốn lượn cũng đều bị kéo ra cực hạn, không gian trong hoa huyệt nỗ lực giãn nở mở rộng ra càng nhiều càng tốt để có thể chứa đựng được côn ŧᏂịŧ thô lớn của anh.
Bề ngoài nhìn anh có dáng vẻ học thức lại đứng đắn cấm dục, luôn luôn nghiêm túc giữ mình, đối xử với ai cũng đều là thái độ bình tĩnh lạnh nhạt, một người có bộ dáng bên ngoài xinh đẹp lạnh lùng, như đóa hoa tuyết trên núi cao không thể khinh nhờn, ấy thế nhưng ai có thể tưởng tượng được anh ta lúc ở trên giường lại có tính tình ác liệt như vậy.
Cởi bỏ quần áo trên người, gỡ xuống mắt kính ngụy trang trên mặt, dáng vẻ và khí chất trên người Trần Thù Quan biểu hiện ra vô cớ tăng thêm vài phần tà khí làm cho người khác sợ hãi, khiến người ở cạnh anh không khỏi thấy hoang mang khủng hoảng mà nổi lên tính nhút nhát.
Toàn thân côn ŧᏂịŧ lớn trải dài những cọng gân xanh mập mạp, nổi cọm dị thường, căn côn ŧᏂịŧ cực lớn thẳng tắp từ dưới cơ bụng săn chắc vươn dài ra, ngạo nghễ dựng thẳng qυყ đầυ to tròn lên cao, nhìn qua xấu xí mà dữ tợn, theo động tác đưa đẩy trên dưới, thân thể phập phồng lên xuống, qυყ đầυ to tròn không ngừng khuấy đảo đυ.ng chạm khắp nơi trong hoa huyệt yếu ớt mẫn cảm.
Mạnh Sơ cảm thấy cả cơ thể dày vò mệt mỏi không chịu được, tiểu huyệt non mềm giữa hai chân tựa như đang bị một lưỡi dao bén nhọn không ngừng đâm thọc hung bạo, ngoại trừ đau đớn, cô rốt cuộc không cảm giác được sự sung sướиɠ thoải mái nào khác, giọng nói áp lực đầy đau khổ liên tiếp cầu xin: “Từ bỏ, anh đừng cử động nữa, tạm thời rút côn ŧᏂịŧ ra ngoài có được không hả, phía dưới của tôi đau quá.”
Dù cho cô có từ chối kháng cự hay thành khẩn cầu xin cũng không thể gợi lên bất cứ tác dụng nào, ngược lại tiếng khóc rấm rức nức nở của cô gái nhỏ nhắn trước mặt lại giống như âm thanh ngọt ngào phấn khởi của ngày xuân lúc chui vào lỗ tai của Trần Thù Quan, âm ỉ, rạo rực, hơi ngứa ngáy, lại càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ căn côn ŧᏂịŧ đang chôn trong hoa huyệt cô sinh sôi sưng to hơn vài phần. Hoa huyệt nhỏ hẹp lại lần nữa bị căng đầy lên, côn ŧᏂịŧ thô lớn như con sói đói hung ác mà liên hồi vồ tới, hung hăng cắm chọc lúc gần lúc xa, qυყ đầυ to mạnh mẽ va chạm đυ.ng vào sâu hoa huyệt trong nơi mềm mại nhất của cô, có mấy lần còn đυ.ng tới miệng tử ©υиɠ mẫn cảm, vuốt ve lên vách thịt ấm áp ẩm ướt bên trong.