Chương 2: H+
Chẳng qua, nếu cô đã sợ anh như vậy thì anh cũng không cần phải kìm nén bản thân mình để làm gì.
Bàn tay to của Trần Thù Quan nắm chặt vòng eo thon nhỏ của cô, qυყ đầυ to tròn đặt ngay vị trí phía trước miệng tiểu huyệt non mềm, tiếp đó không chần chừ mà hung hăng đâm mạnh vào trong.
Lúc Trần Thù Quan nghe được tiếng kêu khóc vì đau đớn của cô liền vô cùng săn sóc mà tạm ngừng lại động tác dưới thân, anh hơi rút côn ŧᏂịŧ rời khỏi một chút, cúi người nhìn về nơi hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của cả hai đang gắn kết giao hợp bên nhau. Dù cho ánh sáng chỉ le lói mờ ảo không rõ ràng, nhưng anh vẫn nhạy bén phát hiện được chất lỏng dính nhớp ở trên côn ŧᏂịŧ có chút khác thường.
Khứu giác của anh luôn luôn nhạy bén, huống này mùi máu thoang thoảng kèm theo chút rỉ sắt thế này chui vào mũi, trên thực tế rất dễ dàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ ham muốn dưới đáy lòng đàn ông, chỉ là vì định lực của anh rất lớn có thể quản lý cảm xúc của bản thân thật tốt, cho nên sẽ không làm cho người khác nhận ra.
Trần Thù Quan duỗi một ngón tay xuống quẹt chút máu dính trên căn côn ŧᏂịŧ lớn của mình, dưới ánh mắt hoảng sợ của Mạnh Sơ, anh không chút chần chừ mà đưa ngón tay đó vào trong miệng mình, dùng lưỡi liếʍ sạch vết máu kia, tiếp theo ngước mắt lên nhìn cô, mỉm cười nói: “Hương vị không tệ.”
Trần Thù Quan là người điên, Mạnh Sơ dùng thời gian hơn nửa đời người tự mình trải nghiệm mới hiểu được sự thật trong chuyện này.
Cô không khỏi thấy ai oán căm hận, vì sao số mệnh đã cho cô cơ hội làm lại từ đầu, thế nhưng tại sao lại không để cô quay lại sớm hơn chút, trở về trước khi cô dây vào, có quan hệ với anh chứ.
Trần Thù Quan chưa bao giờ có kinh nghiệm trải qua cảm giác côn ŧᏂịŧ mình bị hoa huyệt nhỏ hẹp non mềm của con gái bao bọc thế này, ở trong mắt anh phần thân thể phía dưới cũng chỉ là một đống thịt, chúng không khác gì với những thức ăn thường ngày mà anh hay ăn, thực ra cũng chỉ là vật chất được cấu thành từ protein và mỡ động vật.
Thế nhưng cảm xúc trong nháy mắt ập tới này lại khiến cho Trần Thù Quan mê mẩn, bên trong thân thể của cô gái dưới thân anh có nhiệt độ vô cùng nóng bỏng, không ngờ được nhìn dáng dấp cô nhỏ nhắn yếu ớt thế này nhưng trong hoa huyệt lại có lực đạo kẹp chặt lấy côn ŧᏂịŧ của anh như vậy. Vách thịt non mềm ngậm chặt lấy căn côn ŧᏂịŧ lớn của anh đang chôn bên trong, tầng tầng lớp lớp thịt non không biết mệt mỏi chút nào mà mở ra vô số cái miệng nhỏ nhắn hút mυ'ŧ không ngừng lên khắp toàn thân côn ŧᏂịŧ thô lớn của anh, gần như giữ chặt khiến anh không thể động đậy được.
Từng làn hơi thở phả ra quanh quẩn nơi đầu chóp mũi của người con gái xinh đẹp mang theo hương thơm thoang thoảng, ngọt nị tựa như mùi thuốc gây mê ether trong phòng thí nghiệm, rốt cuộc anh đã từng có nghiên cứu qua tính kháng thuốc của bản thân mình đối với dung dịch ether kia, trong vòng hai phút sau khi tiếp xúc anh vẫn có thể tuyệt đối duy trì sự tỉnh táo của chính mình.
Không giống như cô, cả người cởi hết quần áo nằm ở chỗ này, đôi mắt đào hoa long lanh nước liễm diễm mơ màng, một tay tự nắm lấy một bên vυ' mềm mại, ngón tay chơi đùa đầṳ ѵú hồng nhạt như nụ hoa e ấp, phần bụng nhỏ bằng phẳng không chút thịt thừa đang lỏa lồ phơi bày ra ngoài, đôi chân thon dài mảnh khảnh mở rộng ra, dù cô chưa làm động tác gì quyến rũ hướng về phía anh, nhưng đầu óc anh giờ phút này cũng đã dao động đắm chìm vào nét đẹp của cô.
Đây không phải là một hiện tượng tốt, theo bản năng Trần Thù Quan cảm nhận được mối nguy hiểm, nhưng mà loại cảm xúc nguy hiểm hiếm khi anh gặp phải này lại làm cho anh thấy thật hưng phấn, giống như con vật hoang dã sống ẩn núp ở tận sâu trong rừng cây đã lâu, nay gặp được con mồi khiến nó hứng thú, bản năng muốn chinh phục trong cơ thể trỗi dậy, du͙© vọиɠ mãnh liệt muốn chiếm lấy cơ thể cô vượt lên trên hết, chiến thắng tất cả những thứ khác.