Níu Kéo Ngân Hà

Chương 10: Bị Cự Tuyệt

Tạ Tinh Dao nhìn hắn bất động, đang chuẩn bị rút tay lại, Tần Xước lại vươn tay tiếp nhận.

"Cái kia," nàng nhìn hắn sắp đi, do dự mãi mới mở miệng, "Ngươi có thể hay không, giúp ta chuyện kia."

Nàng do do dự dự đem việc nàng trúng độc nói ra, một mực quan sát thần sắc của hắn, hắn ngược lại không thể hiện gì, cuối cùng dứt khoát nói hai chữ "Không được".

"Ta nghĩ tối hôm qua ngươi nghe hiểu, mọi chuyện đã kết thúc. Hiện tại ta với ngươi không còn ký kết gì, chúng ta cũng không có bị ràng buộc nữa", hắn lại cười, "Tiểu trưởng lão cũng không cần gấp, ta thấy chỗ này có rất nhiều người tuấn tú, nói không chừng, có thể làm nên một đoạn duyên phận khác a."

Nàng cười cười, gật đầu xem như đã hiểu.

Chính là loại cảm giác khó chịu giống tối qua lại xuất hiện.

Tần Xước bóp bông hoa trên tay đi vào trong phòng rồi hỏi: "Độc trên người nàng là xảy ra chuyện gì?"

Ôn Lương Thu suy tư một trận mới nói: "Không nói cho ngươi sao? Độc Hợp Hoan Tông, cách trị cũng không khó, nhưng nhìn nàng mỗi lần từ chỗ ngươi trở về đều khổ sở như vậy, cách trị này đối với nàng mà nói phỏng chừng khó làm, ta liền không nói cho nàng, cho uống thuốc từ từ, điều dưỡng qua hai tháng liền tốt lên."

Hắn nhìn trên tay đều là màu tím của bông hoa, nhất thời không nói gì.

"Đúng rồi, người mà ngươi muốn nói chuyện làm ăn hai ngày nay muốn tới đây, nơi này không thể so với Lược Ảnh Môn, nếu để cho người môn phái khác bắt được ngươi cùng bọn hắn giao dịch, sẽ xảy ra chuyện lớn." Ôn Lương Thu nhìn bông hoa trên tay hắn cùng bộ dạng xuất thần kia, thở dài nhắc nhở.

Tại đại điện Tuần Kiếm Tông.

Triệu chưởng môn nhìn người của Lược Ảnh Môn đem hai thanh kiếm cẩn thận đưa vào Trân Bảo Các, càng thêm cảm thấy bất an, chỉ có thể cử thêm đệ tử đi trông coi Trân Bảo Các.

Nàng quay đầu nhìn thấy Nhị trưởng lão liền hỏi: "Tinh Dao dạo này luyện công thế nào?"

"Vẫn như trước đây thôi, nói chung không đến mức đem mặt mũi của tông môn quăng đi là được", Nhị trưởng lão cười đáp, "Sư tỷ ngươi cũng đừng lúc nào cũng nghiêm nghị như vậy, đứa bé kia mười tuổi đã lên núi, chưa từng xuống núi qua, không thể ứng phó mọi chuyện là điều bình thường."

Chưởng môn bất đắc dĩ: "Cũng không biết là một đám các người ai chiều chuộng nàng ta thành bộ dạng này."

Nói đến đây, Nhị trưởng lão đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Lại nói, có tin Cửu sư muội đến đây, nàng đã trở về nhiều ngày rồi, đi cùng vị hôn phu. Năm đó sư phụ qua đời, nàng cũng không nguyện tiếp tục ở lại Tuần Kiếm Tông, chính mình ra ngoài du lịch, tính đến nay đã nhiều năm. Từ nhỏ vẫn là tiểu Cửu thân thiết với Tinh Dao nhất, nếu nói tới nuông chiều, ngươi cũng phải trách nàng đi."

"Tiểu Cửu? Được, ta biết rồi." Chưởng môn nghe vậy liền ngẩn người, trên mặt thì vẫn cười đáp ứng, nhưng vẫn không khỏi nhăn mày lại.

Đến đêm, ở cửa Tuần Kiếm Tông xuất hiện cái bóng đen, đợi rất lâu mới có thêm một cái bóng đen khác.

Hai người len lén chạy xuống dưới chân núi, đến chỗ thành trấn ồn ào trong đêm tối.

Sau khi Hoắc Vân Sơn đem Tạ Tinh Dao đẩy vào kỹ viện đặc biệt nuôi toàn nam tử, ở phòng bên cạnh uống trà chờ đợi, vốn là còn đang nghe tiếng ca múa, không lâu sau chợt có tiếng kêu to từ phía sau truyền đến.

Tạ Tinh Dao đánh người.

"Bà cô tôi ơi, ngươi làm cái gì đấy?" Hắn đau đầu nhìn người đang xấu hổ trong bóng đêm, hai người ở trên đường đi về Tuần Kiếm Tông.

"Ta... Ta thử, nhưng hắn vừa lại gần ta nhịn không được liền đá... Đạp." Nàng càng nói càng nhỏ tiếng lại, cuối cùng im lặng không nói gì nữa.

Ban ngày sau khi bị Tần Xước cự tuyệt, nàng liền nghẹn một bụng tức giận, chính mình cũng không biết vì sao, dứt khoát kêu Hoắc Vân Sơn dẫn mình đi tìm người giải độc là xong.

Với danh tiếng của Hợp Hoan Tông, Hoắc Vân Sơn cùng những chỗ này cũng coi như quen thuộc, đặc biệt vụиɠ ŧяộʍ mang nàng xuống núi đi đến đây.

"Người là ta đặc biệt chọn, bộ dạng tuấn tú lịch sự, người ta làm gì ngươi mà ngươi liền đá người ta?"

Nàng kéo kéo tóc không thể phản bác, chỉ nhớ đến lúc ấy người kia nói muốn đến hầu hạ nàng cởi xiêm y, nàng theo bản năng lùi về phía sau, ngươi kia lại đến càng ngày càng gần.

"Cô nương à, đều đã tới rồi, còn xấu hổ cái gì," người kia đem nàng bức đến góc tường, kéo lấy dây nịt của nàng, "Lại không phải chuyện gì khó chịu, rất nhanh thôi sẽ khoái hoạt a."

Hắn giống như muốn hôn gò má nàng, khi đó nàng quá nôn nóng, lập tức liền đạp hắn mấy cái.

"Ta bồi thường tiền, ngươi đừng cằn nhằn nữa." Nàng bịt lỗ tai nhăn mặt, trong đầu đều là ban ngày Tần Xước nói câu "Không được".

Nàng lúc trước sự việc ở trên giường không biết đến tột cùng xảy ra chuyện gì, Tần Xước lại không cho nàng nhìn, cái gì cũng không biết chịu đựng vượt qua. Hiện tại nàng hiểu rõ rồi, nhìn người khác lại không xuống tay được.

"Không được, lần sau thử lại." Nàng quyết định.

Hoắc Vân Sơn hai tay ôm ngực nhìn nàng.

Hắn thế nào cảm thấy, nàng hình như là đang giận dỗi.