Sáng sớm sau khi luyện công xong, Tạ Tinh Dao liền tới chỗ chưởng môn.
"Người Lược Ảnh Môn có hành động gì không?" Chưởng môn hỏi.
Nàng lắc đầu, Tần Xước bọn họ vẫn luôn khiến chưởng môn cảm thấy bất an.
Khi Hoắc Vân Sơn nhìn thấy Tạ Tinh Dao là lúc nàng đang ngồi ở bậc thềm ngẩn người, vì mới luyện công nên cơ thể đầy mồ hôi.
"Ngươi đang nghĩ gì thế?"
Tối hôm qua nàng xem xong quyển sách Hoắc Vân Sơn đưa, lúc đầu còn không hiểu, đến khi đóng sách lại thì đã đỏ mặt tía tai.
"Ừm... Chính là cảm thấy có chút kỳ quái."
Thứ đồ vật đó, cùng nàng mấy tháng này trải qua, giống như giống nhau, lại giống như không quá giống nhau...
"Vậy ngươi định như thế nào? Ngày mai có thể tỷ thí võ công sẽ bắt đầu."
Hai ngày đầu nàng còn có thể ứng phó, sau đó...
Nàng vò đầu bứt tai, Hoắc Vân Sơn nhìn bộ dạng rối rắm kia của nàng, ho khan hai tiếng nói: "Ngươi nếu thật sự không có biện pháp, ta có thể thay ngươi xuống chân núi tìm người."
Tạ Tinh Dao nhớ tới thái độ Tần Xước hôm qua, do dự một hồi nói: "Ta... Thử trước đã."
Hôm sau mới canh ba Tần Xước xoa lấy đầu phát đau đi ra, Ôn Lương Thu hỏi: "Ngủ lâu như vậy còn đau đầu?"
"Tuần Kiếm Tông luyện công thật là sớm." Trời còn chưa sáng hắn đã nghe được bên ngoài có động tĩnh, lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được.
Đột nhiên bên tai truyền đến một trận huyên náo, Tần Xước quay đầu liền phát hiện Đường Phóng, ở phía sau còn có một vài người vội vàng hướng bọn hắn chạy đến, cúi đầu xuống nhìn mới phát hiện có thứ gì đó đang chạy tới chạy lui.
"Thứ đó là... Heo sao?" Ôn Lương Thu hỏi.
Tần Xước chết lặng tại chỗ, một con heo dừng lại dưới chân hắn, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, rồi sau đó bắt đầu chạy vòng vòng quanh chân hắn, ngoắc ngoắc cái đuôi, mũi kêu khụt khịt.
Hắn ngửi được một cỗ mùi hôi thối, ngay lúc đang muốn di chuyển thân thể thì lại nghe Tạ Tinh Dao kêu lên một tiếng: "Đừng nhúc nhích."
Thẳng đến khi Tạ Tinh Dao kéo tay áo đem con heo kia ôm lên, Tần Xước cùng nó đối mắt, hắn đều cảm thấy tinh thần hoảng hốt.
Tạ Tinh Dao bắt được con heo còn giơ nó lên cười cười, con heo kia bị ngã chỏng vó bốn chân lên trời dường như cũng đang cười, bốn cái chân hướng hắn múa may loạn xạ, cặp mắt đen bóng cũng nhìn Tần Xước chằm chằm.
"Ngoan." Nàng vuốt ve heo con, cười nhìn về phía Tần Xước.
Tần Xước sắc mặt âm trầm, Tạ Tinh Dao lập tức ngậm miệng lại, cẩn thận đem con heo cho người khác.
"Xin lỗi, ở hộ nông dân bên cạnh cửa bị hư mất, mới để cho những vật nhỏ này tẩu thoát." Tạ Tinh Dao nói xin lỗi, gương mặt áy náy nhìn đồ vật viện này bị làm loạn cả lên.
Ôn Lương Thu nhất thời không nhịn được cười rời đi chỗ khác, Tần Xước nhìn một thân y phục đều là bùn đất của Tạ Tinh Dao, chỉ có thể miễn cưỡng đáp lại một tiếng "Không có việc gì."
Tạ Tinh Dao ngồi ở một bên nghỉ ngơi, thấy mấy bông hoa dại, nhẹ nhàng hái xuống.
"Theo lý mà nói, mảnh đất rộng lớn này đều là ngươi cai quản?" Tần Xước đi đến phía sau nàng hỏi.
Nàng quay đầu gật gật.
Trên ngọn núi này đều là của tông môn, nàng tốt xấu gì cũng mang danh tiểu trưởng lão, chiếm một chút tiện nghi, chỗ ở bốn phía ở đây đều do nàng xử lý.
"Còn cho rằng với tính tình của ngươi, đều nên trồng đầy hoa mới đúng."
Việc Tạ Tinh Dao yêu thích chăm sóc hoa cỏ khi ở Lược Ảnh Môn thì Tần Xước đã phát hiện, nhưng chỗ hắn đang ở cây cỏ đều chỉ bằng một nửa. Phòng của Tạ Tinh Dao ở bên cạnh cũng có rất nhiều loại hoa, xác thực nàng rất yêu thích.
"Có trồng qua. Về sau dưới chân núi có rất nhiều nhà bị mất mùa, bọn hắn không có đường sống, ta cùng chưởng môn bèn đem hoa bỏ đi, giúp họ làm ruộng." Nàng nói thực nhẹ nhàng, trên tay cuốn lấy một chút hoa dại.
Thế đạo là như thế, hàng năm đều có không ít lưu dân.
"Ngươi cũng thật thiện tâm." Hắn cuối cùng cũng hiểu tại sao bên ngoài lại toàn là đồng ruộng rồi.
"Bỏ đi chút hoa, người khác sẽ không đói chết, ai cũng phải làm như vậy. Cái này cho ngươi." Nàng đột nhiên ngẩng đầu, đưa một vật qua.
Đó là một bông hoa nàng vừa hái xuống, Tần Xước cúi đầu nhìn nàng, nàng mím môi cười, hai mắt hơi cong, đôi chân ở phía dưới nhẹ nhàng đung đưa, lộ ra một nửa cánh tay trắng nõn.
Đất trời núi rừng, ánh nắng mặt trời chiếu sáng.
Trước khi tới Lược Ảnh Môn, nàng có nuôi một con mèo nhưng lúc nào cũng bị đuổi, nàng lại sợ người khác tới phá việc trồng cây của này, ở bên cạnh chèn một tảng đá chặn người khác tới xem. Thật vất vả tới mùa hè, nàng nhìn thấy nụ hoa sắp nở, nhưng ngày thứ hai quay lại lại không còn gì.
Tần Xước đi ngang qua thấy nàng sầu mi đau khổ, ngẩn người nói: "Ngươi tránh ra, ta muốn lấy nước rửa tay."
Nàng tức giận nắm lấy một đống bùn ném lên người hắn, rồi không chịu để ý đến hắn, về sau Tần Xước đem mảnh đất trống sau nhà san bằng sạch sẽ để cho nàng chơi đùa chăm sóc cây cỏ, nàng mới bỏ qua.