Nhứ Nương (NPH)

Chương 6

Ngay sau đó, mấy tên nhàn rỗi đã thèm muốn nàng bấy lâu thấy Trang Phi Vũ không còn tìm tới cửa, dần dần to gan hơn, đêm khuya thanh tĩnh, ném đá qua tường lên mái nhà nói mấy lời thô tục không đứng đắn.

Nhứ Nương cả kinh, ngăn Tưởng Tinh Thuần đang định xông ra ngoài, không để cho cậu mất bình tĩnh, nhỏ giọng nói:

“A Thuần, bọn họ rất nhiều người, con còn nhỏ như vậy, căn bản không phải là đối thủ. Nghe lời nương, chúng ta nhịn.”

Tưởng Tinh Thuần mấy tên côn đồ lưu manh đó gọi Nhứ Nương là đồ “lãng hóa”, nói nàng bị Trang bổ khoái thao đến hỏng, nhưng lại nhất định không cho bọn chúng nếm thử mùi vị, thật sự keo kiệt, tức đến nỗi hai mắt trừng lên:

“ Con đi tìm Trang bá bá, kêu bá dẫn người đến tống bọn họ vào đại lao!”

Nhứ Nương càng không cho phép:

“Chúng ta đã gây đủ phiền phức cho Trang bá bá của con rồi, bá bá bận như vậy, A Thuần, nghe lời.”

Trang Phi Vũ trăm công ngàn việc trong mắt nàng, đang đứng trong con hẻm nhỏ sau vách tường, nghe mấy kẻ nhàn rỗi chửi bới bằng nhiều cách khác nhau.

Mãi đến sau nửa đêm, người dẫn đầu mới mò tới, hắng giọng khô khốc vì mắng chửi, thấp giọng nói:

“Trang bổ khoái, chúng tôi làm chuyện xấu này không tệ chứ?”

Trang Phi Vũ cười gật đầu, tháo túi tiền nặng trịch bên hông xuống, ném lên không trung.

Tên đàn ông đó bắt lấy, kéo ra nhìn, hài lòng giơ ngón tay cái:

“Vẫn là Trang bổ khoái hào phóng, ngày mai ta đưa theo mấy huynh đệ nữa đến đây, bảo đảm mắng đến nỗi nàng ta không dám bước ra khỏi cửa!”

Sau khi tiễn Trang Phi Vũ đi, tên đàn ông nhẹ nhàng tặc lưỡi, nhìn căn nhà đổ nát có chút thương cảm.

Trêu chọc người như vậy, là muốn vì tướng công thủ tiết, cũng là không thể đủ.

Sau nửa tháng làm việc cật lực, Nhứ Nương suy sụp và sụt cân rất nhiều, hành động liễu yếu đào tơ càng khiến nàng thêm phần đáng thương.

Gia đình túng quẫn, ngân lượng đã dùng hết, thùng gạo đã cạn thấy đáy, nàng cau mày không làm được gì.

Ngay lúc đó, Trang Phi Vũ lại tìm đến cửa.

Hắn mặc một thân y phục sáng màu, trên tay mang theo hai cân thịt bò kho, một làn trứng, một vò rượu gạo, khóe mắt và đuôi lông mày mang theo niềm vui, giống như đã quên đi những chuyện không vui trước đây, mở miệng nói:

“Đệ muội, gần đây vẫn ổn chứ?”

Hắn nói chuyện hành động hào phóng sang sảng, Nhứ Nương cũng không thể giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, đanh gượng cười nói:

“Đều ổn, đa tạ Trang đại ca quan tâm.”

Nàng có ý từ chối những đồ mà hắn mang tới, nhưng vì gia cảnh khó khăn, trong lòng có chút thiếu tự tin, trên mặt lộ rõ vẻ chần chừ.

Trang Phi Vũ chỉ làm không biết, bước vào nhà bếp một cách quen thuộc, cắt một miếng thịt bò nhỏ, nhét vào tay Tưởng Tinh Thuần, rồi lại đưa cho cậu một lượng bạc,nói:

“Ngươi đến Khánh Phúc Lầu gọi một bàn ăn trung đẳng đến đây, để tiểu nhị làm xong đưa qua đây, dùng số tiền còn lại đi mua kẹo ăn.”

Tưởng Tinh Thuần có hiểu chuyện, cũng chỉ là đứa trẻ bảy tám tuổi, trong miệng rất thèm, nghe thấy vậy liền lớn tiếng vâng lời, không đợi Nhứ Nương ngăn lại, liềm cầm theo ngân lượng chạy như bay mà đi.

“Trang đại ca… là có chuyện vui gì sao?” Nhứ Nương nghi hoặc hỏi.

“Ừm, xem là hỉ sự.” Trang Phi Vũ thái thịt bò thành từng lát mỏng, đặt lên một cái đĩa sứ dày, lại đi tìm hai cái bát nhỏ, đưa cho Nhứ Nương, bưng rượu gạo đi đến nhà ăn.

Lúc bước qua ngưỡng cửa, hắn trầm giọng nói:

“Trong nhà đã định hôn sự cho ta, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, cuối năm sẽ thành hôn.”

Nghe được lời này, Nhứ Nương trái tim hoảng loạn, không biết vì sao lại vấp ngã, ngã thẳng về phía trước.