Công Tử Bột Ăn Chơi Trác Táng Bị Thao Thành Dụ Thụ

Chương 4: Thiếu Gia Bại Hoại Là Người Song Tính (H)

Đầu tiên là chậm rãi cởi giày Ngao Mãnh ra, sau đó lại vén y phục của y lên, kế tiếp là cởϊ qυầи lót, đặt sang một bên.

Ngao Mãnh rất tự nhiên nhấc một chân lên giẫm ở trên vai A Thất, đem hạ thân của mình bại lộ hoàn toàn trước mặt hắn.

Nếu có người ngoài ở đây, nhất định sẽ phải khϊếp sợ, hoá ra Ngao thiếu gia ngày thường kiêu ngạo ương ngạnh lại không hoàn toàn là một nam nhân, bởi vì hạ thân của y không chỉ có mỗi dươиɠ ѵậŧ mà tất cả nam nhân đều có, nơi đó còn có thêm một nữ huyệt mang màu sắc nhàn nhạt, vừa nhìn đã biết chưa từng trải qua tình sự.

A Thất nhẹ nhàng gạt dươиɠ ѵậŧ của Ngao Mãnh qua một bên, cửa miệng phả ra hơi thở nóng bỏng tiến đến gần nữ huyệt, đầu lưỡi hơi có chút thô ráp vươn ra bên ngoài, nhẹ nhàng chạm vào môi âʍ ɦộ của y liếʍ qua liếʍ lại.

"Ưm~... không biết sao lại thế này, nhưng gần đây phía dưới của ta luôn bị chảy ra nước." Ngao Mãnh được liếʍ rất thoải mái, hai mắt y khép hờ, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng thở dốc thoải mái.

Y là người song tính, chuyện này ngoại trừ ca ca nuôi nấng y ra thì cũng chỉ có một mình A Thất từ nhỏ lớn lên cùng y mới biết được.

Y vừa trưởng thành, hoa huyệt liền thỉnh thoảng phát ngứa rỉ ra nước ướt, Ngao Mãnh không chịu khuất phục làm kẻ nằm dưới, nhưng lại bị cái ham muốn thân xác được sung sướиɠ mà dứt khoát kêu A Thất giúp y liếʍ huyệt mỗi khi lên cơn ngứa.

Ngày thường cùng mỹ nhân điên loan đảo phượng thì nhất định phải thổi tắt nến, y không cho phép bọn họ được nhìn thấy chỗ khác thường dưới thân mình.

A Thất thành thục dùng đầu lưỡi trêu chọc vào âm đế mềm mại đang ẩn giấu dưới khe huyệt của y, nhanh chóng liếʍ láp lấy hạt thịt nhỏ, liếʍ đến khi nó hơi cứng lại và hơi nhô ra khỏi mép môi.

Âm đế mẫn cảm bị thịt lưỡi mềm mại khảy rất nhanh, hoa huyệt của Ngao Mãnh càng lúc càng chảy ra nhiều chất lỏng, dần dần làm ướt hết đỉnh cằm trắng nõn tinh xảo của A Thất.

"Ưm~... a~... ngươi liếʍ càng ngày càng thành thạo, đúng là cẩu ngoan." Ngao Mãnh không chút e dè tràn ra những tiếng thở dốc nhỏ vụn.

“Nếu người kia tìm không thấy, vậy ngươi tạm thời đừng điều tra hắn nữa, trước tiên thay ta điều tra thân phận của một người hát rong, ả tên Tiểu Nguyệt ở Quan Sơn Lâu. Nếu lần này còn không điều tra ra được gì, tốt nhất đừng có trở về gặp ta.”

“Vâng, chủ nhân, thuộc hạ sẽ không làm nhục sứ mệnh." Cánh môi A Thất tạm thời rời khỏi nữ huyệt.

Sau đó lại chăm chăm nhìn vào hoa huyệt ướt nhẹp của Ngao Mãnh, yết hầu A Thất khó nhịn được rục rịch, hắn lại tiếp tục tiến lên, hé cánh môi ngậm lấy miệng huyệt y đang không ngừng chảy nước, chậm rãi mυ'ŧ vào.

"A~... Đều tại tên Tống Nam Tự chết tiệt kia không tin tiểu gia ta, còn dám lấy chức quan tép riu của hắn ra áp ta, ta kiểu gì cũng phải nghĩ cách trị được hắn!"

"Có cần thuộc hạ đánh hắn thành tàn phế luôn không?" Nghe Ngao Mãnh nhắc tới Tống Nam Tự, con ngươi A Thất chợt loé lên một đạo hàn quang.

Lần trước, chuyện Tống Nam Tự đánh Ngao Mãnh hai mươi đại bản, hắn vẫn ghi tạc trong lòng, nhưng chủ nhân không cho mệnh lệnh, hắn không thể tự ý hạ thủ được.

Ngao Mãnh nhấc chân giẫm lên vai A Thất, dùng sức ấn trên vai hắn, "Ha, ngươi hở tí là đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ? Không có lấy một điểm ý tứ.”

Kỳ thật, nếu đổi lại là người khác, dám nói chuyện với y như vậy, hắn ta sớm đã bị A Thất giày vò đến nửa chết nửa sống rồi, nhưng người này lại là Tống Nam Tự, kẻ làm cho y không biết nên làm sao mới cảm thấy không đành lòng.

"Ta phải làm cho hắn ngoan ngoãn nghe lời ta, ta nói hướng đông, hắn không dám hướng tây, ta nói hướng nam, hắn không dám hướng bắc..."

Y đảo tròng mắt, nghĩ ra một chủ ý xấu xa, "Ngươi tìm thời cơ đưa hắn đến trước mặt ta, lại chuẩn bị thêm một liều xuân dược cực mạnh, loại trong vòng một khắc là có thể biến trinh tiết nữ tử thành da^ʍ oa phụ đãng cho ta."

“... Vâng, chủ nhân.” A Thất nhận ra chủ nhân của hắn đối với Tống Nam Tự hình như có đôi chút đặc biệt......

“Đấu với ta sao, ha… ta liền biến ngươi thành loại mỹ nhân tao lãng nhất, không thể không nghe lời ta nói.”

Làm tốt mọi dự liệu, Ngao Mãnh tựa như đã nhìn thấy Tống Nam Tự ngày thường cương trực công minh đang đỏ bừng mặt rạng rộng hai chân về phía mình, bộ dạng lẳиɠ ɭơ cầu thao, y nhịn không được lộ ra nụ cười thật dâʍ đãиɠ.

--------------------

[Điều tác giả muốn nói:]

Hành vi của Ngao Mãnh và bản thân tác giả không liên quan, muốn mắng chửi hắn bại hoại ×͜×