Sở Lê nghe được cách gọi này thì mặt mũi đỏ bừng: “Ăn gì... cũng được.” Cô cảm nhận được tay của Hạ Vân Du bắt đầu di chuyển trên cơ thể cô, từ eo chạy lên đến đầṳ ѵú của cô, cơ thể Sở Lê lâp tức mềm nhũn.
Hạ Vân Độ không ngừng nếm thử, thấy Sở Lê không phản khánh thì tiếp tục vén quần cô lên. Qυầи ɭóŧ bao vây lấy nơi tư mật lộ ra trước mắt Hạ Vân Độ.
“Sẽ đau à?” Sở Lê kẹp chặt hai chân lại: “Các cô ấy nói... nói... nơi đó sẽ đau suốt mấy ngày.”
“Không ai nói với em là rất thoải mái sao?” Hạ Vân Độ không biết người khác, nhưng cơ thể của Sở Lê thì rất mẫn cảm.
“Anh làm gì...” Sở Lê cảm giác được Hạ Vân Độ đang kéo qυầи ɭóŧ của cô xuống. Cô kẹp chặt hai chân lại, hơi phản kháng, nhưng cô lại cảm giác được hoa huyệt của mình được bao bọc trong một cảm giác ấm áp vô cùng. Hạ Vân Độ đang liếʍ hoa huyệt của Sở Lê.
Hai chân Sở Lê buông lỏng ra, không nhịn được mà phát ra những tiếng rêи ɾỉ. Hạ Vân Độ nhân cơ hội đó, vươn một ngón tay vào trong khe hở thần bí. Hai chân Sở Lê gác lên vai Hạ Vân Độ, cô cảm giác được một loại cảm xúc hưng phấn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ vô cùng.
Hạ Vân Độ liếʍ láp âʍ ɦộ của cô.
“Muốn đi tiểu.” Sở Lê bỗng kẹp chặt hai chân lại, nhưng lại bị Hạ Vân Độ tách ra. Anh tăng tốc độ di chuyển ngón tay: “Ngoan, cứ tè ra, đó không phải là nướ© ŧıểυ đâu, là nước của bảo bối.”
“Ưʍ... Không chịu nổi nữa, không muốn chơi... Ô... A...” Sở Lê tung chân đá loạn xạ, lại bị Hạ Vân Độ ấn xuống. Sở Lê lập tức phun ra một dòng nước.
Hạ Vân Độ ôm lấy cô, đặt lên ghế sô pha. Anh vạch khe mông của cô ra, liếʍ hậu huyệt của cô, hậu huyệt, hoa huyệt đều chảy nước.
“Thoái mái quá... Ô...”
“Lê bảo bối rất thích đúng không?”
“Còn muốn... Muốn nữa...”
“Vậy Lê bảo bối giúp anh trước đã, côn ŧᏂịŧ của ông xã khó chịu quá.” Hạ Vân Độ dùng dươиɠ ѵậŧ của mình cọ cọ với Sở Lê.
Hạ Vân Độ dẫn dắt Sở Lê giúp mình cởϊ qυầи dài và qυầи ɭóŧ. Mặc dù Sở Lê không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể cảm giác được dương vât của Hạ Vân Độ rất lớn. Một tay cô không thể nắm hết được thứ đó của anh, cô chợt nhớ tới Lâm Vũ nói bố của Hạ Vân Độ là người châu Âu...
Hạ Vân Độ lười biếng dựa vào ghế sô pha, vuốt ve mái tóc mềm mại của Sở Lê, nhẫn nhịn hết mức mà an ủi Sở Lê, chờ cô chủ động.
Sở Lê nắm lấy côn ŧᏂịŧ, quỳ trên ghế sô pha. Hạ Vân Độ nắm lấy bầu ngực của cô để chơi đùa, Sở Lê hơi cúi đầu, chỉ ngậm lấy qυყ đầυ thôi mà cô đã cảm thấy rất lớn.
“Ừm, cứ như vậy.”
“Lê bảo bối, ngậm sâu một chút.”
Sở Lê không một mảnh vải che thân, quỳ gối bên cạnh Hạ Vân Độ. Nhiệt độ trong phòng rất phù hợp, một tay cô theo bản năng chống lên ghế sô pha, bởi vì động tác mà tay bị mài đỏ lên. Có lẽ là vì hưng phấn nên Sở Lê không hề phát hiện ra, Hạ Vân Độ nhìn thấy thì lập tức kéo cô nằm lên người mình.
Chỉ một chi tiết nhỏ đã sưởi ấm trái tim của Sở Lê. Vừa rồi cô vẫn luôn tự hỏi liệu Hạ Vân Độ có phải cũng là một kẻ “biếи ŧɦái” hay không.
“Lê bảo bối, ông xã thoải mái quá.”
Sở Lê đang ngậm côn ŧᏂịŧ của anh trong miệng, không đáp lại được. Cô mới chỉ ngậm được một phần, đôi môi hồng hào đã căng hết ra, khóe miệng cũng dính nước bọt lấp lánh, nhưng cô vẫn cố gắng nuốt vào.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Sở Lê, hô hấp của Hạ Vân Độ trở nên dồn dập, anh luồn tay vào những sợi tóc của cô: “Lê bảo bối tuyệt quá.”
Qυყ đầυ bị liếʍ đến mức ướt nhẹp, lướt qua chiếc lưỡi ấm áp của cô, chạm tới cổ họng chật hẹp. Chất lỏng tanh tưởi từ đầu qυყ đầυ tiết ra đều được Sở Lê liếʍ sạch, theo động tác nuốt xuống của cô, Hạ Vân Độ cảm thấy cổ họng như thít chặt lại.
“Lê bảo bối, anh muốn bắn, nếu em không muốn ăn thì có thể phun ra, bảo bối...”
Hạ Vân Độ ngửa đầu thở hổn hển, tay rời khỏi đầu Sở Lê. Sở Lê không phun ra mà chiếc miệng nhỏ nhắn của cô còn đóng vào mở ra mυ'ŧ mát thỏa thích. Giây phút Hạ Vân Độ xuất tinh, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sánh bắn vào trong cổ họng Sở Lê, Sở Lê lại cảm thấy rất dễ chịu, ngồi phịch xuống thân Hạ Vân Độ.
“Lê bảo bối, thoải mái quá.” Hạ Vân Độ ôm Sở Lê vào trong lòng, toàn thân Sở Lê không còn chút sức lực nào, khóe miệng cũng rã rời: “Anh Vân Độ... Em buồn ngủ.”
“Gọi ông xã.” Hạ Vân Độ ôm lấy Sở Lê: “Anh ôm em đi ngủ, sau đó chờ anh nấu cơm tối xong sẽ gọi em.”
“Vâng, ông xã.” Sở Lê vòng tay ôm lấy cổ Hạ Vân Độ, vụиɠ ŧяộʍ hôn lên cằm anh. Hạ Vân Độ đỡ mông cô, khẽ cong môi, đứa trẻ này đúng là rất dễ dụ dỗ.
Sở Lê nằm ở trên giường, cảm giác được Hạ Vân Độ dùng nước ấm lau sạch sẽ hạ thân cho cô, sau đó xé gói gì đó, tiếp theo, một thứ mềm mại bao bọc lấy hạ thể của Sở Lê.
“Tã sao?” Sở Lê ngạc nhiên hỏi.
“Ừm, nếu em muốn đi tiểu thì cứ đi trên giường, nếu đi vào nhà vệ sinh rồi va vào đâu bị thương thì anh đau lòng lắm, ngoan ngoãn ngủ đi.”
Hạ Vân Độ hôn một cái lên trán Sở Lê, anh chỉ muốn nuôi Sở Lê thành một người vô dụng, phế vật nhỏ sẽ trở thành “nô ɭệ nhỏ” luôn nghe lời anh, chỉ nghe anh thôi, hưởng thụ sự đùa bỡn của anh.
Có lẽ do Sở Lê quá mệt mỏi, cô vừa lật người một cái đã chui vào trong chăn ngủ.
“Cưới rồi?”
Hàn Thương Khôn dựa vào ghế trong phòng làm việc, gọi điện thoại cho người anh em tốt của mình, nghe được câu trả lời thì liền châm một điếu thuốc cho lên miệng: “Cô ấy không bị cậu chơi cho khóc đấy chứ?”
“Không, ngủ rồi.”
Hạ Vân Độ đẩy cửa sân thượng, Hàn Thương Khôn biết thẩm mỹ của anh, yêu thích phụ nữ đẹp, còn phải có cơ thể mẫn cảm. Hai người là bạn thân của nhau, nhưng Hàn Thương Khôn và anh lại không giống nhau, anh ta chỉ cần nhìn thấy vừa ý là được.
“Tôi còn tưởng người có thẩm mỹ như cậu sẽ độc thân cả đời chứ.” Hàn Thương Khôn khôi phục lại giọng điệu thường ngày: “Cậu đừng để lộ cái đuôi hồ ly quá sớm, lỡ dọa người ta chạy mất thì phải làm sao.”
“Tôi cảm thấy độ chấp nhận của cô ấy rất tốt.” Hạ Vân Độ ngồi trên chiếc xích đu, đây là thứ anh chuẩn bị cho Sở Lê.
“Đó là vì cô ấy còn chưa cảm giác được cậu muốn nuôi một...” Hàn Thương Khôn không nói tiếp nữa: “Được rồi, có thời gian rảnh thì gặp nhau một chút. Gần đây tôi cũng mới có bạn gái, là một ngôi sao rất nổi tiếng, tên là Lâm Vũ, trên giường rất sướиɠ.”
“Lâm Vũ?” Hạ Vân Độ khẽ cười một tiếng: “Là bạn thân của Lê bảo bối nhà tôi.”
“Fuck!”