Phong Quang đánh rơi đoản kiếm xuống đất, nhìn chằm chằm vào Tiết Nhiễm, không thốt ra được chữ nào.
“Sư phụ...”
Quan Duyệt Duyệt đã sớm cạn khô nước mắt, giống như đang cứu vớt tín ngưỡng cuối cùng trong tim, cô ta khẽ hỏi: “Bệnh tim của con, là do con không khỏe chứ không phải... do nguyên nhân khác đúng không?”
“Nếu như lí do khác mà con nói là ám chỉ việc ta hạ độc con thì đó là sự thật.”
Tiết Nhiễm nói nhẹ tựa như mây. Không quan tâm Quan Duyệt Duyệt có suy sụp bởi lời nói của hắn hay không, hắn đi thẳng đến chỗ Phong Quang, cười dịu dàng nói:
“Phong Quang, ta đã mua kẹo hồ lô nàng muốn ăn về rồi đây.”
Sự dịu dàng này và sự dịu dàng trong quá khứ chẳng có gì khác nhau cả. Nhưng trái tim của Phong Quang đã lạnh giá, cô bất giác lùi về sau một bước, rõ ràng thái độ của người trước mặt không có gì khác nhưng bây giờ cô đang cực kỳ sợ hãi. Đến cả người lớn lên từ nhỏ bên hắn là Quan Duyệt Duyệt mà hắn cũng lợi dụng thì cô sao có thể tin, hắn chỉ đơn thuần thích cô?
Tiết Nhiễm nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt cô, hắn đau khổ đặt xâu kẹo hồ lô lên bàn, lập tức quay người, trong chớp mắt đã bóp chặt cổ của Nam Cung Ly.
“Tiểu Ly Nhi, con nói ra bí mật của ta, ta phải trừng phạt con như thế nào đây?”
Tiết Nhiễm nhếch mép cười, nụ cười xinh đẹp mang theo sự mê hoặc rung động lòng người. Dường như có thể nhìn thấy bóng dáng Nam Cung Ly trên người hắn... Không! Vẻ mê hoặc của Nam Cung Ly thể hiện ngay ra bên ngoài, hắn ta ngang nhiên nói cho người khác biết hắn ta là một kẻ nguy hiểm. Còn sự mê hoặc của Tiết Nhiễm lại ẩn giấu bên trong, dù sa vào sự dịu dàng của hắn thì cũng không biết mình đang trong tình cảnh trớ trêu nhất.
Phải nói là nhìn thấy bóng dáng của Tiết Nhiễm trên người Nam Cung Ly mới đúng. Nghe thấy câu nói “Tiểu Ly Nhi” dịu dàng đó, Nam Cung Ly rất kinh ngạc, không có sức để ý đến nỗi đau trên cổ nữa, không chắc chắn gọi một tiếng: “Sư phụ?”
“Thật là đáng quý khi con vẫn còn nhớ đến vị sư.” Tiết Nhiễm nhếch môi mỏng, nụ cười lay động lòng người.
“Không... Không thể nào, ông ta đã bị ta gϊếŧ chết cách đây 20 năm rồi... Ngươi không thể là ông ta được!”
Tiết Nhiễm thở dài: “Tiểu Ly Nhi, con thật ngu ngốc, ta không bị con gϊếŧ, làm sao con có thể trở thành giáo chủ Ma giáo?”
“Vì, vì sao...”
Nam Cung Ly hít thở khó khăn: “Vì sao ông phải làm ra màn kịch ông bị nổ chết?”
“Bởi vì, Ma giáo chỉ là thứ ta tạo ra trong lúc nhàm chán, ta đã chán lắm rồi.”
Tiết Nhiễm xót thương nói: “Ta tưởng con là một người hiểu chuyện nhưng không ngờ con đã nói ra những điều không nên nói, con chưa biết rất lâu rồi ta chưa gϊếŧ ai?”
Đúng vậy, hắn chưa từng tự tay gϊếŧ người, vì có người sẽ gϊếŧ thay hắn.
“Sư phụ! Xin người... Đừng gϊếŧ hắn!”
Dây trói Quan Duyệt Duyệt không chặt, không biết từ lúc nào đã tung ra, cơ thể nàng ta còn rất yếu, đi hai bước thì ngã xuống đất. Nàng ta quỳ xuống dưới chân của Tiết Nhiễm, không ngừng khóc:
“Sư phụ... Con xin người... Đừng gϊếŧ chàng ấy...”
“Duyệt Duyệt... Không cần cầu xin ông ta...”
Nam Cung Ly đã bị trúng độc lại còn bị khống chế, mặt hắn dần tái mét không còn giọt máu. Nếu như Tiết Nhiễm luôn mang vẻ ôn nhu ấm áp trước mặt Thanh Ngọc và Quan Duyệt Duyệt thì trước mặt Nam Cung Ly lại giống như một cơn ác mộng.
Đúng vậy, sư phụ đã dạy hắn ta võ công, cũng chính là ác mộng cả đời của Nam Cung Ly. Hắn ta còn nhớ lúc hắn ta còn rất nhỏ, khi tâm trạng sư phụ tốt sẽ dạy hắn đọc sách viết chữ, lúc sư phụ buồn chán, sẽ nhốt hắn ta cùng với đám mãnh thú, có thể sống sót mới là đệ tử của sư phụ, nếu hắn chết, sẽ giống như những đứa trẻ trước đây làm thức ăn cho những con thú hoang đó.
Sẽ không có ai hiểu con người lạnh lùng bên trong của sự phụ hơn Nam Cung Ly.
Tiết Nhiễm làm như không nhìn thấy Quan Duyệt Duyệt đang quỳ gối, hắn nhìn về phía Phong Quang, nở một nụ cười rất nhẹ khiến người ta mê đắm:
“Phong Quang, nàng không thích bọn họ, vậy nếu ta gϊếŧ bọn họ, nàng sẽ không còn giận ta nữa đúng không?”
Giọng nói của hắn như có ma thuật khiến người khác không thể kháng cự. Trước đây mỗi lần nghe hắn nói bằng cái giọng đó, Phong Quang sẽ không nhịn được mà thỏa hiệp, nhưng bây giờ, cảm giác ớn lạnh từ tim lan tỏa ra khắp cơ thể cô.
Phong Quang gằn từng tiếng nói: “Tiết Nhiễm... Quan Duyệt Duyệt là đồ đệ mà ngươi yêu thương nhất...”
Nhưng hắn nói, hắn sẽ gϊếŧ cô ta? Quan Duyệt Duyệt không dám tin, chỉ có thể thốt ra hai chữ: “Sư phụ.”
“Duyệt Duyệt đúng là đồ đệ mà ta thích nhất...”
Tiết Nhiễm ôn nhu nói: “Nhưng nó không quan trọng. Nếu sự hi sinh của nó có thể đổi lấy nụ cười của nàng, cũng không có gì là không thể. Phong Quang, ngoại trừ nàng, ai cũng có thể chết.”
Khi nói đến câu cuối cùng, hắn hướng mắt đến Thanh Ngọc bên cạnh Phong Quang. Quan Duyệt Duyệt mất hết sức lực, ngã ngồi xuống đất. Phong Quang cứng đờ nắm lấy tay Thanh Ngọc, kéo cậu ta ra sau lưng mình. Đó là một loại bảo vệ.
Thanh Ngọc cảm thấy đau, tay cậu ta gần như bị Phong Quang bóp nát rồi nhưng cậu ta không hề kêu than một tiếng.
Tiết Nhiễm cười: “Hóa ra là như vậy, nàng thích Thanh Ngọc hơn ta sao?”
“Thích”
Phong Quang đã lấy lại được giọng nói của mình: “Ngươi từng nói thích ta, có bao nhiêu phần là thật?”
“Tất nhiên đều là thật.”
“Tiết Nhiễm, ngươi còn coi ta như một đứa trẻ lên ba sao? Ngươi gϊếŧ người thân của ta, bây giờ lại nói với ta, ngươi đối xử tốt với ta là thật. Đệ tử do người một tay nuôi lớn mà người còn có thể tự tay gϊếŧ chết, bây giờ ta còn lý do gì để tin ngươi?”
“Phong Quang, nàng nhất định phải tin ta sẽ không hại nàng.”
“Đúng, sau khi người gϊếŧ cha ta, gϊếŧ chết tất cả người của Chiết Kiếm Lâu, ngươi lại nói ngươi không làm hại ta?”
Nước mắt của cô cuối cùng cũng không kiềm chế được mà rơi xuống: “Dù muốn nói dối cũng nên lấy lí do thuyết phục hơn được không?”
Tiết Nhiễm buông cổ Nam Cung Ly ra, Nam Cung Ly ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu, Quan Duyệt Duyệt lập tức bò qua xem hắn ta.
Tiết Nhiễm không thèm quan tâm đến họ, hắn tiến lại chỗ Phong Quang:
“Ta chưa bao giờ nói dối nàng, chỉ là không nói với nàng một số chuyện, mà những chuyện này, nàng không biết chẳng phải sẽ vui vẻ hơn sao?”
Hắn tiến lên một bước thì Phong Quang lại lùi sau một bước: “Nói cho ta biết, kẻ gϊếŧ hại người của Chiết Kiếm Lâu, thật sự là ngươi sao?”
“Đúng!”
Tiết Nhiễm hào phóng thừa nhận, tiếp theo, hắn lại thấy khó hiểu: “Phong Quang, ta vẫn không hiểu, cha nàng là cha nàng nàng là nàng, ông ta chết rồi còn có ta ở đây với nàng, sao nàng phải đau lòng thế?”
“Tại sao ư? Ha...”
Cô bỗng muốn cười: “Tiết Nhiễm, ngươi có từng nghĩ, cha ta chết rồi, ta còn có thể vui vẻ mà làm vợ chồng với người ư?”
Vào lúc Phong Quang không còn chỗ nào để lùi lại, đem Thanh Ngọc dồn vào thân cây hoa đào, Tiết Nhiễm đã nắm được tay nàng và kéo vào lòng mình.
Dưới cái nhìn của hắn, Thanh Ngọc không dám lại gần, hắn chưa bao giờ thấy sự phụ nhìn mình như vậy, ánh mắt... giống như là nhìn một người chết.
Tiết Nhiễm cúi đầu, ghé sát vào tai Phong Quang thì thầm:
“Hạ Triều là cha nàng, ông ta chết trước nàng là chuyện đương nhiên, ta chỉ rút ngắn thời gian lại thôi. Còn chúng ta sẽ sống thật lâu thật lâu, chỉ có hai chúng ta, dù cho thế sự xoay vần, dù những đôi vợ chồng khác âm dương cách biệt, chúng ta vẫn sẽ ở cùng nhau.”