“Thực ra... Thực ra ta là người mù!”
“Ô? Vậy thì đáng tiếc thật.”
Phong Quang nghe thấy giọng tiếc nuối của hắn, đáng tự hỏi liệu mình có thoát được phen này không, đã nghe thấy câu sau của hắn:
“Ngươi không thể tận mắt trông thấy kẻ đã gϊếŧ ngươi.”
Chớp mắt, lá trúc đang bay múa trên không trung đều ngừng lại, sau đó đám lá xé gió lao về phía thiếu nữ đang quỳ trên mặt đất.
Phong Quang ôm đầu, trong lòng gào thét “mình toi đời rồi”, nhưng đau đớn trong tưởng tượng không xuất hiện, cô nghe thấy tiếng một thanh kiếm. Người đột nhiên xuất hiện kia cầm theo trường kiếm chắn trước người cô, hắn ta múa kiếm đánh bay đám lá, sau đó quay đầu quan tâm hỏi han:
“Cô nương, cô không sao chứ?”
Phong Quang mở mắt nhìn thấy người trước mắt thân hình cao lớn, giờ khắc này trong mắt cô, hắn ta không khác gì thần linh. Còn chưa kịp nói câu ta không sao, đã thấy Nam Cung Ly phi thân đến đánh một chưởng, cô vội kêu:
“Cẩn thận!”
Đan Nhai quay người giơ kiếm chặn lại, kéo tay Phong Quang lùi sau mấy bước, giãn rộng khoảng cách, hắn ta trầm mặt hỏi:
“Các hạ rốt cuộc là ai? Đột nhập mật thất Đường Môn, còn định gϊếŧ người ở đây.”
Hắn ta vốn đang truy tìm người đột nhập mật thất, nghe thấy bên này có động tĩnh bèn chạy tới, kết quả không ngờ vừa vặn gặp được người mình muốn bắt.
“Hắn là Giáo chủ Ma giáo!”
Phong Quang trốn sau lưng Đan Nhai, có bia đỡ đạn, cô cũng to gan hơn nhiều.
Đan Nhai nghi ngờ nhìn Nam Cung Ly:
“Ngươi là Giáo chủ Ma giáo?”
“Thú vị.” Nam Cung Ly nhếch mép cười:
“Ta chưa từng nói ra thân phận của mình, nha đầu ngươi sao lại biết được?”
Đan Nhai cũng nhìn hướng Phong Quang, đợi đáp án của cô. Phong Quang nói hùng hồn:
“Giang hồ đồn rằng chỉ có Giáo chủ Ma giáo trong nam không ra nam, nữ chẳng ra nữ, ta nhìn người thế này chắc cũng không phải kẻ tiểu tốt vô danh, lại nam nữ bất phân, lẽ nào ngươi không phải Nam Cung Ly?”
Nam không ra nam nữ không ra nữ... Nam Cung Ly nghẹn giọng, sau đó cười càng thêm diễm lệ:
“Tiểu nha đầu, đột nhiên ta không muốn cho ngươi toàn thây rồi.”
“Đan đường chủ cứu ta!”
Cô nắm góc áo Đan Nhai, thái độ rất rõ ràng, ta sống được hay không dựa cả vào ngươi đấy.
Đan Nhai bảo vệ cô sau lưng, lạnh lùng bảo Nam Cung Ly:
“Vọng tưởng, ngươi là Giáo chủ Ma giáo nhưng Đường Môn cũng không phải nơi cho ngươi tác oai tác quái.”
Đan Nhai giơ kiếm xông lên, Nam Cung Ly lại tranh thoát, xong thoắt mình biến mất, trong rừng trúc chỉ còn giọng nói của hắn vọng lại:
“Đường Môn, ta còn quay trở lại.”
Dù sao hắn ta cũng đang bị thương, không thích hợp đánh nhau mà nên rút lui. Phong Quang vỗ ngực thở phào, lại nghe thấy giọng nói truyền tới tiếp:
“Mạng của cô nương kia, ta cũng sẽ lấy đi.”
O... Cô cạn lời luôn. “Cô nương đừng sợ, Đường Môn sẽ bảo vệ cô chu toàn.”
Nam Cung Ly khinh công cũng giỏi thật, chớp mắt đã không thấy bóng dáng hắn ta đâu. Đan Nhai quay lại an ủi cô, một cô nương bị Giáo chủ Ma giáo uy hϊếp, cảm thấy sợ hãi cũng là chuyện thường.
Phong Quang chưa dám yên tâm:
“Vậy nếu ta rời khỏi Đường Môn thì sao?”
“Cái này... Cô nương không thể ở Đường Môn được ư?”
Đan Nhai biết câu nói này của mình hơi đường đột, nhưng trong những vấn đề kiểu này, hắn ta chỉ có thể nghĩ ra câu trả lời như vậy.
Phong Quang nhìn khuôn mặt cương trực của Đan Nhai, thở dài:
“Thôi, đến đâu hay đến đó vậy.”
Sinh tử không do người quyết định. Cô quay người đi.
Đan Nhai gọi: “Cô nương!”
“Sao thế?”
Cô đang iu xìu, không quay đầu lại. “Nếu ra khỏi rừng trúc này, cô đi nhầm hướng rồi.”
Bước chân khựng lại, cô đơ mặt quay người:
“Sao ngươi không nói sớm!”
Đan Nhai sờ gáy, cô có hỏi đâu. Sư phụ nói đúng, phụ nữ quả là sinh vật khó hiểu và vô lý nhất. Phong Quang và Đan Nhai đều không nói gì, bầu không khí vô cùng im ắng, vừa đi ra khỏi rừng trúc đã thấy có rất nhiều người đang đi qua đi lại, miệng còn hô to “Hạ cô nương.” Hạ cô nương này chẳng phải là cô sao?
Phong Quang trông thấy Tiết Nhiễm đầu tiên, vừa trải qua một phen sinh tử, cô quên béng luồn chuyện mình còn đang giận dỗi, giơ tay lên vẫy gọi:
“Tiết Nhiễm, ta ở đây!”
Nghe thấy giọng nói ấy, Tiết Nhiễm đi tới, bên cạnh hắn là Thanh Ngọc và Quan Duyệt Duyệt trông có vẻ rất không tình nguyện.
Tiết Nhiễm liếc nhìn Đan Nhai ở bên cạnh cô hỏi:
“Tiểu thư đi đâu vậy?”
Ngữ khí của hắn có gì đó không đúng, thậm chí có thể nói là mang theo chút tức giận bình thường không hề có. Chẳng phải có câu:
“người càng dịu dàng lúc tức giận sẽ càng đáng sợ” đấy sao.
Không biết tại sao, theo bản năng Phong Quang rất sợ vẻ tức giận của hắn, cho dù giờ phút này hắn vẫn rất dịu dàng nho nhã. Cô bất giác rụt người nép sau Đạn Nhai:
“Ta... ta bị lạc đường mà.”
“Tiểu thư biết ta tìm tiểu thư bao lâu rồi không?” Tiết Nhiễm nhíu mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một mình cô.
“Ta... ta có cố ý lạc đâu.”
Tiết Nhiễm hôm nay hung dữ đến bất ngờ, Phong Quang lắp ba lắp bắp trả lời. Bởi vừa trải qua một phen kinh hồn bạt vía nên cô không thấy mình đi bao lâu, trên thực tế cô đã biến mất được gần một canh giờ.
Nhìn bộ dạng rụt rè, sợ sệt đáng thương của cô, Đan Nhai không nhịn được lên tiếng:
“Vị cô nương này đi lạc vào rừng trúc, gặp Nam Cung Ly đột nhập vào, suýt nữa đã mất mạng. Cô ấy đã chịu nỗi sợ rất lớn, mong tiên sinh đừng trách cô ấy nữa.”
“Đúng vậy!”
Phong Quang nép sau người Đan Nhai ra sức gật đầu. “Giáo chủ Ma giáo...”
Tiết Nhiễm bước lên một bước, giơ tay kéo cổ từ sau người Đan Nhai ra, không qua tâm chuyện cô lạc đường nữa mà hỏi:
“Tiểu thư có bị thương không?”
“Không, Đan đường chủ đã cứu ta.”
Phong Quang nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình của hắn, nỗi sợ vừa nãy biến mất, không nhịn được trộm cười.
Quan Duyệt Duyệt đột nhiên bảo:
“Các ngươi bắt được hắn rồi!?”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô ta. Quan Duyệt Duyệt ý thức được cảm xúc của bản thân không đúng, nỗ lực nén sự lo lắng trong lòng xuống, nói với vẻ mặt không chút biểu cảm:
“Ý ta là giáo chủ Ma giáo không việc ác nào không làm các ngươi gặp được hắn, vậy có bắt lấy hắn gϊếŧ chết tại chỗ không?”
Đan Nhai đáp:
“Hắn khinh công rất giỏi, chạy thoát rồi.”
“Vậy thì...”
Quan Duyệt Duyệt nhìn mọi người, nuốt lại chữ “tốt” suýt thốt ra: “Thật tiếc quá!”
Phong Quang không giống những người khác, cô có được đôi mắt thấu tỏ tất cả, tất nhiên cô đoán được nỗi vui khôn siết của Quan Duyệt Duyệt lúc này. Nhưng nếu cô nói Quan Duyệt Duyệt đang yêu giáo chủ Ma giáo chắc chẳng ai tin, vì dù sao Độc y tiên tử hiền lành sao có thể yêu tôn giáo chủ Ma giáo tàn ác lộng hành kia cơ chứ?
Tàn ác lộng hành... đúng rồi, Thanh Ngọc! Ánh mắt bất giác nhìn sang Thanh Ngọc, Phong Quang há miệng bèn thấy Tiết Nhiễm nhìn mình lắc đầu, cô ngậm miệng lại, quyết định không nói ra.
Thanh Ngọc đứng cạnh Tiết Nhiễm, đương nhiên nhìn ra Phong Quang có điều muốn nói lại thôi, rồi cậu ta lại quan sát ánh mắt của sư phụ mình. Mặc dù lúc nào gương mặt cậu ta cũng lạnh lùng, lại nhỏ tuổi nhưng đầu óc còn thông minh hơn sư tỷ đồng môn nhiều.
Qua những manh mối vừa thấy, hắn đoán chắc Phong Quang đã sớm đoán được thân thế của mình.
Liếc nhìn Tiết Nhiễm và Phong Quang đang tay trong tay, Thanh Ngọc thầm lầm bầm trong lòng, sư phụ mình khó lắm mới nắm tay cô nàng, mà cô nàng vẫn còn lo những chuyện không đâu, đúng là nhàn quá hóa rồ.
Thanh Ngọc đi qua kéo góc áo Quan Duyệt Duyệt:
“Sư tỷ, gần đây ta lại nghiên cứu ra một loại độc dược mới, tỷ có đi xem không?”
“Đi chứ.”
Quan Duyệt Duyệt nghe tin Nam Cung Ly không sao nên vui mừng hẳn, Thanh Ngọc tới tìm, đương nhiên nàng ta vui vẻ đi cùng cậu ta.
Phong Quang nhìn chằm chằm bóng lưng đôi tỷ đệ này, mặt không cảm xúc:
“Cậu nhóc Thanh Ngọc... thích Quan Duyệt Duyệt à?”
Tiết Nhiễm cúi đầu cười nhẹ: “Trong đầu tiểu thư toàn nghĩ những thứ linh tinh gì đấy?”
Phong Quang hừ nhẹ, cái đồ chậm chạp Tiết Nhiễm này, giác quan thứ sáu của cô lúc nào cũng chuẩn đấy nhé.