Đối với Hạ Phong Quang, Quan Duyệt Duyệt giống như một chướng ngại vật lớn.
Cô ngồi trên đất mãi không đứng dậy được, vẫn là Đường lão thái thái tỉnh táo trước tiên:
“Hạ cô nương, cô không sao chứ?”
Như vừa tỉnh mộng, Tiết Nhiễm lúc này mới nhớ đến Phong Quang:
“Hạ tiểu thư.”
Hắn cuống cuồng giơ tay kéo cô nhưng Phong Quang đẩy tay hắn ra, tự mình đứng dậy. Tiết Nhiễm trông thấy đôi mắt bực tức của Phong Quang, hắn bất giác buông bàn tay đang nắm tay Quan Duyệt Duyệt ra.
Phong Quang nhìn người bên cạnh Tiết Nhiễm:
“Xin lỗi ta!”
Quan Duyệt Duyệt vốn cũng đang cảm thấy áy náy vì sự lỗ mãng của mình, nhưng khi nghe thấy giọng nói như ra lệnh của Phong Quang bèn tỏ vẻ không vui:
“Ta đâu có cố ý đâm phải ngươi, ngươi giận như thế làm gì?”
“Vậy ta đâm ngươi một đao xong nói ta không cố ý, ngươi có tức giận không?”
Quan Duyệt Duyệt đắc ý bảo:
“Ta nhìn là biết ngươi không có võ công, người còn lâu mới đâm ta được.”
Vì Phong Quang đeo mạng che, cô ta không nhận ra thiếu nữ mặc áo đỏ trước mặt chính là Đại tiểu thư mà mình ghét kia.
Tiết Nhiễm lên tiếng:
“Duyệt Duyệt, xin lỗi Hạ tiểu thư đi.”
“Sư phụ!”
Quan Duyệt Duyệt làm nũng:
“Con không thích cô ta, con không muốn xin lỗi cô ta.”
Cô ta trước giờ luôn hành sự tùy hứng, không xem xét đúng sai, vì vậy cô ta sống vô cùng phóng khoáng, cộng thêm tính cách thẳng thắn nên luôn được mọi người yêu quý. Tiết Nhiễm là người có tính cách ôn hòa, trước giờ luôn hết cách với sự lạnh lùng của Thanh Ngọc và sự làm nũng đáng yêu của Quan Duyệt Duyệt. Nhưng đối với Phong Quang, cô không phải người lớn lên bên cạnh hắn, trong lòng hắn luôn có một loại cảm xúc khó tả.
Hắn nhắc lại rất nghiêm túc:
“Duyệt Duyệt, con phải xin lỗi Hạ tiểu thư.”
“Sư phụ..”
Quan Duyệt Duyệt bĩu môi, đôi mắt như đọng sương mù:
“Con còn chưa đi bao lâu, người đã không thích người đồ đệ này nữa rồi, giờ người muốn giúp cô ta mà không giúp con sao?”
“Không phải như vậy, là vì con sai... Này, con đừng khóc.” Tiết Nhiễm đau đầu.
Phong Quang giậm chân:
“Tiết Nhiễm, ta không đi với người nữa! Ta muốn về nhà! Người chơi cùng với nữ đồ đệ của ngươi đi!”
Dứt lời, cô quay người chạy ra ngoài.
“Hạ tiểu thư!” Tiết Nhiễm vô thức muốn đuổi theo nhưng bị Quan Duyệt Duyệt ngăn lại.
“Sư phụ, cô ta muốn đi thì để cô ta đi đi, lâu rồi không gặp, chúng ta cùng ôn chuyện cũ!”
Quan Duyệt Duyệt cười xán lạn. Đường lão thái thái ngồi xem kịch hay, bà lắc đầu, tình cảnh này sao mà giống hồi trẻ của bà thế chứ.
Nhưng lúc đó, bà rơi vào tình cảnh giống như Tiết Nhiễm, Đường Phồn như Quan Duyệt Duyệt, còn vị Hạ tiểu thư kia, đương nhiên là Tôn Nhất Đạo.
Đường lão thái thái trêu Tiết Nhiễm:
“Cậu không đuổi theo thật à?”
Tiết Nhiễm do dự một lát rồi đáp:
“Đi xem bệnh cho Đường công tử trước vậy. Phong... Hạ tiểu thư sẽ không đi quá xa đâu.”
Không hiểu sao hắn lại có suy nghĩ như vậy, ngay đến hắn cũng cảm thấy lạ lùng với sự tự tin đó của mình, dường như vì cô đã từng nói những lời rất tin tưởng vào hắn, lại dường như không chỉ vì lý do đơn giản thể. Đường lão thái thái khẽ cười, không nói gì nữa.
Tiết Nhiễm có lẽ đã sai, lần này Phong Quang đi xa thật. Không phải vì cô muốn đi xa, mà vì cô bị lạc đường, không biết sao lại đi vào một rừng trúc, sau đó mất phương hướng, chỉ có thể đi theo cảm giác, kết quả càng đi càng sâu, cuối cùng nhìn thấy một đầm nước.
Có một nam nhân đang ngồi bôi thuốc lên vết thương trên vai mình bên đầm, chỉ cần nhìn bóng lưng, cũng thấy cơ thể hắn vô cùng hấp dẫn. Lúc phát giác thấy hơi thở người khác, hắn ta quay đầu, lá trúc trong tay hóa thành thanh đao xé gió vụt đến.
Lúc này sự nhanh nhẹn của Phong Quang cũng có chút tác dụng, cô lùi sau một bước tránh được. Thấy lá trúc cắm sâu vào thân cây trúc, trong lòng nghĩ mà sợ, lúc người kia chuẩn bị phi lá trúc thứ hai, cô vội giơ hai tay bước ra:
“Là quân mình, đừng bắn... Không phải, là đừng ra tay!”
Nam nhân kia dừng lại, sau đó, trên khuôn mặt hại nước hại dân lộ ra nụ cười yêu nghiệt:
“Ô? Quân mình?”
Dung mạo yêu nghiệt này... là nam hay nữ. Ánh mắt Phong Quang len lén dời xuống. Ồ, ngực phẳng, sau đó lại dời mắt lên. Trong thế giới này, người được thiết lập có tướng mạo tuấn mỹ như yêu tinh ngoài Giáo chủ Ma giáo Nam Cung Ly thì còn có thể là ai được chứ.
Cô không tin người đàn ông trông đẹp như thế này lại chỉ là nhân vật phụ qua đường. Dịch Vô Thương thẳng thắn trầm ổn, Nam Cung Ly lại nghi kỵ đa đoan. Tuy nhiên hai người lại là một, chỉ là lúc vào vai khác nhau sẽ có tính cách khác nhau, nhưng nói đến cùng, Dịch Vô Thương vẫn là Nam Cung Ly.
Trong đầu cô, tiếng chuông cảnh báo vang lên liên tục, có phải nghĩ cách sống sót. Nhớ lại tình tiết truyện, bây giờ chắc là lúc Nam Cung Ly và Quan Duyệt Duyệt đột nhập vào Đường Môn để đánh cắp Bạo Vũ Lê Hoa Châm, kết quả hắn vì cứu Quan Duyệt Duyệt khỏi cơ quan mật mà bị thương. Còn Quan Duyệt Duyệt thì giúp hắn đánh lạc hướng truy binh, vì vậy hai người phải tách ra.
Phong Quang tính toán nhanh thoăn thoắt, cô làm bộ do dự bảo:
“Xin hỏi. huynh có phải phu quân của Quan cô nương không?”
Hai chữ “phu quân” khiến Nam Cung Ly vô cùng vui sướиɠ hắn đứng dậy, dáng người quyến rũ hoàn toàn lộ ra, hắn không vội mặc y phục mà nhướng mày hỏi:
“Ngươi quen Duyệt Duyệt?”
Đúng rồi, không chỉ quen Duyệt Duyệt, ta còn quen Nhạc Nhạc, Nhạc Vân Bằng(1) đỏ!
Chém gió là thế nhưng Phong Quang vẫn phải nói với vẻ bi thương:
“Từ nhỏ ta đã xấu xí, ở Đường Môn phải chịu biết bao khổ sở, lần trước bị người ta đánh, chính Quan cô nương đã cứu ta. Cô ấy còn... còn nói ta không xấu, cô ấy nói tâm hồn của ta đẹp hơn bất kỳ ai, Quan cô nương quả thực là một người tốt.”
Nói đến đây, ánh mắt của cô toát lên sự sùng bái như đối với thần linh, cho dù trong lòng đang phỉ nhổ một đống. “Quả thực nàng ấy rất tốt.” Nam Cung Ly cười dịu dàng.
“Là nàng ấy bảo người đến?”
“Phải, cô ấy còn nhờ ta đưa bình thuốc này cho công tử.”
Phong Quang lấy ra lọ kim sang được luôn mang theo bên mình, đây là thuốc hôm cô bị ngân châm đâm phải, Tiết Nhiễm đưa cho cô, dù có tiếc nhưng cũng không thể có biểu cảm đau lòng được. Nam Cung Ly đi lại gần, nhận lấy bình thuốc nhỏ, mở nắp ra ngửi, đúng là thuốc Quan Duyệt Duyệt thường mang theo.
Hắn cười vô cùng tà tứ:
“Cô nương, nhớ gửi lời cảm ơn Duyệt Duyệt giúp ta.”
“Được, vậy ta đi trước.”
Phong Quang ung dung xoay người, thực ra đang thầm toát mồ hôi lạnh. Ngay lúc cô đang định thả lỏng, sau lưng lá trúc tựa đao nhọn còn chưa phi đến, cô đã quỳ xuống tránh theo bản năng. Thấy mảnh lá trúc cắm phập vào thân cây, cảm thấy may mắn cùng cực khi mình đã bật chế độ May Mắn.
Cô lắp ba lắp bắp quay đầu:
“Công.... công tử? Sao ngươi lại... ?”
Nam Cung Ly cười hiểm:
“Ngươi ngụy trang rất giỏi, có điều người biết sai ở đâu không?”
“Công tử nói gì, ta không hiểu.”
“Trông thấy bản tôn không mặc y phục, ngươi là nữ giới mà không hề có phản ứng nào.”
Nam Cung Ly nhặt y phục trên đất lên, ngay đến động tác của hắn cũng toát ra vẻ phong tình vô hạn:
“Ngươi có gì đó rất bất thường, tiểu cô nương à.”
Trong tim Phong Quang, một hàng chữ “đệch con mọe” chạy qua. Chỉ bởi vì ta không si mê sắc đẹp của ngươi, mà người thấy ta bất thường?
*********
(1) Duyệt và Nhạc có cùng âm đọc, Nhạc Vân Bằng là tên một nam diễn viên của TQ.)