Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc

Quyển 5 - Chương 24: Công lược hacker

Nhưng nào có chuyện cô để hắn ăn dễ dàng vậy? Phong Quang gạt tay hắn xuống:

“Anh nói thật đi, hôm nay mới là ngày thứ hai chúng ta quen nhau, anh đừng hở tí là động tay động chân, nếu không tôi còn tưởng anh thiếu hơi gái nên muốn làm thế với tôi đấy.”

“Anh chỉ có hứng thú với em thôi.”

Âu Tuân ngập ngừng một giây, “Hứng thú tìиɧ ɖu͙©.” ... Hắn có thể đừng cần nghiêm túc sửa lời thế không hả?

Cô tự giác đi đến bên chiếc xe đạp:

“Tôi muốn đến trường.”

“Thật sự không thể sờ em sao?” Hắn hỏi thẳng.

Thái dương cô giật giật:

“Không thể.”

“Một chút thôi.”

“Đã nói không thể là không thể.” Phong Quang nổi đóa quay đầu lại gào lên với hắn.

Đừng dùng cái vẻ mặt đứng đắn mà nói mấy câu lưu manh đó chứ! Lần này Âu Tuân không nói gì, hắn không nhúc nhích, dễ làm người ta cảm thấy hắn đang tủi thân... có lẽ có thể dùng hai từ “tủi thân” này để hình dung.

Phong Quang đau đầu, bỗng nhiên phát hiện anh chàng trước mặt này còn khó hầu hạ hơn cả cô, nhưng hắn cứ nhìn mình chằm chằm mà không nhúc nhích gì cũng không phải chuyện hay, do dự một lát cô ngượng ngập nói:

“Có lẽ, chúng ta có thể bắt đầu từ hôn môi trước.”

Ngay sau đó cô bị người nào đó kéo tay trao một nụ hôn nồng nàn kiểu Pháp.

Mợ nó! Cô chưa thấy ai gấp gáp như vậy! Nụ hôn của Âu Tuân không hề dịu dàng chút nào, vô cùng cuồng nhiệt, dường như hắn đã đè nén rất lâu, chỉ chờ để giải tỏa trên người cô, nhưng kiểu hôn đơn giản thô bạo này... lại làm cô đỏ mặt, tim đập thình thịch, làm cô cảm thấy mình hoàn toàn bị chinh phục. Cô không những không ghét cảm giác này, ngược lại, thiếu chút nữa đã mất kiểm soát đắm chìm cùng hắn.

Dù ngồi trên xe đạp được cơn gió lạnh thổi qua, nhưng gương mặt Phong Quang vẫn nóng bừng, cô không thừa nhận mình là một sắc nữ... Đúng là cô hơi háo sắc, nhưng đều do người đàn ông bên cạnh quyến rũ cô!

Trên đường vào phòng học, Phong Quang kéo tay áo Âu Tuân:

“Này, em hỏi anh, trước đây anh đã có bạn gái chưa?”

“Chưa.”

Hắn trả lời không cần suy nghĩ, giọng nói chân thành không nghe ra vấn đề gì, Phong Quang nghi ngờ nhìn hắn, “Anh chưa từng có bạn gái, vậy sao... vậy sao khi hôn lại... lại...”

Lại vô cùng thành thạo làm người ta muốn đè hắn xuống, cô không nói ra vì cô xấu hổ. Ai ngờ Âu Tuân lại hiểu lầm ý cô, hắn hơi căng thẳng, sợ cô sẽ bỏ đi nên nắm lấy tay cô:

“Em cảm thấy anh làm không tốt à?”

“Không có!”

Làm quá tốt ấy chứ! Lúc này hắn mới thả lỏng, nói như thể thốt:

“Sau này anh sẽ làm tốt hơn nữa.”

Không... không cần trịnh trọng thể đâu, chỉ là một nụ hôn thôi mà! Đâu phải là chuyện lớn sống chết gì!

Phong Quang lặng lẽ quay đầu đi, ôm trán không nói lời nào. Phong Quang không biết rằng, thật ra mỗi lần muốn, Âu Tuân đều mô phỏng trong đầu mấy chục lần, dù là hôn, hắn cũng muốn hoàn mỹ đến cực đoan. Hai người nắm tay nhau bước vào phòng học, không ít người giật mình đến nỗi làm rơi điện thoại trong tay.

Dù khoa It có một nhân vật thiên tài mọi người đều biết nhưng cảm giác tồn tại của Âu Tuân rất thấp, nên đến tận hôm nay rất nhiều người vẫn không biết mặt mũi vị đàn anh có vô số bản quyền sáng chế điện tử trong truyền thuyết tròn méo thế nào, nhưng bọn họ đều biết Phong Quang luôn phách lối kiêu ngạo.

Nói thật, dù không có tin đồn trước đây, chỉ dựa vào thân phận cô chủ tập đoàn Hạ thị cũng đã thu hút tất cả sự chú ý của mọi người rồi. Nhưng hôm nay họ nhìn thấy gì thế này? Một cô chủ nhỏ kiêu ngạo, mắt cao hơn đầu nắm tay một nam sinh viên thoạt nhìn rất bình thường bước vào phòng học!?

Phong Quang từ lâu đã quen với việc bị mọi người chú ý nên cô không thèm để tâm đến họ, cô và Âu Tuân cùng nhau ngồi ở hàng ghế cuối cùng, làm lơ ánh mắt tò mò soi mói của những người xung quanh. Sinh viên lũ lượt đến lớp đông đủ, giáo viên cũng đến lớp học bắt đầu giảng bài.

Triệu Tiểu Lộ không thể hình dung nổi tâm trạng lúc này của mình, mới đầu nhìn thấy Âu Tuân và Hạ Phong bước vào lớp, cô còn không tin nổi vào mắt mình. Trong tâm trí của cô ta, Hạ Phong Quang luôn giữ cho mình xinh đẹp nhất.

Mỗi lần gặp Phong Quang, cô như nữ thần đứng trong máy, còn Triệu Tiểu Lộ chỉ là con kiến lăn lộn trong bùn. Chỉ có một lần Triệu Tiểu Lộ thấy Phong Quang không kiềm chế được bản thân, đó là khi Thẩm Vật Ngôn tát Phong Quang. Có lẽ khi đó Thẩm Vật Ngôn không nhận ra, nhưng Triệu Tiểu Lộ để ý, trong ánh mắt Phong Quang có gì đó như vỡ vụn.

Phong Quang đã vĩnh viễn mất đi tình yêu và lòng sùng bái với chồng sắp cưới của mình. Tất cả mọi người đều nói cô chủ nhà họ Hạ là thiên kim nhà giàu thích gây sự vô cơ, nhưng Triệu Tiểu Lộ nhận ra, Hạ Phong Quang là người vô cùng quyết đoán và kiên định. Triệu Tiểu Lộ chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày Âu Tuân và Hạ Phong Quang ở bên nhau, hai người này không hề có mối liên hệ nào, giống như hai đường thẳng song song, sao lại có thể giao nhau chứ? Nhưng sự thật đã hiện ra ngay trước mắt.

Triệu Tiểu Lộ ngồi song song cách Âu Tuân một lối đi nhỏ, cô ta gọi khẽ:

“ Âu Tuân...”

Âu Tuân nghe thấy, Phong Quang cũng nghe thấy, cô liếc mắt nhìn Âu Tuân, rút bàn tay đang bị hắn nắm dưới ngăn bàn ra.

“Bây giờ đang trong giờ học.”

Âu Tuần chỉ lạnh lùng nói một câu rồi lại nắm tay Phong Quang. Được rồi, Âu Tuần là sinh viên xuất sắc và cực kỳ khó tính, Triệu Tiểu Lộ dù hơi khó chịu nhưng vẫn an ủi bản thân mình như thế.

Phong Quang nhìn sách chau mày.

“Sao thế?”

Âu Tuân hỏi. Cô chỉ vào một chỗ trong sách:

“Đọc không hiểu.”

“Để anh dạy em.”

Sau đó Triệu Tiểu Lộ nghe thấy tiếng giảng bài cặn kẽ của hắn, ai vừa nói phải giữ im lặng thế! Khó khăn lắm mới chờ đến hết tiết, Triệu Tiểu Lộ nhanh chân nhanh tay ngăn Phong Quang và Âu Tuân lại, cô ta nhìn hai người tay trong tay, do dự hỏi:

“ Âu Tuân, anh và cô Hạ đang... hẹn hò sao?”

Âu Tuân “ừ” một tiếng.

“Đúng là... không nói nhiều.” Triệu Tiểu Lộ hỏi câu này chỉ để xác nhận mà thôi.

Nói thật, ngày Thẩm Vật Ngôn mất kiểm soát đánh Phong Quang, Triệu Tiểu Lộ đã có dự cảm Phong Quang sẽ hẹn hò với ai đó ngoài anh ta.

Nghĩ tới chuyện đó, cô ta áy náy nói với Phong Quang:

“Cô Hạ, tôi rất xin lỗi, hôm đó tôi cũng hiểu lầm cô, làm cô bị oan.”

Lời xin lỗi này là thật lòng thật dạ. “Không sao, dù sao có hiểu lầm hay không, đều không ảnh hưởng gì đến tôi.”

Ánh mắt Phong Quang nhìn cô ta như đang nhìn người lạ bình thường.

Đúng là phong cách trả lời của Phong Quang cô, Triệu Tiểu Lộ cảm thấy nặng nề, càng thấy có lỗi nhiều hơn:

“Nếu tôi phát hiện ra Liễu Đề cố ý giở trò sớm hơn, nếu tôi có thể đứng ra nói giúp cho cô Hạ... cô Hạ đã không phải chịu nhiều oan ức đến thế.”

“Cô nghĩ nhiều rồi, tôi không chịu oan ức gì cả.”

“Hả?”

“Tôi ở nhà ăn no ngủ kĩ, ngày nào cũng sống tự do nhàn nhã, cô cảm thấy tôi chịu oan ức chỗ nào?”

Thần thái Phong Quang ung dung, ngữ điệu thoải mái, không có tí nào gọi là “chịu oan ức” cả.

Ánh mắt Âu Tuân trầm xuống.