Ở trong một văn phòng rộng lớn khoảng chừng cả trăm mét vuông, Thương Minh ngồi ở bàn làm việc đang lật xem một phần hợp đồng.
Vách tường văn phòng toàn bộ là cửa sổ sát đất tạo thành, bên ngoài nổi lơ lửng tầng tầng mây mù. Ở trên một tòa nhà cao như vậy đã không thể nhìn thấy bóng dáng các kiến trúc xung quanh, chỉ có ánh mặt trời ban ngày và ánh trăng trời sao ban đêm cùng nó ganh đua cao thấp.
Tần Thanh xuất thần mà nhìn mây mù bên ngoài, chúng nó thong thả mà vô tư biến ảo hình dạng.
Từ Dật Chi cầm một phần hợp đồng sao chép, cũng đang lật xem.
Tần Tử Thật đem theo ấm trà đi vào văn phòng, ưu nhã mà lại thong thả châm trà cho Thương Minh cùng Từ Dật Chi. Đến phiên Tần Thanh, gã đem nước trà nóng hổi rót đầy.
Rượu đầy kính người, trà đầy khinh người. Điểm kỹ ảo nhỏ lén lút này làm Tần Thanh phục hồi tinh thần lại, nhoẻn miệng cười.
996 ngồi xổm ngồi ở trên bàn trà, kiêu ngạo mà nói thầm: “Sau đoạn cốt truyện này qua đi, Tần Tử Thật liền sẽ biến thành người bên mình của Thương Minh, ở công ty địa vị nước lên thì thuyền lên. Không cần cậu phụ trợ, hắn bằng thực lực của chính mình cũng có thể có được sự yêu thích của vận mệnh chi tử. Cậu đừng đem bản thân quá xem trọng, cậu chỉ có thể là một cái nam phụ, cậu đừng có tính mưu kế gì hết a!”
Tần Thanh vẫn như cũ ngắm nhìn tầng tầng mây mù bên ngoài, bên tai là lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ đều bị cậu cho thành chuyện vui.
Thương Minh cùng Từ Dật Chi tốc độ rất nhanh. Một phần hợp đồng thật dày, hai người chỉ tốn mười phút liền xem xong toàn bộ.
Bọn họ đồng thời đem văn kiện đưa cho Tần Thanh, một cái giọng nói cực phú từ tính, một cái giọng nói lãnh đạm mà lại hồn hậu: “Cậu nhìn xem.”
Tần Thanh vươn hai tay, tiếp nhận hai phần văn kiện.
Tần Tử Thật lập tức hỏi: “Thương tổng, Từ tổng, hợp đồng không thành vấn đề đi?”
Thương Minh không nói chuyện, Từ Dật Chi tắc cười nói: “Không vội, để Tần Thanh trước nhìn xem.”
Tần Tử Thật gật đầu nói được, cười đến thập phần ôn nhã kỳ thật hàm răng đều đang cắn chặt. Hợp đồng của gã lấy được dựa vào cái gì phải cho Tần Thanh xem? Tần Thanh có thể phát biểu ý kiến gì?
Vốn dĩ ngồi xổm ngồi ở trên bàn trà dùng móng vuốt mà khảy khảy chén trà 996 bỗng nhiên khẩn trương bất an mà nhìn về phía Tần Thanh.
Nghiêm túc lật xem văn kiện Tần Thanh bớt thời giờ liếc mắt nhìn nó một cái, hỏi: “Làm sao vậy? Hợp đồng có vấn đề?”
“Tần Tử Thật chính là bằng hợp đồng này thành công thượng vị, cậu cảm thấy nó sẽ có vấn đề sao?” 996 khinh thường mà bĩu môi, trong lòng lại bất ổn thập phần thấp thỏm.
Tần Thanh người này không thể khống chế được, cậu ta sẽ không thật sự phát hiện ra vấn đề gì đi?
Không, sẽ không, cậu ta căn bản không phải người có chuyên môn, có thể nhìn ra cái gì? Nghĩ như vậy, 996 lập tức trấn định lại. Nhưng nó cũng không biết, tròng mắt khắp nơi loạn chuyển tròng của nó đã khiến cho Tần Thanh cảnh giác.
996 liếʍ liếʍ béo móng vuốt, lại liếʍ liếʍ bụng mỡ, làm bộ một dáng nhẹ nhàng nhàn nhã.
Chỉ có nó biết, này phần hợp đồng chẳng những có vấn đề, hơn nữa vấn đề còn đặc biệt nghiêm trọng. Trong đó có che giấu điều khoản thật sự thâm ác ý, thiếu chút nữa làm Lam Vũ lâm vào bẫy rập phá sản.
Kịch bản ghi lại, Tần Tử Thật đem hợp đồng đưa đến bộ pháp vụ xét duyệt mà lúc ấy Từ Dật Chi lại được công ty phái đi Châu Âu xử lý một vụ tranh cãi thương nghiệp, người xét duyệt biến thành Bàng Vĩnh An.
Bàng Vĩnh An chí lớn nhưng tài mọn, căn bản không thể phát hiện lỗ hổng trên hợp đồng. Tần Tử Thật hỏi hắn ta có thể đem hợp đồng chuyển cho Từ Dật Chi xem qua, hắn ta nói sẽ chuyển nhưng kỳ thật là không có. Hắn ta muốn độc chiếm phần công lao này.
Tần Tử Thật mang theo hợp đồng ra nước ngoài ký hợp đồng, xuất phát từ tính cách cẩn thận ở nơi đó khảo sát nửa tháng, sau đó tới lúc sắp ký tên lên hợp đồng lại muốn ngừng đi hạng mục này.
Lúc ấy cao tầng Lam Vũ đều cảm thấy cách làm của gã không thể nói lý, thậm chí còn đưa ra cho gã giấy sa thải.
Nhưng một tháng sau, từ Lam Vũ cướp đi khối bánh nướng lớn này một xí nghiệp ở Hoa Quốc khác lại hung hăng đi vào, cuối cùng phải tuyên bố phá sản.
Thấy hậu quả thảm thiết như thế, những người trong công ty dều có cảm giác hổ thẹn mà Thương Minh là tự mình đi tới Tần gia mời Tần Tử Thật trở về. Được Thương Minh đối đãi như thế thì đây là người đầu tiên. Không chút nào khoa trương mà nói đây là một loại vinh quang đặc biệt.
Lần nữa trở lại công ty Tần Tử Thật liền nhảy lên ba cấp tiến vào khu quyền lực trung tâm của Lam Vũ.
Đoạn cốt truyện này có thể nói là vận mệnh chi tử cùng cùng tình duyên định mệnh của mình có bước tiến lớn trong tình cảm. Tại đây, Thương Minh liền chân chính đem Tần Tử Thật bỏ vào trong lòng.
Kịch bản là viết như vậy, mà hiện tại trong cốt truyện vốn không nên xuất hiện Từ Dật Chi lại xuất hiện ở nơi này. Ánh mắt của anh ta có thể hay không đem lỗ hổng trong hợp đồng tìm ra, do đó làm hư đi đoạn cốt truyện này?
996 càng nghĩ càng nôn nóng, mắt tròng mắt chuyển ngó Từ Dật Chi.
Tần Thanh nhấp môi cười, trong lòng liền có tính toán, đầu ngón tay thon dài dán sát mặt giấy, từng câu từng chữ mà khẽ chạm qua.
Ánh mặt trời chiếu vào sườn mặt của cậu, làm đầu lông mi nhỏ dài mảnh như cánh quạt phủ xuống tạo thành bóng, cây bút dài chạm vào đôi môi duyên dáng được mạ một tầng viền vàng, tựa như một bức tranh sơn dầu đậm nhạt lại hòa hợp, hoa mỹ lại yên tĩnh.
Từ Dật Chi chậm rãi dựa lưng vào ghế, chống trán lười biếng mà lại chuyên chú mà nhìn bức tranh này.
Thương Minh cầm lên ly trà của Tần Thanh mà được Tần Tử Thật rót đến tràn đầy kia.
Tần Tử Thật trong lòng căng thẳng, đang muốn nhắc nhở một câu, lại thấy Thương Minh trở tay liền đem nước trà đổ vào thùng rác, rồi sau đó tự mình cầm lên ấm trà rót nửa ly trà nóng, nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt Tần Thanh.
Tần Tử Thật ngẩn người, sau đó gương mặt nóng cháy lên như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than. Thì ra những động tác nhỏ mà gã ngầm làm sớm đã bị Thương Minh nhìn thấy rõ. Hắn sẽ nghĩ như thế nào về mình? Hẹp hòi đến buồn cười, không đáng để để ý?
Tần Tử Thật mấp máy hai hai cánh môi tái nhợt chỉ cảm thấy đầu lưỡi một trận đau rát.
996 liếʍ xong móng vuốt đến liếʍ bụng, liếʍ xong bụng lại bắt đầu liếʍ mông, nhìn qua vui vẻ thoải mái, kỳ thật da đầu đều đã tê rần.
Ở chung lâu như vậy, nó hiểu lắm Tần Thanh là không thể khống chế. Cậu ta quấy rối đã chẳng thể ngăn cản được! Hiện giờ lại đến một tên sâu không lường được là Từ Dật Chi, loạn càng thêm loạn.
“Xem xong rồi phải không? Hai vị lão tổng đều đang đợi cậu đấy!” 996 ra vẻ thoải mái mà hừ cười.
“Xem xong rồi.” Tần Thanh ngẩng đầu, đem văn kiện đưa cho Từ Dật Chi.
“Có vấn đề sao?” Từ Dật Chi lười nhác hỏi.
“Ngài cảm thấy thế nào?” Tần Thanh cúi người qua đi, nhìn chằm chằm vào đôi mắt phong lưu đa tình của đối phương tựa như muốn nhìn trộm được đáp án.
Từ Dật Chi cười cong môi: “Hiện tại là tôi đang thử thách cậu, không phải là cậu hỏi ngược lại tôi. Không cần nghĩ gian lận.”
Vì thế Tần Thanh cũng cười, gật đầu nói: “Chính xác tồn tại vấn đề.”
Đang chuẩn bị nhắc lên ấm trà Tần Tử Thật động tác cứng đờ.
Đang kéo chân béo liếʍ bụng 996: “Meao ngao?!”
Thương Minh lại tựa hồ sớm đã đoán được trước, ngón tay gõ gõ mặt bàn, trầm giọng nói: “Vấn đề ở nơi nào?”
Tần Thanh đem hai phần văn kiện phân biệt bày biện ở trước mặt Thương Minh cùng Từ Dật Chi, lật ra một tờ chỉ vào một điều khoản trong đó nói: “Hợp đồng điều khoản đầu tiên đều định ra đến phi thường hợp lý, nhưng mà cái điều khoản không thu hút này còn lại là cái bẫy rập duy nhất.”
996 bay nhanh chạy đến bên người Từ Dật Chi thăm dò vừa thấy, tiện đà hít hà một hơi.
Mẹ ní meo! Lỗ hổng hợp đồng thật đúng là bị Tần Thanh cái tay mơ này tìm thấy! Cậu ta vừa rồi không phải bịa chuyện!
Tần Tử Thật buông ấm trà, nhìn phần hợp đồng bày biện ở trước mặt Từ Dật Chi, không cam lòng hỏi: “Nơi nào có bẫy rập? Tôi thế nào lại không phát hiện?”
“Ở đây” Tần Thanh dùng ngón tay chỉ chỉ: “Nếu như cả hai bên sinh ra tranh cãi, khi đó dự án cũng đã tiến hành cũng chỉ có thể áp dụng pháp luật.”
“Cái này thì có vấn đề gì sao? Rất nhiều hợp đồng đều là định ra như vậy.” Tần Tử Thật nâng lên đôi mắt hung ác nham hiểm.
“La Môn tập đoàn ở một đất nước nhỏ ở Châu Âu, cục diện trước mắt là chính trị phi thường hỗn loạn, những người quản lí ở đó tham nhũng thành phong trào một tay che trời. Bọn họ hoàn toàn có thể đem ra chục tỷ khoản đầu tư để lừa gạt, sau đó tùy tiện tìm một lý do trái với pháp luật để đình chỉ hạng mục, đạt được tới mục đích ngầm chiếm đi khoản đầu tư khoản này. Đến lúc đó, chúng ta không có cách nào dùng pháp luật làm vũ khí để bảo vệ lợi ích của chúng ta, chỉ có thể bị thua lỗ.”
Tần Thanh nhìn về phía Thương Minh, nghiêm túc nói: “Cái điều khoảng này đối với chúng ta rất bất lợi, tôi cảm thấy vẫn nên thận trọng một chút mới tốt.”
Không đợi Thương Minh nói gì, Tần Tử Thật liền vội vàng mà nói: “Tôi cùng giám đốc trong tập đoàn La Môn là bạn bè rất tốt, tôi tin tưởng nhân phẩm của anh ta. Nền kinh tế ở đất nước ấy rất phát triển nếu đầu tư sẽ có lợi, những người quan chức ở đó đã mấy lần mở tiệc chiêu đãi tôi, luôn bảo đảm với tôu sẽ toàn lực duy trì hạng mục.”
Tần Tử Thật từng câu từng chữ cường điệu: “Bọn họ rất có thành ý, lấy ánh mắt chuyên nghiệp của tôi hạng mục đầu tư này không có vấn đề!”
Tần Thanh lắc đầu: “Những kẻ lừa đảo sẽ không từ thủ đoạn mà đạt được mục đích của mình, họ đối với con mồi đều rất có thành ý. Ánh mắt chuyên nghiệp của cậu có lẽ cũng không tinh chuẩn.”
“Như vậy còn anh thì sao? Anh thậm chí đến bằng cấp cũng không có!” Tần Tử Thật cười lạnh trào phúng.
“Cậu nên nhớ kỹ, đây là tiền của công ty không phải tiền của cậu, cậu phải vì công ty phụ trách. Hợp đồng chỉ cần có một chút nghi ngờ cũng cần phải thật thận trọng.” Tần Thanh ngữ khí bình tĩnh mà phản bác.
“Cực lực thúc đẩy hạng mục đầu tư này mới là chân chính vì công ty phụ trách. Anh biết sau khi hạng mục này hoàn thành công ty sẽ đạt được bao nhiêu lợi nhuận hay sao?” Tần Tử Thật nửa bước không lùi.
“Lãi nhuận cao đi cùng với nguy hiểm cao.” Tần Thanh tiếp tục phản bác.
Tần Tử Thật cười lạnh nói: “Tôi phát hiện anh hoàn toàn không có tinh thần vì công ty, anh không thích hợp ở lại Lam Vũ.”
“Vậy anh thích hợp sao? Cảm xúc cá nhân đã khống chế lý trí của cậu, ngươi đã không thể lý tính mà phân tích tự hỏi. Nếu đầu tư thất bại, cậu làm thế nào tìm lại lợi ích cho công ty?” Tần Thanh kích một câu.
“Đầu tư sẽ không thất bại, tôi dùng đạo đức nghề nghiệp hiện tại của tôi làm đảm bảo.” Tần Tử Thật từng câu từng chữ nghiến răng nghiến lợi mà nói.
996 dùng béo móng vuốt che lại gương mặt lớn của mình, âm thầm rêи ɾỉ. Cái lùm ma meo, tại sao trong kịch bản ngưòi định mệnh thông minh cơ trí như vậy tới trước mặt Tần Thanh lại chật vật như thế?
Dùng đạo đức nghề nghiệp làm đảm bảo, lời này cũng không thể nói bậy a!
Nhưng mà Tần Tử Thật hoàn toàn không ý thức được bản thân bị Tần Thanh đá vào hố, ngược lại nhìn về phía Thương Minh, cực kỳ chắc chắn mà nói: “Thương tổng, phần hợp đồng này là tôi thật vất vả tranh thủ được! Tuy rằng giai đoạn đầu tiền đầu tư xác thực rất lớn, nhưng sau khi hạng mục thành công thuận lợi lợi nhuận cũng cực kỳ khả quan. Thương tổng, xin anh hãy tin tưởng phán đoán của tôi! Bản thân tôi hoàn toàn có thể đảm bảo! Nếu đầu tư thất bại, tôi lập tức từ chức!”
996 sợ ngây người! Như thế nào có thể nói ra lời này, đem người định mệnh bức đến góc tường? Cốt truyện toàn bộ rối loạn rồi!
Thương Minh cầm lấy hợp đồng chậm rãi lật xem, sau một lúc lâu không nói gì.
Từ Dật Chi lười nhác mà dựa vào lưng ghế, thần sắc khó lường.
Tần Thanh hơi nghiên thân mình tiếp cận anh, cõi lòng đầy chờ mong, ánh mắt lặng lẽ nhìn lại đây, phảng phất không tiếng động đang hỏi: Tôi đủ tư cách sao?
Vì thế Từ Dật Chi liền trầm thấp mà cười, tiện đà thong thả gật đầu, trong mắt tất cả đều là vui sướиɠ cùng thưởng thức.
Thương Minh sớm đã phát hiện hai người mắt đi mày lại, vốn khuôn mặt đã lạnh lùng lại càng thêm vài phần sương lạnh.
996 gấp đến quay quanh loạn chuyển, cuối cùng thế nhưng không màng sợ hãi trong lòng, nhảy đến trước mặt Thương Minh, múa may mấy móng vuốt béo kháng nghị.
“Mau đem hạng mục giao cho Tần Tử Thật đi khảo sát! Bất luận Tần Tử Thật nói cái gì làm cái gì, anh đều phải đồng ý vô điều kiện! Anh cùng Tần Tử Thật mới là trời sinh một đôi! Xong rồi anh lại mắng Tần Thanh vài câu. Cậu là cái thá gì! Cậu có cái năng lực gì nhìn ra lỗ hổng trong hợp đồng! Cậu đừng ở đó nói hươu nói vượn, làm loạn tâm của người khác! Anh phải hung hăng mắng Tần Thanh, mắng đến không ngẫn đầu lên được, mắng đến phát khóc, mắng đến muốn đi chết!”
Mắng đến muốn đi chết?
Thương Minh mày rậm vừa nhíu, mặt lộ vẻ không vui, tiện đà giơ tay lên đem bản hợp đồng ném đến trên bàn.
Nhìn như ném lên một cách rất nhẹ nhàng, mà lại giống như một tòa Ngũ Chỉ sơn giáng xuống, đem 996 đang kêu kêu quát quát gào không thôi áp thành một miếng bánh mèo.
996 thậm chí chưa kịp kêu la thảm thiết, đã bị hoàn toàn cấm thanh.
Tần Thanh áp xuống kinh ngạc tràn đầy trong lòng, làm bộ bình tĩnh không gợn sóng mà nhìn một màn này, bên tai không khỏi vang lên cuộc trò chuyện trước đó.
“Nếu thật sự có thể bắt lấy nó, phiền ngài giúp tôi đem nó đập bẹp, có thể chứ?”
“Có thể.”
Cho nên, Thương Minh thế mà thật sự đem 996 đập bẹp. Kia không phải một câu nói đùa? Hành động bình thường mà thả văn kiện xuống kết quả tạo thành cũng quá vừa khéo. Thương Minh rốt cuộc có phải phàm nhân hay không……
Tần Thanh rũ xuống lông mi, bình phục lại nội tâm ngờ vực cùng dao động.
Tần Tử Thật lòng mang chờ mong, thẳng tắp nhìn về phía Thương Minh. Gã biết, hợp đồng này sẽ được duyệt, Thương Minh rất có quyết đoán. Một lợi nhuận lớn tốt như vậy, Lam Vũ nếu là không ăn thì rất nhiều công ty khác trong và ngoài nước đều muốn có. Thương Minh chắc chắn sẽ đồng ý.
Nhưng mà, phản ứng của Thương Minh lại vượt qua dự đoán Tần Tử Thật.
Hắn dùng đầu ngón tay điểm điểm điều khoản trên hợp đồng, ngữ khí lạnh băng mà lại áp bách: “Lấy đạo đức nghề nghiệp làm đảm bảo? Xin hỏi, đạo đức nghề nghiệp của cậu đáng giá bao nhiêu?”
Tần Tử Thật sửng sốt.
Những lời này…… Rốt cuộc là có ý tứ gì?
996 giống như loài bò sát mấp máy thân thể từ phía dưới văn kiện bò ra tới, lại giống chất lỏng mà chảy xuôi xuống dưới bàn trà, tìm cái khe hở trốn rồi vào. Ô ô ô, Thương Minh thật sự thật rất đáng sợ!...