Xuyên Nhanh: Nam Phụ Cướp Vai Nam Chính

Chương 26: Lần đầu được ở riêng với nhau

Thương Minh hỏi đến Tần Tử Thật sửng sốt. Chỉ trong vài giây như vậy trong đầu gã tất cả đều loạn hết lên, căn bản không có biện pháp tự hỏi.

“Thương tổng, ngài có ý gì?” Gã ngơ ngác mà hỏi lại.

“Thứ cậu đảm bảo ở nơi này không hề có giá trị.” Thương Minh từng câu từng chữ chậm rãi mở miệng.

Hắn luôn có cảm xúc duy nhất là lạnh lùng, không có khẳng định, không có khích lệ, không có cổ vũ. Ở trước mặt Tần Tử Thật, hắn vẫn như cũ là Thương Minh không có cảm tình kia.

Tần Tử Thật khó chịu đến không chịu nổi, đang muốn mở miệng nói lại thì Thương Minh lại nhìn về phía Từ Dật Chi, phân phó nói: “Ngươi tự mình đi một chuyến đi. Nếu có vấn đề liền từ bỏ đàm phán.”

Từ Dật Chi gật gật đầu, cuối cùng cười hỏi Tần Thanh: “Muốn đi Châu Âu không?”

Tần Thanh còn chưa kịp gật đầu, Thương Minh lại nói: “Bên kia cục diện chính trị không ổn định, bạo lực khắp nơi, cậu mang nhiều bảo tiêu đi.”

Từ Dật Chi nhướng cao đuôi lông mày, liền cũng hiểu được ý Thương Minh nói, vì thế tiếc nuối mà lắc đầu, thở dài nói: “Cậu cứ tiếp tục ở trong công ty đợi đi, bên kia quá nguy hiểm tôi tự mình đi.”

Tần Thanh cười gật đầu, trầm mặc mà tiếp nhận an bài của hai vị lãnh đạo.

Sự tình cứ như vậy liền quyết định, ai cũng không suy xét đến tâm tình của Tần Tử Thật.

Tần Tử Thật nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng là tức giận nói: “Thương tổng, hợp đồng là tôi lấy được, anh tại sao lại không phái tôi đi? Anh biết vì thúc đẩy lần hợp tác này, tôi đã bay qua Châu Âu biết bao nhiêu lần sao? Bên kia hoàn cảnh rất kém, tôi có một lần bị nhiễm sốt rét thiếu chút nữa đã chết ở chỗ đó, chỉ ngắn ngủn mấy ngày mà gầy đi mười mấy cân. Vì cái hạng mục này, tôi đều đem mạng mình ra để đánh cược. Thương tổng, anh tại sao không cho tôi một cơ hội chứng minh bản thân, lại cố tình ưu đãi Tần Thanh như vậy? Là bởi vì Tần Thanh lớn lên đẹp hơn so với tôi? Cậu ta nói cái gì anh liền tin cái đó, anh không nên là loại công tư không phân minh như vậy!”

Tần Tử Thật hít sâu một hơi, cắn răng nói: “Tần Thanh tới Lam Vũ là có mục đích, tôi nghĩ anh cũng rất rõ ràng, anh tại sao còn muốn dung túng cậu ta? Anh có phải hay không……”

Câu nói kế tiếp, gã không dám tiếp tục nói hết, bởi vì gã phát hiện không khí trong văn phòng bỗng nhiên trở nên rất khủng bố.

Tần Thanh cười nhạt mà cong môi.

Cậu tới Lam Vũ làm việc đúng thật là có mục đích bất chính, là vì để làm đá kê chân cho người này sao? Chẳng qua trước khi tự mình hiến tế cậu bỗng nhiên thanh tỉnh mà thôi.

Thương Minh chậm rãi dựa vào lưng ghế, một đôi mắt như chim ưng không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Tần Tử Thật, đáy mắt đen nhánh che kín sương lạnh lạnh lẽo bức người.

“Tôi không thể phân biệt được công tư?” Hắn ngữ khí nặng nề mà nói: “Tôi hỏi cậu, ngày phỏng vấn đó, Tần Thanh biểu hiện như thế nào?”

Đầy mặt oán giận Tần Tử Thật trong nháy mắt cứng đờ.

“Bằng biểu hiện của cậu ấy, tôi tuyển thì có vấn đề gì sao?” Thương Minh tiếp tục truy vấn.

Tần Tử Thật trầm mặc một hồi lâu mới vô cùng xấu hổ mà lắc đầu. Phỏng vấn ngày đó, Tần Thanh đúng thật là chiến thắng ngoạn mục.

“Sau khi tiến vào Lam Vũ, cậu ấy có biểu hiện ưu tú không?”.

Tần Tử Thật thời thời khắc khắc đều ở chú ý biểu hiện của Tần Thanh, không phải vì quan tâm chiếu cố mà là vì cố tìm nhược điểm. Nhưng hiện thực lại rõ ràng như ban ngày Tần Thanh rất ưu tú.

Gã lần nữa lắc đầu, sắc mặt trắng bệch vài phần.

“Phần hợp đồng này liệu có khả năng tồn tại bẫy rập mà cậu ấy nói hay không?” Thương Minh rũ mắt liếc nhìn, ánh mắt lạnh băng.

Tần Tử Thật nhìn thì cực kỳ thong thả nhưng mà lại kỳ cứng đờ gật gật đầu. Cái điều khoảng kia, xác thực là có khả năng dẫn tới hậu quả như lời Tần Thanh nói.

“Như vậy cậu có thể nói cụ thể tôi rốt cuộc ở nơi nào công tư không phân biệt?” Thương Minh trong giọng nói đã mang vài phần không kiên nhẫn.

Tần Tử Thật há miệng thở dốc, lại phun không thể phun ra nữa chữ.

Tần Thanh trong công việc biểu hiện hoàn toàn không thể chê vào đâu được, mà cậu chỉ phạm những sai lầm nhỏ như là hất đổ cà phê, làm rơi tài liệu, chỉ cần Thương Minh đủ rộng lượng khoan dung, kỳ thật những cái kia không đáng giá nhắc tới. Thậm chí Thương Minh còn có chút thích thú.

Công là công, tư là tư, Thương Minh vẫn luôn đều phân biệt sự rõ ràng.

Nhưng vấn đề là ở chỗ này! Trước kia Thương Minh chỉ có công, không có tư. Mà hiện tại, Tần Thanh thế nhưng thành “Tư” của hắn! Hắn đối với Tần Thanh tồn tại tâm tư riêng!

Tâm tư chú ý đối phương, tử tế với đối phương, giữ gìn đối phương……

Tần Tử Thật không thể lý giải, càng không thể tiếp thu những thay đổi như vậy. Mọi chuyện vốn không nên là cái dạng này!

Không đợi gã chải vuốt rõ ràng suy nghĩ hỗn loạn, Thương Minh đã lãnh khốc mở miệng: “Sau khi cuộc khảo sát chấm dứt, nếu Từ tổng cảm thấy hạng mục này không thành vấn đề, tôi sẽ cho cậu đảm nhiệm chức vụ giám đốc bộ đầu tư quốc tế, cậu sẽ làm chủ quản cái hạng mục này. Mặt khác, những dự án đầu tư từ nước ngoài đều do cậu quản lí. Cậu chính là cánh tay thư ba của Lam Vũ. Nếu Từ tổng cảm thấy hạng mục có vấn đề cần phải bỏ dở, như vậy thỉnh mong cậu lập tức rời khỏi Lam Vũ. Cậu nói muốn lấy đạo đức nghề nghiệp ra làm đảm bảo, tôi đồng ý. Làm như vậy, có đủ công tư phân minh hay không?”

Tần Tử Thật bỗng nhiên ngẩng đầu, không dám tin tưởng mà nhìn Thương Minh. Trái tim thình thịch thình thịch một trận kinh hoàng, buông xuống sự sợ hãi, những cảm xúc mừng như điên nổi lên.

Mới 25 tuổi được coi như cánh tay thứ ba của Lam Vũ, đây là kiểu thành tựu huy hoàng gì? Cuộc sống sẽ trở nên tốt đẹp như nào? Mặc dù mất đi tư cách kế thừa tài sản của Tần gia, một chút đánh đổi này cũng không lỗ!

Đến lúc đó, Tần Hoài Xuyên cùng Tần Quảng Nguyên nhất định sẽ da mặt dày tới nhận thân. Cơ Lan cũng sẽ khắp nơi khoe với những người bạn bè kia đứa con trai mà bà nuôi ưu tú cỡ nào.

Những thứ Tần Thanh cướp đi từ tay gã, đều sẽ một lần nữa quay trở lại trong tay gã! Giám đốc bộ đầu tư quốc tế Lam Vũ khống chế mấy trăm trăm triệu vốn lưu động, một chức vụ quan trọng như vậy tất nhiên sẽ đưa tới quyền thế rất lớn……

Được người khác xu nịnh nịnh bợ, thổi phồng truy đuổi, kính sợ lấy lòng, đều sẽ trở thành thái độ bình thường. Những đóa hoa tươi và những tràn vỗ tay, vinh quang cùng ca ngợi, chắc chắn cuồn cuộn mà đến……

Cứ như vậy tưởng tượng đến tương lai tốt đẹp, nhiệt huyết sôi trào! Tần Tử Thật đầu nóng lên, dồn dập nói: “Thương tổng, tôi tiếp thu an bài của anh.” 996 tránh ở phía dưới sô pha: “……”

Cái lùm me meo? Nó có phải hay không lỗ tai có vấn đề? Vừa rồi còn tốt, như thế nào bỗng nhiên liền có bệnh? Tần Thanh làm nam phụ đá vai chính thụ xuống hố bẫy còn chưa tính, vai chính công anh còn cho náo nhiệt?

Các người đây là không cho cốt truyện tiếp tục aa! Thế giới này còn có thể tiếp tục bình thường sao? Có thể hay không nháo đến cuối cùng tất cả đều cùng nhau hủy diệt?

996 lệ nóng tung hoành, lại liền khóc cũng không dám khóc thành tiếng.

Tần Thanh dùng ngón tay thon dài mượt mà, nhẹ nhàng mơn trớn môi khẽ nhếch. Cậu đã sớm đã đoán được cái dự án này không thành được.

Trưa hôm đó, Từ Dật Chi liền bay đi Châu Âu.

Tần Thanh trở lại văn phòng, tiếp tục xử lý công việc, chợt thấy mắt cá chân phát ngứa. Hắn cúi đầu vừa thấy, lại thấy một cái bánh mèo ở bên chân mình dao động, phát ra thanh âm ngao ngao.

“Tần Thanh cứu cứu ta!” 996 cầu xin nói.

“Cứu như thế nào?” Tần Thanh môi mỏng hơi cong, nhịn không được nở nụ cười.

“Ta cũng không biết, cậu ngẫm biện pháp đi. Ta về sau không bao giờ quấy rối nữa.” 996 nháy mắt to vô tội, cho ra một cái hứa hẹn hoàn toàn không có khả năng thực hiện.

Tần Thanh yên lặng cười một hồi lâu mới tìm được quản lý kho hàng, muốn một cái ống bơm.

Mấy phút sau, 996 biến trở về bộ dáng tròn vo béo đô đô.

Nó phun ra cái ống bơm hơi, lau nước mắt nói: “Tần Thanh, lúc này thật sự xong đời mèo ta rồi!”

Tần Thanh một bên lật xem thật một quyển sách 《 Luật Thương Mại 》thật dày, một bên không chút để ý hỏi: “Như thế nào xong đời?”

“Cốt truyện xong đời! Tần Tử Thật nếu rời khỏi Lam Vũ, cốt truyện mặt sau đều sẽ bị phá hỏng hết! Thế giới tất nhiên sẽ khởi động lại, đến lúc đó chúng ta một chết một bị thương, kết cục thê thảm! Cậu rất vừa lòng sao? Cậu cái tên hỗn đản này!”

996 túm quá cái đuôi xù lông của mình, xoa xoa nước mắt thương tâm tuyệt vọng.

Tần Thanh trầm mặc một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Cho nên, cái hạng mục kia quả nhiên là âm mưu.”

996: “…… Đây là trọng điểm sao? Trọng điểm là Tần Tử Thật một khi rời khỏi công ty, cốt truyện liền sẽ vỡ vụn, một khi cốt truyện vỡ vụn cậu liền sẽ chết! Cậu nên nói làm thế nào?”

996 không ngừng gãi đầu mình, đầy mặt đều là nghi hoặc cùng phẫn nộ.

“Bởi vì người cậu yêu thầm kia không yêu cậu, cho nên cậu liền vội vàng tìm chết? Cậu thật là vô liêm sĩ a?” 996 nhảy lên bàn làm việc, ở bên tai Tần Thanh rống giận.

Tần Thanh chậm rì rì mà lật trang sách, ngữ khí bình tĩnh: “Dù không có yêu, tôi cũng sẽ chết.”

996: “……”

Sửng sốt một hồi lâu, 996 mới không dám tin tưởng mà nỉ non: “Nhưng cậu nhìn qua một chút cũng không giống một kẻ ngu ngốc yêu đế mất não.”

Tần Thanh nhoẻn miệng cười, giọng nói thập phần nhu hòa, lại cũng rất bất đắc dĩ: “Không, không phải là yêu đến mất não, là ý trên mặt chữ.”

996 ngốc: “Ý trên mặt chữ? Không phải là làm theo theo mấy kẻ mất não sao?”

Tần Thanh không muốn giải thích, liền cũng trầm mặc.

996 tận tình khuyên bảo mà khuyên: “Tần Thanh, cậu rốt cuộc nghĩ muốn cái gì đâu? Cậu không cảm thấy hiện tại sống một chút mục tiêu cũng không có sao? Cùng cốt truyện đối nghịch, cậu sẽ chết a! Cậu chẳng lẽ thật sự muốn chết sao? Vì một người không yêu cậu, cậu liền có thể từ bỏ sinh mệnh? Ta thật sự rất xem thường cậu!”

Tần Thanh khép lại cuốn sách, môi mỏng hơi hơi mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp mang theo một tia quỷ dị hài hước: “Tôi a, hết thảy những thứ hiện tại tôi làm đương nhiên là vì tồn tại. Ngươi sẽ không cho rằng tôi thật sự muốn chết đi?”

“Meo! Ta nghe không hiểu cậu đang nói cái gì. Cậu muốn sống lại không đi theo cốt truyện, cậu rốt cuộc muốn như thế nào? Muốn chết sớm siêu sinh sớm! Tôi mặc kệ cậu!”

996 dùng móng vuốt béo hung hăng cào Tần Thanh một chút, rồi trong giây lát liền chạy trốn vô tung vô ảnh.

---

996 mất tích nửa tháng, Từ Dật Chi cũng ở Châu Âu khảo sát nửa tháng, vẫn luôn không có tin tức gì, cũng không biết cái kia hạng mục rốt cuộc có thể thành hay không.

Tần Tử Thật mỗi ngày buổi tối đều lo âu mà ngủ không được, Tần Thanh biểu hiện lại càng ngày càng tốt, vài lần đạt được khen ngợi.

Hôm nay, Tần Hoài Xuyên mang theo Tần Thanh đi tham gia một yến hội, yến hội quy cách rất cao những người được mời đều là nhân vật có uy tín danh dự ở Hải Thị.

Tần Thanh xã giao một vòng liền tìm ra ban công yên tĩnh nghỉ ngơi. Trên ban công có nhiều bồn hoa, có những cây cẩm tú cầu nở rộ, có những bông hoa Margaret nho nhỏ, cũng có những chùm hoa trắng của nguyệt quý.

Lam, hồng, trắng, lục……

Nùng, đạm, thâm, thiển……

Những đóa hoa tươi tranh nhau hướng Tần Thanh thổ lộ hương thơm, làm cả người cậu đều thả lỏng.

Champagne chỉ uống một chút, phía sau liền truyền đến tiếng bước chân trầm ổn. Tần Thanh quay đầu nhìn lại, không khỏi đứng thẳng thân thể, “Thương tổng, ngài cũng tới.”

Loại quy cách yến hội này nếu không mời Thương Minh thì cũng coi như không cao cấp đến cỡ nào.

Nghĩ đến đây, Tần Thanh không khỏi mỉm cười.

Trong tay Thương Minh cầm một chiếc ly thủy tinh, trong ly đựng một nữa chất lỏng màu hổ phách, một mùi hương hơi hơi ngọt của hương thảo thoang thoảng bay lại đây, hẳn là Whiskey nồng độ không thấp.

Tần Thanh nhẹ ngửi hương rượu trong không khí, thần sắc càng thêm thả lỏng.

Thương Minh chậm rãi đi đến bên người cậu, học bộ dáng của cậu nhìn về phía bầu trời đêm bên ngoài. Đây là lần đầu tiên hai người đơn độc ở chung.

996 mất tích nửa tháng không biết từ nơi nào chạy ra tới, há mồm liền nói: “Tần Thanh, mau thông đồng với Thương Minh, đây cũng là một cốt truyện quan trọng.”

Tần Thanh hơi hơi sửng sốt, tiện đà ở trong lòng chậm rãi cười lên: “Ngươi quả nhiên nên gọi là 996. Tôi bắt đầu bội phục sự chuyên nghiệp của ngươi!”.

-----------------‐‐------------

Chúc mọi người giáng sinh vui vẻ, merry christmas =3