POC hiện tại chung quy không thể nháo lên, công ty đối với biểu hiện của Tần Thanh rất vừa lòng, tăng cho cậu thêm mấy trăm tiền thưởng.
Lãnh được tiền lương cùng tiền thưởng, Tần Thanh liền dùng số tiền này mua quà cho Cơ Lan, Tần Hoài Xuyên, Tần Quảng Nguyên, Cơ Minh Đường.
Cho Cơ Lan là một chiếc ô che nắng xinh đẹp tinh xảo, Tần Hoài Xuyên chính là cà vạt, Tần Quảng Nguyên chính là một bộ cờ tướng, Cơ Minh Đường chính là một cần câu cá.
Quà tặng đều không quý, lại có thể gãi đúng chỗ ngứa, làm các trưởng bối cao hứng đến không khép miệng được. Tuy rằng bỏ lỡ thời kỳ trưởng thành của Tần Thanh, nhưng cảm giác vui vẻ khi cùng đồng hành làm một người bạn một chút cũng không giảm bớt.
Vốn dĩ Cơ Lan và Tần Hoài Xuyên còn sẽ định kỳ dò hỏi tình hình gần đây của Tần Tử Thật, gần đây không thường xuyên gọi điện cho đối phương. Kể từ đó, quan hệ tự nhiên cũng sẽ xa cách.
Tình cảm không từ một phía mà ra, nhưng nếu gặp được kiểu người có thể khiến người ta yêu thích vốn dĩ tình cảm đạm bạc cũng có thể nhanh chóng tích lũy tăng đột phá tới giá trị cực hạn.
Nhìn Tần Thanh đi đến chỗ nào đều được yêu thích, lại liên tưởng đến cốt truyện đã hoàn toàn thay đổi, 996 tức giận đến dựng thẳng đuôi.
Tần Thanh phảng phất hoàn toàn không cảm nhận được oán khí của 996, mở ra một hộp cá hồi ôn thanh nói: “Tôi phải đi họp, bé ngoan cứ chơi ở chỗ này.”
996 đem đầu vùi vào hộp điên cuồng ăn, oán khí không tự giác liền tiêu giảm rất nhiều. Meo, Tần Thanh vẫn không đáng ghét đến vậy.
Tần Thanh cầm lấy tập tài liệu trên bàn làm việc, đi thang máy lên tầng cao nhất. Sau khi tiến vào phòng họp, cậu đem tài liệu đặt lên bàn, sau đó đi vào phòng nghỉ, pha hai ly cà phê nóng hầm hập.
Thoáng nhìn Từ Dật Chi cùng Thương Minh sóng vai đi vào phòng họp, cậu lập tức đứng lên, kéo ra chiếc ghế bên cạnh: “Từ tổng mời ngồi.”
Từ Dật Chi cười khanh khách mà ngồi xuống.
Thân là chủ tich công ty, lại không ai kéo ghế giúp mình Thương Minh: “……”
Tần Thanh đem một ly cà phê đẩy đến trước mặt Từ Dật Chi: “Từ tổng ngài mau uống đi.”
Sau khi ngồi xuống phát phát hiện trước mặt mình chẳng có gì Thương Minh: “……”
Thoáng nhìn Thương Minh có chút ủy khuất rồi lại không thể nói cái gì , Từ Dật Chi lấy tay che miệng, không tiếng động mà cười. Từ lúc gặp được bông hoa nhỏ này sinh hoạt của anh tựa hồ trở nên càng ngày càng thú vị.
“Cậu rất có mắt nhìn.” Từ Dật Chi bưng lên cà phê, thân mình hơi nghiên về phía Tần Thanh, cười nhẹ nói.
Tần Thanh gật gật đầu, không chút khách khí mà tiếp nhận câu khích lệ này. Nhưng các đồng nghiệp ngồi ngồi xung quanh lại lộ ra biểu tình quỷ dị.
Trong mắt chỉ có cấp trên của bộ phận mình lại không để ý đến chủ tịch công ty người này là không có mắt nhìn sao? Từ tổng là đang nói nói đía đi? Chỉ tiếc những lời này mọi người ở đây chỉ dám nghĩ làm sao có thể nói ra được.
Thương Minh mở tàu liệu ra, thất thần mà nhìn vài lần, cuối cùng ngước mắt nhìn về phía Tần Thanh, ngữ khí có chút mất tự nhiên: “Tần Thanh, phiền cậu pha giúp tôi một ly cà phê.”
Tần Thanh theo bản năng mà đứng lên, lại thoáng nhìn một quả cầu lông mập mạp bay nhanh chạy vào phòng họp.
“Mau đi pha cà phê, sau đó đem cà phê đổ vào trên đùi Thương Minh. Đây là một trong những cốt truyện quan trọng!” 996 nôn nóng mà kêu.
Cùng lúc đó, Tần Tử Thật cũng đi vào phòng họp, kéo ghế ngồi xuống ở đối diện Tần Thanh.
Kịch bản ghi lại, nguyên chủ vô ý làm đổ cà phê làm bỏng Thương Minh, đồng thời cũng làm hỏng điện thoại của Thương Minh, dẫn tới điện thoại bị mất đi một ít dữ liệu quan trọng. Những dữ liệu đó sau khi điện thoại được sửa cũng không thể hồi phục, vì vậy Tần Tử Thật nghĩ mọi cách tìm kiếm tư liệu để phục hồi lại dữ liệu.
Dựa vào sự cố gắng này, gã đạt được sự ưu ái của Thương Minh.
Thúc đẩy tình cảm của tình duyên mệnh định phát triển là nhiệm vụ quan trọng nhất, cho nên 996 không thể không chạy tới nhắc nhở.
Vốn dĩ Tần Thanh đã đứng lên lại tự nhiên mà ngồi trở về, ngữ khí ôn hòa nói: “Thương tổng, việc pha cà phê không ở trong chức trách của tôi. Nếu ngài có yêu cầu, có thể tìm bí thư.”
Tuy rằng đã sớm dự đoán được Tần Thanh sẽ cùng cốt truyện đối nghịch, nhưng 996 vẫn như cũ tức giận đến meo meo chửi bậy.
Thương Minh yên lặng nhìn về phía ly cà phê Từ Dật Chi đang uống, ánh mắt biến hóa, cuối cùng hóa thành bất mãn. Cũng đều là cấp trên, tại sao có người được pha, lại không pha cho mình?
Tần Thanh hiểu được ý tứ của hắn lại làm bộ như không hiểu, ung dung thong dong mà mở tập tài liệu, nghiêm túc nhìn. Cậu chỉ kém đem chữ “Đừng tìm tôi” dán lên trên trán.
Thương Minh nhìn chằm chằm đỉnh đầu của cậu, âm thầm hít sâu một hơi. Tai sao mỗi một lần gặp mặt, hắn đều sẽ bị cự tuyệt?
Ánh mắt bất mãn nhìn qua Tần Thanh, chuyển dời đến trên người Từ Dật Chi trên người.
Từ Dật Chi bưng lên ly cà phê, dùng nó để che lại khóe môi hơi hơi giơ lên, nhưng mà đôi mắt hẹp dài đầy ý cười chung quy vẫn là lộ ra anh cảm thấy rất vui vẻ.
Một màn này bị tất cả mọi người ở đây thu vào mắt. Có người cảm thấy khϊếp sợ, có người cảm thấy không thể lý giải, còn có người cảm thấy Tần Thanh là đang lạt mềm buộc chặt.
Tần Tử Thật ngồi ở đối diện cong môi cười khinh thường. Tần Thanh muốn dùng sự phản nghịch để hấp dẫn ánh mắt Thương Minh, do đó làm Thương Minh ý thức được cậu ta là sự tồn tai độc nhất vô nhị? Mấy chiêu thuật như vậy quả thật quá thấp kém.
Tần Tử Thật đứng lên nói: “Thương tổng, tôi đi giúp anh pha cà phê.”
“Cảm ơn.” Thương Minh vẫn như cũ nhìn chằm chằm Tần Thanh nhàn nhạt đáp lại một câu.
Cà phê rất nhanh được Tần Tử Thật đưa tới.
Thẳng đến lúc này, Tần Thanh mới ngẩng đầu nhìn về phía các nhân viên tham dự cuộc họp, đôi mắt thanh triệt chớp chớp, cất giấu một ít chột dạ. Thời điểm nhìn mọi người xung quanh, cậu trực tiếp bỏ qua khuôn mặt âm trầm của Thương Minh, tránh cho khả năng cùng đối phương đối mắt.
Đối đãi với lãnh đạo như vậy, cậu cũng sẽ cảm thấy ngượng ngùng.
Bắt giữ được cảm giác chột dạ cùng áy náy của cậu, nỗi lòng đầy nặng nề của Thương Minh thế nhưng không thể hiểu được mà dịu đi rất nhiều.
Hắn nhìn về phía trợ lý ở bên, hỏi, “Người đều đã đến đông đủ sao?”
“Còn có giám đốc tài vụ chưa có tới. Anh ta nói muốn đóng dấu một ít tư liệu.” Trợ lý lập tức báo lại.
Không bị ánh mắt người kia nhìn nữa, Tần Thanh liền bưng lên ly cà phê chuẩn bị uống một ngụm, lại không đề phòng 996 bỗng nhiên từ phía dưới bàn nhảy lên, dùng móng vuốt hung hăng huơ về phía cánh tay cậu.
Vốn tay phải đã không qua linh hoạt căn bản không thể chống đỡ được tập kích bất ngờ này.
Ly cà phê bay lên, lướt qua Từ Dật Chi, loảng xoảng một tiếng dừng ở trước mặt Thương Minh. Cái ly bay tới đâm phải ly cà phê của Thương Minh, chất lỏng màu nâu thẫm nóng bỏng nháy mắt chảy ra đầy bàn.
Nếu không phải Thương Minh phản ứng rất nhanh, cầm lấy điện thoại đẩy ghế nhanh chóng lui về phía sau, nếu không nhanh nói không chừng sẽ bị bị phỏng. Nhưng dù vậy, những tài liệu quan trọng ở trước mặt hắn cũng đã bị huỷ hoại.
Tích tách…… Cà phê sền sệt theo bàn chảy xuống làm dơ tấm thảm đắt tiền dưới đất.
Trên bàn một mãnh hỗn độn, mà trong phòng họp chỉ còn lại là một mảnh lặng im quỷ dị.
Tần Thanh ngây người vài giây mới vội vàng đứng lên, muốn đi lên lau dọn cà phê trên bàn, lại bị Từ Dật Chi gắt gao nắm lấy tay.
“Đừng làm dơ bản thân đợi nhân viên vệ sinh đến làm.” Anh thấp giọng nhắc nhở.
Tần Thanh gật gật đầu rút tay về, ngước mắt thấy khuôn mặt lạnh lùng của Thương Minh, trong lòng không khỏi căng thẳng. Môi mỏng cậu hơi hơi khép mở muốn giải thích rồi lại không biết giải thích như thế nào.
Đúng lúc này, Tần Tử Thật ngồi ở đối diện bỗng nhiên nói: “Anh, anh cố ý sao? Cái ly anh rơi cũng bay quá xa.”
Đúng vậy, nếu không phải cố ý, một ly cà phê đầy sao có thể cách Từ tổng trực tiếp bay đến trước mặt Thương tổng đi? Trong phòng hội nghị tất cả mọi người bắt đầu phỏng đoán dụng ý của Tần Thanh.
Cậu ta đang làm gì? Cố ý chọc giận Thương tổng? Không, sẽ không! Làm như vậy đối với cậu ta không có bất luận chỗ tốt nào. Hay là cậu ta muốn noi theo mấy cô thư kí vụng về trong phim để câu được chủ tịch giàu có?
Nghĩ như vậy, ánh mắt mọi người liền đều mang lên vài phần khinh thường.
Tần Thanh âm thầm ở trong lòng thở dài một hơi, hỏi: “Thương tổng, tôi nói đây là do con mèo làm, ngài tin tôi không?”
Thương Minh chậm rãi đi đến cạnh bàn đang chảy xuôi cà phê, giọng nói lãnh đạm mà nghe không ra chút cảm xúc nào: “Con mèo đâu?”
Tần Thanh chuyển động đầu khắp nơi nhìn, sau đó mới ý thức được không nói 996 đã chạy trốn không thấy bóng dáng, dù nó có tùy tiện đứng ở trên bục giảng mọi người ở đây cũng không có khả năng thấy nó.
Lý do cậu đưa ra quá buồn cười!
Tần Thanh lắc đầu sau đó nhấc tay che mặt, bất đắc dĩ than nhẹ. Ngón tay nhỏ dài như ngọc che lại mặt, từ khe hở lộ ra một ít phần da từ từ chuyển đỏ, da càng trở nên nóng hơn. Mặt cậu nóng đỏ lên là vì bản thân mình quá ngu ngốc.
Giải thích vớ vẩn như thế, ai sẽ tin tưởng chứ? Thương tổng tất nhiên sẽ cảm thấy cậu tinh thần có vấn đề. Nghĩ đến đây, Tần Thanh vành tai vốn trắng nõn trong suốt cũng đỏ lên theo.
Bụm mặt nên cậu không có phát hiện, Thương Minh cùng Từ Dật Chi đồng thời rũ mắt che khuất ý cười sâu trong đáy mắt.
Tần Tử Thật cầm lấy trên bút bàn xoay xoay dùng để che giấu nội tâm mừng thầm của mình.
Do con mèo làm? Mệt cho Tần Thanh nói ra được lý do nực cười như vậy! Cậu ta sẽ không cho rằng nếu bản thân trả lời như vậy sẽ trở nên đáng yêu đi? Nhưng mà cậu ta cũng sẽ không biết, giả ngu giả ngơ, làm nũng bán manh, ra vẻ ta đây, đủ loại thủ đoạn thấp kém như thế sẽ chỉ làm Thương Minh thấy buồn nôn!
Tần Tử Thật gắt gao nhìn chằm chằm Thương Minh, âm thầm hưng phấn mà chờ đợi hắn phản ứng.
Nhưng mà Thương Minh trước sau vẫn không có phản ứng gì, khuôn mặt không cảm xúc. Hắn đang đợi cái gì? Đang kiềm nén sự tức giận sao?
Từ Dật Chi đứng lên, yên lặng đè lại bả vai Thương Minh. Đây là một loại cảnh cáo, cũng là một loại áp chế, vì để phòng ngừa Thương Minh thật sự đem tức giận phát tiết đến trên người Tần Thanh.
Thương Minh nghiêng đầu, nhìn nhìn cánh tay Từ Dật Chi đặt ở trên vai mình, sau đó chậm rãi lạnh nhạt mà đem cái tay kia hất xuống.
Hắn ngược lại nhìn về phía Tần Thanh, đôi mắt đen nhánh có một tia vui vẻ tâm tình khí hòa hỏi một câu: “Tôi tin, cho nên hiện tại có thể giúp tôi pha một ly cà phê sao?”
Trong phòng họp trở nên so với trước đó lại càng yên tĩnh hơn.
Lòng tràn đầy cảm giác xấu hổ Tần Thanh bỗng nhiên ngẩng đầu, không thể tưởng tượng mà nhìn qua. Thương tổng không tức giận sao? Hắn thật sự tin tưởng cái loại loại giải thích cực kì ngu ngốc này?
Từ Dật Chi ngẩn người, ánh mắt trỏ nên tối tăm, cười nhẹ một tiếng, ngồi trở về. Thương Minh không thích hợp!
Thương Minh hướng về phía trợ lý ngồi ở cạnh cửa nói: “Kêu người dọn vệ sinh vào dọn dẹp một chút.” Ngữ khí trầm thấp, lại hoàn toàn không giống sự lạnh lẽo ngày thường.
Thiếu chút nữa bị một ly cà phê hất đến trên mặt, hắn thế nhưng chút cũng không tức giận, còn tiếp nhận mấy lời giải thích vớ vẩn kia.
Mèo? Trong phòng họp này lấy đâu ra mèo?
Mọi người ở đây tâm tư khác nhau, lại không dám đem những biểu hiện khinh miệt và khinh thường để ở trên mặt. Giờ phút này, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhau biết được một bí mật —— ở trong mắt Thương tổng, Tần Thanh là khác biệt. Cậu ta được phá lệ.
Đầu ngón tay đang chuyển động bút bi của Tần Tử Thật bỗng nhiên rời tay bay ra ngoài, phát ra âm thanh thanh thúy. Gã vội vàng khom lưng nhặt bút, thân mình khi cúi xuống bàn khuôn mặt trong nháy mắt vặn vẹo dữ tợn.
Tại sao bản thân bị champagne xối đến ướt đẫm Thương Minh liền có thể xoay người rời đi, mà giờ phút này hắn lại khoan dung đối với Tần Thanh như vậy? Tai sao hắn không thể luôn lạnh nhạt với tất cả?
Một bên khác, Tần Thanh rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại, vội vàng nói: “Thương tổng, tôi lập tức pha cà phê cho ngài, thuận tiện sẽ tìm cho ngài một tài liệu mới. Vừa rồi thật sự rất xin lỗi.”
“Không sao, giám đốc tài vụ còn chưa tới, cậu đi đi.” Thương Minh xua xua tay, thái độ thập phần ôn hòa.
Tần Thanh lại quan sát biểu tình của hắn, xác định hắn thật sự không có tức giận, lúc này an lòng cảm tưởng bản thân may mắn và không thể tin tưởng, vội vàng rời khỏi phòng họp.
996 từ trốn sau bồn hoa nhô đầu ra, thở phì phì mà nỉ non: “Meo, tại sao đến cả nam chủ cũng phá hư cốt truyện? Meo, các người đây là đang ép ta a! Kế tiếp thì cũng đừng trách ta ra tay tàn nhẫn meo!”