Tần Thanh ở đình viện to thử xe.
Cơ Minh Đường ngồi ở ghế điều khiển phụ, hai tay nắm chặt đai an toàn, một bộ dáng sợ hãi, trên mặt lại mang theo ý cười hài lòng.
“Ông ngoại, có phải con lái xe rất tệ hay không?” Tần Thanh một bên chuyển động tay lái một bên hỏi.
“Tệ đâu mà tệ! Cháu ngoại của ta kỹ thuật lái xe rất tốt, có khi còn giống như mấy tay đua F1 đấy” Cơ Minh Đường lung tung khen sến súa, lại hưng phấn mà hứa hẹn: “Ngày mai ông ngoại cũng mua cho con một chiếc xe, so với cái này còn tốt hơn!”
“Cảm ơn ông ngoại!” Tần Thanh không có từ chối, nụ cười trên mặt tươi đẹp xán lạn. Cậu biết, an tâm mà tiếp nhận quà tặng của người thân cùng tình yêu của họ, mới có thể chân chính làm cho bọn họ cảm thấy vui vẻ.
Lo lắng đến ông ngoại bị huyết áp cao, cảm xúc không nên quá kích động, Tần Thanh sau khi chạy hai vòng liền đem Cơ Minh Đường đặt ở cửa nhà, tự mình tiếp tục thử xe.
Đứng ở bậc thang Cơ Lan vội vàng nâng đỡ Cơ Minh Đường, Tần Quảng Nguyên cũng từ trong phòng đi ra, cười ha hả mà nhìn đứa cháu trai lái xe.
“Như thế nào, con đã nghĩ thông suốt? Ai ruột ai rà, con đã phân rõ?” Cơ Minh Đường sâu kín mở miệng.
Cơ Lan đôi mắt không rời một chút nào mà đuổi theo khuôn mặt của con trai đang vui vẻ vô lo.
“Thật kỳ quái a. Con mua cho Tử Thật cũng đã bốn, năm chiếc xe.” Bà lẩm bẩm nói: “Nhưng mà con chưa bao giờ có nào một lần nào giống hôm nay vậy, cảm thấy đặc biệt vui vẻ, đặc biệt thỏa mãn.”
Cơ Minh Đường liếc đứa con gái một cái, hừ lạnh nói: “Đó là bởi vì Tần Tử Thật đã có được quá nhiều, bất luận thứ gì tốt ở trong mắt hắn đều là bình thường. Con đối với hắn tốt, hắn cũng không thỏa mãn, cho nên con cũng không chiếm được thỏa mãn. Tâm của hắn là một cái động không đáy.”
Cơ Lan yên lặng nghĩ nghĩ, biểu tình không khỏi bừng tỉnh.
Đúng lúc vào lúc này, một cuộc điện thoại gọi tới, Cơ Lan lấy ra điện thoại vừa thấy là Tần Tử Thật.
Bà theo bản năng mà nhìn về phía Cơ Minh Đường, sau đó lại nhìn về phía Tần Quảng Nguyên. Hai người sớm đã thoáng nhìn qua màn hình điện thoại, cũng chưa phản ứng gì. Cuộc điện thoại này nghe hay không nghe là quyền tự do của Cơ Lan.
Cơ Lan nắm chặt điện thoại, đầu ngón tay do do dự dự có nên nghe hay không.
Tần Thanh điều khiển chiếc xe thể thao đi ngang qua, cánh tay giơ lên cao, vui vẻ mà kêu: “Mẹ!”
Cơ Lan vội vàng ngẩng đầu cười đáp, ngón tay bỗng nhiên xoay phương hướng ấn cắt đứt cuộc gọi.
Màn hình điện động dần tắt ngúm, mặt của Tần Tử Thật so với màn hình càng đen hơn. Cuộc gọi này không phải không được nghe được mà là bị tắt.
Vậy ý nghĩa gì?
Có nghĩa là ngay cả Cơ Lan cũng đã không còn coi trọng gã nữa. Có ý nghĩa ở Tần gia bản thân rốt cuộc không thể trở về được nữa. Tần Tử Thật buông điện thoại, đầu ngón tay không chịu khống chế mà hơi hơi phát run.
Sợ hãi, hoảng loạn, mờ mịt…… Gã hiện tại hoàn toàn mất đi phương hướng.
Điện thoại chấn động một chút, màn hình phát sáng lên, một tin nhắn WeChat nhảy ra: 【 Tình huống như thế nào? Tôi thấy Tần Thanh ở nhà ngoài vườn cậu thử xe. Cậu đi đâu? Bị đuổi rồi? 】
Đây là bạn bè của Tần Tử Thật, ở ngay cách vách Tần gia.
【 Ba mẹ cậu không nhận cậu nữa? 】 lại một người bạn phú nhị đại gửi tới tin nhắn.
Đều là một vòng tròn người, ai biến mất không thấy, ai khí phách hăng hái, mọi người đều có thể thấy được. Cái này vòng rất chặt chẽ, đồng thời lại rất hiện thực một khi bị tụt lại phía sau cũng đừng mơ dung nhập vào nữa.
Ngày sinh nhật của Tần Thanh, Tần Tử Thật lợi dụng nhân mạch của bản thân đem Tần Thanh hoàn toàn áp chế. Chỉ là mới ngắn ngủn mấy tháng tình thế đã hoàn toàn nghịch chuyển.
Tư cách người thừa kế, tài sản hàng tỉ, nhân mạch trong giới cùng tài nguyên, thậm chí ngay cả lĩnh vực công việc, đều bị Tần Thanh chiếm lĩnh hết tất cả. Về sau mỗi ngày sẽ trôi qua như thế nào? Vận mệnh nguyên bản không nên là cái dạng này!
Tần Tử Thật gắt gao nắm chặt tay thành nắm đấm đập lên mặt bàn, ghen ghét lại không cam lòng mà thầm nghĩ.
---
Tin tức Tần Thanh là phú nhị đại rất nhanh liền truyền khắp công ty, lại cũng không có làm công việc của cậu trở nên nhẹ nhàng hơn một chút. Nên làm thêm vào ban đêm thì phải làm thêm, nên tham khảo thì tham khảo, nên chạy thì chạy, chạy có đứt chân cũng phải kiên trì.
Cũng may Tần Thanh không sợ khổ không sợ mệt, học tập lại nghiêm túc, vì thế qua nữa tháng ngắn ngủn cũng đã dung nhập với tập thể.
Đương nhiên, trong đó cũng có những người không vừa mắt, thích ở sau lưng làm một ít động tác nhỏ.
“Tần Thanh, những tài liệu này trong hôm nay phải sửa xong, ngày mai phải giao cho Từ tổng xét duyệt.” Bàng Vĩnh An đem sáu ký tài liệu đặt lên bàn làm việc của Tần Thanh.
Tài liệu của một công ty đã phá sản, những số liệu này sẽ có bao nhiêu loạn? Đừng nói mấy giờ mà sửa sang hết được, nếu cho thêm năm sáu ngày cậu cũng chưa chắc làm xong.
Tần Thanh ngẩng đầu, nhìn nhìn trong ánh mắt cất giấu vài phần nham hiểm cùng đắc ý của Bàng Vĩnh An, sau đó liền ôm chồng tài liệu khác đứng lên, đi vòng quanh ở trong văn phòng.
Mỗi khi đi ngang qua bàn làm việc của một người, hắn liền thả xuống hai tập tài liệu, sau khi đi một vòng, các tài liệu đều đã phân phát xong.
Không ai cảm thấy đột ngột, cũng không ai mở miệng kháng nghị. Đây là nhiệm vụ mà tất cả mọi người phải làm, nếu không sẽ không có để nộp lên cho Từ tổng.
Bàng Vĩnh An làm khó dễ, đối với Tần Thanh mà nói giống như một trò đùa.
Làm thế nào để ăn hϊếp một người mới, Bàng Vĩnh An rất có kinh nghiệm cùng tâm đắc. An bài cho bọn một nhiệm vụ nặng nề, làm không xong liền nghiêm khắc mà phê bình, sau đó cắt xén tiền thưởng, không quá nửa tháng là có thể đem đối phương dạy dỗ đến dễ bảo.
Bàng Vĩnh An lợi dụng kế hoạch PUA này, thu phục rất nhiều nhân viẻn mới.
Nhưng hành động của Tần Thanh lại đem hắn chọc giận. Có cảm giác thất bại cảm giác nhưng thật ra thứ khó nhất là tất cả mọi người trong văn phòng đều đang nhìn hắn, trong mắt mang theo ý trào phúng.
Từ nay về sau, hắn không hề được tôn trọng, cũng không hề sợ hãi hắn nữa.
Bàng Vĩnh An tức giận đến gương mặt hiện lên màu đỏ tím, hung hăng mà đập xuống bàn làm việc, tức giận nói: “Tần Thanh, ngươi mẹ nó ——”
Ngoài cửa có người đi vào đánh gãy hắn, nói: “Xin hỏi dự án POC nợ nần là phân bộ các anh phụ trách sao?”
Bàng Vĩnh An cùng Tần Thanh quay đầu nhìn về phía cửa phòng.
Một người đàn ông trung niên có khuôn mặt tiều tụy, ăn mặc lôi thôi đứng ở nơi đó, trên mặt mang theo vẻ khẩn trương cùng thấp thỏm.
“Đúng vậy, công ty chúng tôi chuẩn bị thu mua POC, nợ nần của bọn họ chúng tôi giải quyết. Xin hỏi ngài là ai vậy?” Tần Thanh lập tức lấy ra giấy đăng ký.
Bàng Vĩnh An hít thở không thông, nghĩ đến vụ thu mua này vốn nên dẫn đầu là công lao của hắn, liền đoạt lấy tờ giấu trong tay Tần Thanh, đem người đàn ông trung niên dẫn tới bàn làm việc của mình nói chuyện.
Bàng Vĩnh An ngồi xuống, hai chân bắt chéo.
Người đàn ông trung nơm nớp lo sợ đứng ở một bên, từ trong túi áo lấy ra một gói thuốc lá đưa cho Bàng Vĩnh An. Là loại thuốc giá rẻ, vị cũng cực kém, Bàng Vĩnh An lắc đầu cự tuyệt, hai chữ ghét bỏ chói lọi mà dán ở trên mặt.
Người đàn ông trung niên gục đầu xuống, lưng ép tới cong, phảng phất như đánh mất toàn bộ tôn nghiêm.
Tần Thanh nhìn nhìn tình hình bên kia, sau đó liền bắt đầu công việc của bản thân.
Một lát sau, không biết Bàng Vĩnh An nói gì đó, người đàn ông trung niên thế nhưng thật mạnh quỳ xuống, ôm lấy chân đối phương khóc cầu. Bàng Vĩnh An sợ tới mức liên tục đá đá lên người đàn ông, lại bị ông ta ôm đến càng chặt.
Nguyên bản văn phòng an tĩnh bỗng nhiên trở nên xôn xao lên.
996 ngậm một bao khoai lát chạy vào cửa, bay nhanh xuống dưới bàn làm việc của Tần Thanh.
“Làm sao vậy meo?” Nó dùng móng vuốt bụ bẫm xé mở túi gói.
“POC khất nợ tiền lương của công nhân, công nhân tới nơi này của chúng ta đòi tiền lương.” Tần Thanh mũi chân chỉa xuống đất, đem ghế dựa đẩy ra xa, sau đó khom lưng nhìn về phía dưới bàn: “Gần đây thường thường nghe mọi người nói đồ ăn vặt tiêu trong phòng nghĩ ngơi hết rất nhanh, đều là ngươi ăn đi?”
“Đồ ăn miễn phí, ngu hay sao mà không ăn!” 996 cắn mấy miếng nhai nhòm nhoàm, cái mũi nhỏ phát ra âm thanh ngao ô ngao ô.
“Tôi luôn cho ngươi ăn. Còn ngươi lại đi tìm đồ ăn thêm, trong phong nghĩ ngơi đồ ăn ở đó cả cà phê đều sẽ bị ngươi gặm sạch. Ngươi có phải hay không lại béo lên? Đến cổ cũng không thấy nữa.” Tần Thanh nhíu mày.
“Quản cái quan que!” 996 nhe răng trợn mắt mà nói một câu.
“Nếu mập lên mà không ảnh hưởng đến sức khỏe của ngươi, tôi cũng sẽ chẳng quản.” Tần Thanh lắc đầu, ngược lại nhìn về phía Bàng Vĩnh An cùng người đàn ông trung niên đang dây dưa bên kia.