Thời gian tan tầm rất nhanh liền đến.
Tần Thanh khép lại quyển sách luật thật dày, đi về phía văn phòng của Từ Dật Chi.
Nói là muốn kiểm tra, chắc người này nên sẽ không quên chứ?
Nhưng mà sau khi gõ cửa phòng, Tần Thanh mới phát hiện Từ Dật Chi cũng không phải là quên, mà là vội đến không có thời gian. Bốn năm người vây quanh bàn làm việc, mỗi người trong tay đều cầm một chồng văn kiện, không ngừng đưa cho Từ Dật Chi xét duyệt.
Từ Dật Chi mang một chiếc mắt kính, đôi mắt hẹp dài dịu dàng đa tình hẹp giờ phút này ngưng tụ thành sự sắc bén. Mỗi văn kiện không thích hợp số liệu hoặc chữ, đều sẽ bị anh dùng bút đỏ đánh dấu, ném cho một bên để cấp dưới đi xử lý.
Thẳng đến lúc này, Tần Thanh mới rốt cuộc đem anh liên tưởng với cái người trong truyền thuyết chuyên gia sat nhập huyền thoại và quyết đoán.
Tần Thanh không dám quấy rầy, vì thế yên lặng lui đi ra ngoài.
Từ Dật Chi lại gỡ xuống mắt kính, ôn thanh nói: “Tôi suy nghĩ một chút, cảm thấy phương thức chỉ đọc sách không thích hợp với cậu, cho nên đã chuẩn bị cho cậu một huấn luyện thực chiến. Vụ án này cậu cũng tham dự vào đi.”
Anh đưa ra một phần văn kiện.
Tần Thanh lập tức đi lên trước, tiếp nhận văn kiện nhìn nhìn, tiện đà nhướng cao một bên đuôi lông mày.
《 Phương án thu mua POC 》, cho nên Lam Vũ là chuẩn bị thu mua cái công ty của Lý tổng kia sao?
“Công ty này có phải rất quen mắt hay không?” Tần Thanh cố ý đem bìa hồ sơ cho 996 ngồi xổm một bên xem.
996 duỗi đầu vừa thấy, toàn bộ thân mèo đều cảm thấy không tốt. Lý tổng này ở hậu kỳ đã giúp đỡ Tần Tử Thật rất nhiều, còn không ngừng cấp cơ hội cho Tần Tử Thật nâng cao công trạng, coi như là ngón tay vàng không lớng không nhỏ của Tần Tử Thật.
Meo me no! Làm sao ngón tay vàng này có thể bị cái tên nam phụ khổ tình này bẻ gãy chứ?
996 tức giận đến không ngừng hất đuôi.
Tần Thanh tò mò hỏi: “Số phận của cái công ty này trong kịch bản như thế nào?”
996 cắn răng không nói, vì thế Tần Thanh cái gì cũng hiểu.
Cậu nhếch khóe môi, tựa như đọc kinh chậm rãi nói: “Số mệnh a Số mệnh, ngươi thật là không thể thay đổi sao? Nhưng mà vì sao hiện tại, ngươi lại bị người ta thống trị điều khiển ngư thế?”
“Câm miệng đi! Ta không muốn nghe cậu ngâm thơ!” 996 không thể nhịn được nữa mà rống giận, thân mình bụ bẫm nổ thành một một quả cầu lông.
Tần Thanh nhếch môi mỉm cười, sau khi tận hưởng niềm vui thì cũng không chọc con mèo mập này nữa. Cuộc trò chuyện này phát sinh lúc cậu đang lật tài liệu nen cũng không có ai nhì ra cậu bất thường.
Duy nhất Từ Dật Chi một lần nữa mang lên mắt kính, che khuất đi ý cười nhạt trong mắt.
Ngồi ở bên canh Từ Dật Chi là một người thanh niên khoảng hai tám hai chín tuổi quay đầu nhìn Tần Thanh, khuôn mặt có chút u ám.
“Một người mới vào công ty, chưa có bằng cấp chuyên môn lại tham gia vào một vụ thương vụ lớn như vậy liệu có thích hợp hay không?” Thanh niên giống như lo lắng mà mở miệng, kỳ thật trong lòng tất cả đều là ghen ghét.
“Tôi tự mình chỉ dẫn cậu ấy, nơi nào không thích hợp?” Từ Dật Chi nhìn thẳng về phía thanh niên.
Thanh niên lập tức lộ ra nụ cười yên tâm, xua tay nói: “Vậy thì không thành vấn đề, hoan nghênh cậu gia nhập, tôi tên Bàng Vĩnh An.” Hắn ta đứng lên cùng Tần Thanh bắt tay, lòng bàn tay lạnh lẽo dính nhớp, giống một loài động vật nào đó không có xương sống.
Những người khác cũng đều đứng lên cùng Tần Thanh bắt tay, cũng ngắn gọn tự giới thiệu.
Mới vừa vào làm đã được Từ tổng mang theo bên người tay cầm tay mà dạy, người này rốt cuộc có bối cảnh gì? Cậu ta quả thực quá may mắn!
Tần Thanh cũng biết bản thân rất may mắn, nắm chặt tập hồ sơ, kiên định nói: “Từ tổng, tôi sẽ làm thật tốt.”
“Ừm, những tư liệu đó cậu mang về xem, tìm những tài liệu liên quan đối chiếu, như vậy sẽ học được nhanh hơn.” Từ Dật Chi chỉ vào chồng văn kiện chất đống ở góc bàn nói.
Cuối cùng anh dựa vào lưng ghế, giọng điệu mang chút hài hước: “Đây là phần lễ vật thứ hai tôi tặng cho cậu, thích không?”
Tần Thanh nhìn về khối tài liệu ở kia, yên lặng phỏng đoán trọng lượng của chúng nó, nở một nụ cười dịu dàng có chút nứt nẻ: “Tôi rất thích, cảm ơn ngài Từ tổng.” Mấy chữ cuối cùng như từ trong kẻ răng bật ra.
Từ Dật Chi cười nhẹ một tiếng, xua tay nói: “Được rồi, cậu tan tầm đi. Từ ngày mai bắt đầu, mỗi ngày đều phải tăng ca đến đêm khuya, cậu phải làm tốt tâm lý chuẩn bị.”
“Tôi hiểu rồi, nếu sợ phải tăng ca, tôi sẽ không lựa chọn đi theo bên người ngài. Có lẽ ngài không biết,” Tần Thanh tạm dừng một lát, sau đó mới nói: “Mèo nhà tôi gọi là 996.”
996: “…… Cái gì mèo nhà tôi cơ?”
Từ Dật Chi ngẩn người, sau đó hỏi: “Có phải là vì yêu công việc cho nên mới cho nó đặt tên 996*?”
Tần Thanh một giây đồng hồ cũng không do dự: “Đúng vậy.”
996: “Me no meo! Ta tên 996 là bởi vì số của ta tình cờ là 996! Tần Thanh, cậu thế nhưng lấy tên của ta để tỏ lòng trung thành với cấp trên! Thật không biết xấu hổ!”
Tần Thanh bình tĩnh nhìn Từ Dật Chi, trong mắt tràn đầy nhiệt tình đối với công việc không sợ gian khổ.
Từ Dật Chi nhìn thẳng cậu hai giây, thấy khuôn mặt cậu tuy rằng bình tĩnh, nhưng vành tai lại có chút phiếm hồng, cho nên cậu chung quy vẫn là biết thẹn thùng.
Từ Dật Chi quay đầu qua bên, che lại mặt mỉm cười nhẹ.
Không được, bông hoa nhỏ này thật sự quá thú vị……
“Được, tôi đã biết, tôi tin tưởng cậu nhất định có thể có được thành tích. Thời gian không còn sớm, cậu tan tầm đi.” Từ Dật Chi miễn cưỡng áp xuống ý cười, nhìn đồng hồ thúc giục.
Tần Thanh gật gật đầu, lúc này mới đi lên trước cầm lấy tập tài liệu kia. Hai cánh tay dùng sức lại không thể nâng những tài liệu này lên, xấu hổ trong nháy mắt làm cậu lập tức nhìn về phía Từ Dật Chi, vành tai càng thêm hồng như máu.
Đã trải qua khổ cực quá sớm, thân thể cậu đã nhiễm nhiều ốm đau, trở nên gầy yếu bất kham.
“Phốc……” Bàng Vĩnh An phát ra một tiếng cười nhạo.
996 phủng bụng: “Mèo méo meo mèo meo, Tần Thanh cậu quá mất mặt!”
Từ Dật Chi nhẹ nhàng thở dài, tiện đà nâng lên chồng tài liệu kia, dịu dàng nói: “Tôi cùng cậu đi xuống.”
Tần Thanh xoa xoa lỗ tai hơi có chút đỏ lên, yên lặng đi theo cấp trên rời khỏi văn phòng.
Dưới lầu công ty, chiếc xe thể thao sáng ngời màu xám bạc với chiếc nơ màu hồng tùy tiện mà đỗ ở trước cửa. Những người đi đường lui tới nhìn nó với ánh mắt ghen tỵ, tiện đà suy đoán này chiếc xe là quà cho ai.
Cơ Lan cầm chìa khóa xe, đứng ở bên đường chờ đợi, trong lòng lo lắng, hoảng đến không được. Trước đây bà đã tặng rất nhiều quà cho Tần Tử Thật, lại không có nào một lần giống như bây giờ, khẩn trương đến trái tim đều đập loạn xạ.
Bà sợ Tần Thanh sẽ không thích, càng sợ hơn là Tần Thanh sẽ từ chối. Mặc dù Tần Thanh chỉ tỏ ra lãnh đạm ngoan ngoãn thuận theo mà tiếp nhận phần quà này, cũng sẽ làm cả người bà khó chịu.
Bà muốn cho đứa bé kia vui vẻ, loại tâm tình này vô cùng mãnh liệt.
“Kia giống như là mẹ của cậu.” sau khi ra khỏi thang máy, Từ Dật Chi cười nói.
Tần Thanh đi phía trước vừa nhìn thấy, sau đó liền ngây ngẩn cả người.
Cơ Lan cũng thấy Tần Thanh, sắc mặt trắng nhợt, sau đó lại chuyển sang đỏ bừng. Bà bước nhanh đi lên trước, đem chìa khóa xe mạnh mẽ nhét vào trong tay Tần Thanh, giọng nói phát run: “Con trai, đây là quà mẹ tặng cho con, con thích không?”
Hai trăm vạn bà là sẽ không đưa, nhưng bà sẽ đổi thành một món quà đắt tiền tặng cho con trai. Như vậy, con trai bà sẽ không bị người đàn bà Thẩm Minh Thục kia bóc lột thậm tệ.
Tần Thanh rũ mắt nhìn chìa khóa xe trong lòng bàn tay, lại nhìn về phía Cơ Lan.
Người phụ nữ ngửa đầu, trong mắt tất cả đều là chờ mong cùng khẩn trương bất an. Bà không biết con trai sẽ có phản ứng gì. Nếu như chính là kháng cự thậm chí là làm lơ, trái tim của bà sẽ bị xé rách.
Tần Thanh hiểu cảm giác như trái tim bị xé rách là một loại cảm giác thống khổ cở nào, càng hiểu cảm giác không được quý trọng sẽ khiến con người ta ngày đêm mất ngủ như thế nào.
Cậu chậm rãi nắm chặt năm ngón tay siết chặt lấy chìa khóa xe, sau đó đem Cơ Lan ôm vào trong lòng ngực, mỉm cười hôn lên gò má tái nhợt do quá căng thẳng của bà.
“Con rất thích! Cảm ơn mẹ. Từ nhỏ đến lớn, đây là tuyệt vời nhất mà con nhân được.” Cậu chưa bao giờ cười rạng rỡ đến như thế.
Khuôn mặt của cậu vốn tuấn tú đến cực điểm, ở dưới ánh mặt trời rực rỡ ngày xuân càng trở nên lấp lánh. Những giọt nước mắt vì cảm động trồi lên đáy mắt, hốc mắt bừng. Mặc cho ai cũng đều có thể nhìn ra được, cậu quả thực rất hạnh phúc.
Ở sườn má của mẹ rơi xuống một nụ hôn, rồi lại hôn lên trán, ôm chặt lấy đối phương.
Người lui tới trên đường tất cả đều dừng lại mà xem. Khuôn mặt vì hạnh phúc của Tần Thanh giống như rượu quý gọi người say mê. Chua kể mẹ của cậu tiêu nhiều tiền như vậy để cậu cảm thấy vui vẻ, ngay cả những người xa lạ cũng muốn đánh đổi tất cả để đổi lấy nụ cười của cậu.
Cơ Lan được con trai gắt gao ôm chặt, gương mặt cùng trán không ngừng được hôn, ướt và nóng hầm hập, không còn cảm giác đau như gai da^ʍ nữa ngược lại còn ngọt như mật, từ phía ngoài da tiến vào sâu trong lòng.
Chiều chuộng Tần Tử Thật thỏa mãn hết thảy yêu cầu của gã, Cơ Lan cũng chưa bao giờ cảm động cùng vui vẻ đến như vậy.
Thì ra đây là huyết mạch tương liên! Thì ra Tần Thanh mới là miếng thịt rớt ra từ người bà!
Cơ Lan cảm động đến khóc, vì thế không thể không dúi đầu vào hõm vai của con trai, lặng lẽ lau nước mắt. Thật tốt quá, bà thật sự thực may mắn vì bản thân đã tiến một bước! Hiện tại thật sự quá tốt!
Tần Thanh đã nhận ra chỗ hõm vai của mình ướt nóng, rũ mắt nhìn nhìn đỉnh đầu của Cơ Lan, sau đó dịu dàng mà vỗ nhẹ sống lưng đối phương.
Trong lòng có loại ấp áp mà nguyên chủ vĩnh viễn không thể cảm nhận được. Cậu ấy từ bỏ quá sớm.
Từ Dật Chi đứng ở một bên yên lặng chờ đợi, tầm mắt không rời Tần Thanh một giây phút nào. Có vui vẻ, có cảm động, còn có vô số cảm xúc ấm áp, tất cả đều là những cảm xúc anh không thể lý giải.
Nhưng thông qua nụ cười dịu dàng và rực rỡ của Tần Thanh, anh lại có thể hiểu được, những thứ diễn ra trước mắt đều rất tốt đẹp.
996 nhảy vào xe thể thao, ngồi ở ghế điều khiển, hai móng vuốt béo đặt ở trên tay lái, hưng phấn mà nhắc mãi: “Meo, chiếc xe này quá ngầu! Tần Thanh, cậu mượn ta lái một chút được không?”
“Ngươi dẫm được đến chân ga sao?” Tần Thanh ở trong lòng hỏi.
996: “…… Me no meo, không nói được thì câm miệng!”
996 quay đầu đi khảy chiếc nơ hồng ở kính chiếu hậu, dư quang bỗng nhiên thoáng nhìn qua một bóng hình. Đó là Tần Tử Thật.
Gã đứng ở trong đám người, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt ghen ghét mà nhìn bên này. Gã hoàn toàn không nghĩ tới, ngày hôm qua còn giữ gìn gã như con ruột của mình, quay đầu là có thể đem tất cả tình yêu thương trút xuống hết trên người Tần Thanh.
Bà thỏa mãn đến thân thể đều đang run rẩy, cảm giác như vậy tất nhiên là cả đời khó quên. Có lẽ từ nay về sau, cưng chiều Tần Thanh sẽ biến thành thoái quen bà sửa cũng sửa không được.
Thật lợi thật đấy! Tần Thanh rốt cuộc là như thế nào làm được?
Tần Tử Thật nắm chặt hai tay, không ngừng ở trong lòng gào rống giận dữ hỏi.
Cùng lúc đó, 996 cũng ở cảm thán Tần Thanh thật quá lợi hại meo!
Tai sao nguyên chủ một lần lại một lần tuần hoàn đều cầu mà không được, mà Tần Thanh lại có thể dễ dàng như thế nắm chặt trong tay. Cậu thậm chí không cần cố tình đi làm chút gì đí, sẽ có người hai tay dâng sự nhiệt tình và tận tâm lên trước mặt cậu.
996 vung móng vuốt, hung hăng đấm một chút tay lái. Me no meo, nếu là Tần Thanh nguyện ý đi theo cốt truyện, thương cuối nắm nhất định nó có thể lái được chiếc Maserati*!
Lưng cảm giác như bị kim chích làm Tần Thanh quay đầu lại.
Ánh mắt Tần Tử Thật hung ác nham hiểm cùng ánh mắt ôn hòa ở trên không trung chạm nhau.
Giây tiếp theo, Tần Tử Thật nhanh xoay người, cướp đường mà chạy. Một màn trước mắt một màn chú định sẽ trở thành ác mộng của hắn đêm nay. Bị mọi người vứt bỏ, cảm giác khủng hoảng khi mất đi hết tất cả, tựa như mạt thế buông xuống.
Tần Thanh thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Cơ Lan, đem bà đưa vào trong xe thể thao.
“Mẹ, con mang người về nhà.” Cậu cười nói.
“Được, con đi chậm thôi, chúng ta cùng trò chuyện trên đường.” Cơ Lan cười giống như một đứa trẻ.
“Chúng ta tiện đường đón ông ngoại cùng nhau đi hóng gió.” Tần Thanh đưa ra một đề nghị càng hấp dẫn hơn.
Cơ Lan không ngừng gật đầu, ngoài miệng cười không ngừng, bộ dáng ngây ngốc hoàn toàn mất đi dáng vẻ phu nhân tao nhã đoan trang trước đây. Thì ra đây mới là hạnh phúc thật sự của một gia đình, tại sao bà trước kia chưa bao giờ cảm nhận qua?
Tần Thanh nhìn về phía Từ Dật Chi, Từ Dật Chi lập tức liền đem xấp tài liệu bỏ vào cốp xe, cười nói: “Đi chơi vui vẻ.”
“Cảm ơn ngài Từ tổng.” Tần Thanh nhoẻn miệng cười, ngồi vào ghế điều khiển sau đó vỗ vỗ tay lái, bỗng nhiên nói một câu: “Từ tổng ngài xem, cái này mới gọi là lễ vật.”
Không đợi Từ Dật Chi phản ứng lại, chiếc xe thể thao màu xám bạc đã chạy như bay mà đi, chỉ để lại mùi khói xe.
Từ Dật Chi đứng ở tại chỗ sửng sốt trong chốc lát, sau đó liền phát ra tiếng cười sung sướиɠ đến cực điểm.
Bông hoa nhỏ bị bức đến nóng nảy rốt cuộc cũng lộ ra cái gai của mình, nhưng lại mềm mại, có đâm cũng không đau……
Ngồi ở trong văn phòng phê duyệt văn kiện Thương Minh bỗng nhiên ngẩng đầu, che lại trái tim, nhíu mày suy nghĩ: Cảm giác vừa rồi vừa muốn tức giận, vừa muốn cười, ngứa ngáy trong lòng, rốt cuộc là cái gì?
* 996: là hệ thống giờ làm việc 996 (tiếng Trung: 996 工作 制) là một lịch trình làm việc được thực hiện bởi một số công ty ở Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Tên của nó bắt nguồn từ yêu cầu của nó rằng nhân viên làm việc từ 9:00 sáng đến 9:00 tối, 6 ngày mỗi tuần; tức là 72 giờ mỗi tuần.