Tần Thanh đi ra khỏi phòng thí nghiệm, đi vào bên ngoài hành lang dài, sau đó ngây ngẩn cả người.
996 chạy chậm đuổi theo cậu cũng phanh gấp khi nhìn thấy hai người trước mặt, cái mông ục ịt thịt trượt dài mấy mét, lại vội vàng chạy đến núp phía sau lưng Tần Thanh.
Là Thương Minh cùng Từ Dật Chi!
Thương Minh cũng mặc một bộ tây trang màu đen, được cắt may phẳng phiu, phong cách xa hoa, toát ra khí chất lạnh lùng mà lại hấp dẫn.
Dáng người của anh ta rất cường tráng, cơ bắp không quá cường điệu, bả vai rộng lớn, ngực rắn chắc, eo bụng săn chắc, chân dài thẳng tắp, đứng ở chỗ nào liền đoạt lấy sự chú ý ở nơi đó.
Các kỹ thuật viên lui tới trên hành lang đều sẽ thu lại biểu tình, nơm nớp lo sợ lại cung kính mà kêu một tiếng “Thương tổng”.
“Thương tổng.” Tần Thanh cũng đi lên trước, lễ phép mà đánh một tiếng tiếp đón.
Thương Minh gật gật đầu, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Từ Dật Chi cười nói: “Thomson tính tình kiêu ngạo không phải ai cũng chịu được. Cậu làm rất tốt.”
“Cùng đồng nghiệp chung sông hòa thuận mới có lợi cho công việc.” Tần Thanh cúi đầu, thái độ khiêm tốn mà trả lời.
“Cậu càng thích hợp tới chổ của tôi làm trợ lý hơn, phụ trách liên lạc đối ngoại. Cậu có sở trường về phương diện này.” Thương Minh bỗng nhiên mở miệng, ngữ khí nghiêm túc.
Tần Thanh ngẩn người.
Từ phòng thí nghiệm đi ra Tần Tử Thật cũng ngây ngẩn cả người. Lúc trước gã tới Lam Vũ nhận phỏng vấn, cũng chính là muốn được làm chức vụ này, nhưng gã hao tổn tâm cơ đều lấy không được, giờ phút này Thương Minh lại tự dâng lên cho Tần Thanh.
Tần Thanh dựa vào cái gì? Bản thân so bới cậu ta rốt cuộc là kém ở đâu?
Tần Tử Thật gần như nghiến răng nghiến lợi, lại còn phải trưng ra một nụ cười cung kính, “Thương tổng, Từ tổng, các anh cũng tới.”
Hai người cũng không thèm nhìn tới hắn, chỉ chuyên chú mà nhìn Tần Thanh.
996 dùng móng vuốt béo bay nhanh cào Tần Thanh ống quần: “Đáp ứng anh ta, đáp ứng anh ta!”
Cốt truyện quả nhiên sẽ tự động sửa chữa! Chưa từng có tư tâm, cả người như một người máy chỉ biết làm việc Thương Minh, thế nhưng cũng sẽ làm ra chuyện đào góc tường như thế này.
Tần Thanh còn không kịp cấp ra phản ứng, Từ Dật Chi liền nhẹ giọng cười: “Làm trợ lý của Thương tổng đây, một tháng thù lao là tám vạn, hết thời gian thử việc là mười vạn, cơ hội thăng chức cao hơn ở chỗ của tôi rất nhiều. Có lẽ qua mấy năm, cậu có thể được phái tới những công ty chi nhánh làm Tổng giám đốc. Cậu hãy suy xét cho thật kĩ.”
Tần Thanh lúc này mới lấy lại tinh thần, chuyên chú mà nhìn về phía cấp trên trực tiếp của mình.
“Không được.” Cậu câu môi mà cười, “Kỳ thật tôi càng thích hợp để làm luật sư, đúng hay không, Từ tổng? Thù lao không cao thì chẳng sao cả, cơ hội thăng chức không cũng chẳng sao, tôi cảm thấy rất vui.”
Loại phương thức cự tuyệt này một chút cũng không uyển chuyển.
Hơn nữa từ trước cho đến nay, Thương Minh còn chưa bao giờ bị người khác cự tuyệt qua. Loại cảm giác này có chút vi diệu, anh cúi đầu, nhắm lại đôi mắt thưởng thức trong chốc lát
Tần Tử Thật âm thầm quan sát biểu tình của Thương Minh, mong muốn được nhìn thấy sự bất mãn thậm chí là tức giận trong ánh mắt ấy, nhưng mà cái gì cũng không có.
Ánh mắt Thương Minh nhìn về phía Tần Thanh ngược lại càng chuyên chú. Trong cặp mắt kia phảng phất không thể dung chứa được ai, giờ phút này lại rõ ràng mà hiện ra thân ảnh của Tần Thanh.
Tần Tử Thật cảm thấy một trận khủng hoảng. Có thứ gì tựa hồ đang ở chậm rãi đảo lộn.
Từ Dật Chi tắc thấp giọng cười, “Cậu vui thì tốt.” Cố tình tạm dừng vài giây, anh thận trọng hứa hẹn: “Tôi sẽ tận lực bồi dưỡng cậu.”
“Cảm ơn ngài Từ tổng.” Tần Thanh nhấn nút thang máy đi lên “Không có chuyện gì nữa thì tôi đi làm.”
996 muốn ngao ô kêu to vài tiếng biểu đạt sự bất mãn của mình, rồi lại không dám trêu chọc Thương Minh, đành phải theo chân dài của Tần Thanh bò lên trên, ngồi ở trên đầu vai đối phương.
Thân thể Tần Thanh hơi nghiêng do chịu sức ép của khối mỡ này.
Từ Dật Chi đúng lúc đỡ lấy cánh tay cậu, ôn thanh nói: “Tôi và cậu cùng nhau đi lên.” Cuối cùng thuận thế vòng qua bả vai Tần Thanh.
Thấy bàn tay Từ Dật Chi sắp để lên đầu vai bên này, 996 vội vàng nhảy xuống trốn vào góc. Lần trước bị người đàn ông này lấy tàn thuốc hất lên đầu nó, nó bây giờ còn có chút sợ.
Mấy chục cân mỡ lập tức biến mất, Tần Thanh âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó nghiêng đầu, nhìn nhìn cánh tay Từ Dật Chi đáp đặt ở trên bả vai của mình.
Là trùng hợp sao?
Thương Minh hai tay cắm túi, không chớp mắt mà nhìn hai người, thẳng đến khi cửa thang máy hoàn toàn khép lại còn chưa thu hồi tầm mắt. Hắn tựa hồ đã quên bản thân tới bộ phận kỹ thuật để làm gì, đôi mắt sâu thẳm đôi mắt lập loè màu đen tối.
Hắn thậm chí ngẩng đầu lên nhìn số tầng thang máy đang đi lên, âm thầm phỏng đoán hiện giờ hai người kia đã đến tầng nào, hay vẫn ở lại trong không gian tối tăm ấy trò chuyện gì đó.
Loại cảm xúc cá nhân hay là sự quan tâm đặc biệt này hoàn toàn bộc lộ ra ngoài đây là điều chưa bao giờ từng có.
Tần Tử Thật không dám quấy rầy Thương Minh vẫn còn đang xuất thần, đành phải lấy ra điện thoại, nhắn cho Thẩm Minh Thục một cái tin nhắn: 【 Tần Thanh là do bà nuôi lớn, trong lòng khẳng định nhớ mong bà. Bà mau đi thuyết phục hắn chúng ta về sau mới có thể tìm cơ hội tốt để huỷ hoại. Bằng không, tài sản của Tần gia một phân tiền cũng sẽ không có cho ta! 】
Con trai bị đuổi ra Tần gia, Thẩm Minh Thục tự nhiên là rất nôn nóng.
Bà lập tức nhắn lại: 【 Được, chờ lát nữa mẹ liền liên hệ với nó. Nó nhất định sẽ nghe mẹ nói, bao nhiêu năm trôi qua đã sớm bị mẹ thuần hóa như một con chó rồi. Con đừng nhìn nó hiện tại như vậy, chờ lúc mẹ nói với nó vài câu mềm ngọt, nó sẽ lại là bé ngoan trở lại bên người của mẹ. Nó bảo nó nhảy lầu, nó chắc chắn sẽ nhảy! 】
Sau khi chồng chết, Thẩm Minh Thục đối đãi với đứa con trai này không cò là yêu thương nữa mà là PUA.
* PUA là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là “nghệ sĩ bắt chuyện".
Trong trường hợp này có thể hiểu theo nghĩa là bố mẹ đang làm cho con trẻ nghĩ rằng bản thân là người có lỗi, khiến chúng tự hoài nghi bản thân, kiềm chế và ép buộc khiến cho chúng dần dần sụp đổ.
Thấy những lời này, Tần Tử Thật yên lòng, mà thang máy cũng vừa vặn đến tầng ban pháp vụ.
Nhìn thang máy dừng lại ở thật lâu ở lầu 16, Thương Minh mới xoay người đi vào bộ phận kỹ thuật, ngữ khí lạnh băng: “BUG đã xử lý tốt rồi sao? Cuộc họp báo có thể đúng hạn diễn ra hay không?”
“BUG đã chữa xong, cuộc họp báo nhất định có thể đúng hạn cử hành.” Tần Tử Thật vứt bỏ tạp niệm, nhắm mắt mà đuổi theo Thương Minh.
---
Cùng lúc đó, Từ Dật Chi mang theo Tần Thanh trở lại văn phòng của mình.
“Thomson rất thích lễ vật của cậu. Cậu rất biết gãi đúng chỗ ngứa.” Anh khen một câu, cười nhạt nói: “Chẳng qua cậu giống như đã quên ai mới là người lãnh đạo trực tiếp của cậu.”
Tần Thanh rũ mắt mỉm cười, sau đó liền từ trong túi áo tây trang lấy ra một cái phong bì mỏng.
“Tôi cũng vì ngài mà chuẩn bị lễ vật.”
“Dùng phong bì, chẳng lẽ là chi phiếu? Đây chính là tội hối lộ.” Từ Dật Chi kéo ra ghế dựa ngồi xuống, trong mắt lập loè ánh sáng hứng thú .
Tần Thanh cười lắc đầu, tiện đà mở phong bì ra, từ trong lấy ra một khăn tay mỏng.
Màu nền của khăn có màu thuần trắng, mặt trên có các đường màu đen khác nhau tạo ra từng đóa hoa tường vi nở rộ, hương thơm nồng nàng thấm vào tấm vải nhỏ, tạo cho họa tiết đơn giản càng thêm sang trọng.
Từ Dật Chi âm thầm hít một hơi.
Mùi hương của những đóa hoa nở rộ xộc thẳng vào mũi miệng làm anh choáng váng.
Cùng thời khắc đó, Thương Minh đang rũ mắt nhìn về phía máy tính của Thomson thế nhưng cũng hơi hơi sửng sốt, sau đó cầm lòng không đậu mà nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.
Rất dễ ngửi, cũng rất quen thuộc……
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía trần nhà, đôi mắt trở nên thường sắc bén giống như chim ưng, phảng phất như muốn xuyên thấu tầng tầng chướng ngại thấy được người làm tâm lý hắn chao đảo.
“Khăn tay không tính là hối lộ đi?” Tần Thanh một bên dò hỏi, một bên đem chiếc khăn để ở trên bàn làm việc chậm rãi gấp thành hình vuông.
“Không tính.” Từ Dật Chi dựa vào lưng ghế mềm mại, không chớp mắt mà nhìn tất cả hành động của Tần Thanh.
Những ngón tay thon dài trong suốt giống như được chạm ngọc, chiếc khăn nhỏ được những ngón tay xinh xắn gấp dường như trở nên thô tục.
Một lát sau, Tần Thanh đi đến trước người Từ Dật Chi, đem chiếc khăn đã gấp nhẹ nhàng cắm vào túi áo trước ngực đối phương, lại còn cực kỳ nghiêm túc mà điều chỉnh một góc độ tốt.
Khoảng cách hơi thân cận, hơi nồng, hơi ngọt, cũng hơi hơi mang theo hương thơm thổi quét lại đây……
Trên tây trang màu đen điểm xuyết bởi một chiếc khăn trắng muốt, vốn dĩ có cảm giác xa hoa tự nhiên mà mang thêm một tia ưu nhã.
Từ Dật Chi trái tim vẫn luôn trầm ổn bỗng nhảy lên ở nơi mà ngón tay Tần Thanh nhẹ nhàng chạm phải, lại có chút hỗn loạn không tự nhiên. Xúc giác, thị giác, khứu giác, toàn bộ đều bị xâm chiếm, cảm giác như vậy vô cùng vi diệu, cũng vô cùng mới mẻ.
Lúc Tần Thanh lui lại vài bước, nghiêng đầu thưởng thức kiệt tác của bản thân, Từ Dật Chi đã cong môi im lặng mỉm cười.
Thực sự thú vị a! Liệu trêu chọc này có phải dùng để đáp lễ bản thân mình trước đó nắm cà vạt của cậu ấy trêu chọc hay sao? Khống chế được cổ của cậu, cậu liền nhất định phải tìm kiếm một cơ hội khống chế ngược lại trái tim của anh, quả nhiên đầy người đều là phản loạn……
Từ Dật Chi lắc đầu, đôi mắt đen nhánh tràn ra nồng đậm ý cười.
Tần Thanh cũng cười nói: “Anh xem đi tựa hồ anh cũng rất thích phần lễ vật này.”
“Đúng vậy, tôi rất thích. Tôi cũng muốn đưa cho cậu một phần lễ vật.” Từ Dật Chi thu liễm ý cười, từ trong ngăn tủ dưới bàn làm việc lấy ra mấy chục cuốn sách luật xếp chồng lên nhau.
Tần Thanh tươi cười cứng đờ trong giây lát.
Từ Dật Chi vỗ vỗ những cuốn sách mấy chục kí lô, ấp áp nói: “Trong vòng hãy ghi nhớ hết chúng. Tôi nghĩ cậu chưa quên mấy lời trước đó cậu đã đáp ứng tôi đi?”
Tần Thanh căng da đầu tiếp nhận “Lễ vật” do cấp trên trao tặng, nở nụ cười dịu dàng có chút rách nát: “Tôi không quên, tôi nhất định sẽ lấy được chứng chỉ hành nghề.”
“Xem ra cậu cũng rất thích lễ vật tôi đưa.” Từ Dật Chi híp đôi mắt hẹp dài, cố tình đè thấp giọng nói.
Tần Thanh chớp chớp đôi mắt sắp tràn ra lệ, lần nữa thuận theo gật đầu: “Tôi rất thích, cảm ơn ngài Từ tổng.”
Hai chữ cảm ơn, như thế nào nghe ra cũng có chút âm thầm nghiến răng.
“Ra ngoài đọc sách đi, trước khi tan làm tôi sẽ kiếm tra.” Từ Dật Chi xua xua tay, mắt thấy Tần Thanh ôm một chồng sách thật dày chân này bước chân kia bước mà rời khỏi văn phòng, lúc này mới đỡ cái trán cười ra tiếng.
Trước đó, anh chưa bao giờ phát hiện trêu đùa một người là một việc vui như thế.
Tần Thanh tìm được bàn làm việc của bản thân, rầm một tiếng buông những cuốn sách dày cộp xuống.
Những đồng nghiệp xung quanh tất cả đều nhìn qua, sau đó lộ ra cảm xúc thương hại.
996 nhảy lên bàn làm việc, trào phúng nói: “Meo, cậu quả thực là tự mình chuốc lấy cực khổ! Làm trợ lý cho Thương Minh chắc chắn sẽ không có những chuyện phiền toái như vậy!”
Tần Thanh dùng dao nhỏ mở ra màng bọc sách, đem những cuốn sách dày nặng thư lấy ra, chỉnh tề xếp hàng đặt ở trên bàn.
Tự mình chuốc lấy khổ? Cái từ này hẳn là dùng để hình dung quá khứ của cậu.
Ký ức thống khổ hỗn loạn mà ập đến, khiến đôi mắt Tần Thanh tối sầm. Ngay lúc này, điện thoại đặt ở góc bàn rung lên vài cái, cầm lên thì thấy là tin nhắn của Cơ Lan.
【 Tần Thanh, công việc có mệt hay không? 】
【 Giữa trưa hôm nay mẹ tới công ty gặp con, con có thể ăn trưa với mẹ được không? 】
Rất rõ ràng, Cơ Lan muốn đền bù tình mẫu tử mỏng đến gần như không có kia.
Tần Thanh cầm lấy điện thoại, nhắn một chữ “Dạ”.
Bù đắp muộn màn, vĩnh viễn thua thiệt.
【 12 rưỡi mẹ đến dưới công ty con! Đúng rồi, mẹ mới mua cho mấy bộ tây trang mới, phong cách rất thích hợp với con, đến lúc đó mẹ đem lại đây cho con nhìn thử! Con nhất định sẽ thích! 】 Trong giọng nói của Cơ Lan tràn đầy hưng phấn cùng vui vẻ.
Tần Thanh câu môi cười, nhắn lại một câu “Cảm ơn”.
Lúc cậu chuẩn bị buông điện thoại, lại có thêm mấy tin nhắn gửi lại đây, là Thẩm Minh Thục.
【 Con trai, sau khi con rời đi mẹ mới phát hiện ra thật ra bản thân không có hận con. Mẹ chỉ là không biết làm như thế nào để đối mặt với con. 】
【 Giữa trưa hôm nay chúng ta gặp nhau đi. Chúng ta tâm sự cùng nhau. 】
【 Mấy ngày này mẹ thật sự rất nhớ con! Mẹ nuôi con hơn hai mươi năm, mẹ sao có thể không yêu thương con? 】
Tần Thanh dùng tay phải không quá linh hoạt yên lặng lướt xem tin nhắn.
Thẩm Minh Thục thương đứa con trai này? Loại lời nói này ước chừng chỉ có nguyên chủ mới có thể tin tưởng. Huống hồ, mấy năm nay rốt cuộc là ai nuôi ai?
Đôi mắt lạnh băng hiện ra một tia trào phúng, Tần Thanh lại khẽ chạm điện thoại, nhắn về một câu: 【 Được, hôm nay giữa trưa 12 rưỡi, bà tới Lam Vũ tìm tôi đi. 】
996 nhìn đến ngây người: “Meo, 12 rưỡi cậu không phải đã hẹn với Cơ Lan sao? Cậu muốn cho hai người kia cùng nhau bồi cậu ăn cơm? Như vậy không quá tốt đi?”
Tần Thanh câu môi cười nhạt, cuối cùng lập tức gửi tin nhắn cho Cơ Lan: 【 Mẹ, hôm nay giữa trưa không ăn cơm. Mẹ con tới tìm con, bà ấy nói bà ấy rất nhớ con. 】
Cơ Lan bên kia thật lâu không có nhắn lại.
Tần Thanh chống trán chờ đợi, mấy phút sau lại cậu nhắn lại: 【 Mẹ, người có thể mượn con hai trăm vạn sao? Con hiện tại thực sự rất cần tiền. 】
Cơ Lan bên kia vẫn là không đáp lại, nhưng Tần Thanh không để ý nữa. Cậu đem điện thoại để ở trên bàn, tiếp tục sắp xếp những quyển sách dày trên bàn.
996 trên đầu đều là dấu chấm hỏi: “Cậu rất thiếu tiền sao? Nhưng ông ngoại cho cậu rất nhiều tiền! Còn có, cậu không phải rất chán ghét Thẩm Minh Thục sao? Cậu lại vì bà ta, hủy hẹn với Cơ Lan?”
996 căn bản không hiểu được cái tên hoa yêu này đang làm gì!
Tần Thanh cười mà không nói.
Một bên khác, Cơ Lan nhìn hai dòng tin nhắn này, tức giận đến cả người đều phát run.
Con trai của bà trong lòng vẫn nhớ mong Thẩm Minh Thục! Con trai của bà chẳng sợ bị ngược đãi nhiều như vậy, vẫn không bỏ xuống được cảm tình với Thẩm Minh Thục! Con trai của bà lúc đối mặt với cả hai người mẹ sẽ không chút do dự vứt bỏ bà, lựa chọn Thẩm Minh Thục!
Tai một khắc này, Cơ Lan rốt cuộc cũng cảm nhận được khi không bị lựa chọn, không bị quý trọng, không bị yêu thương, rốt cuộc là một loại cảm giác như thế nào.
Vô luận Tần Thanh đối với bà nói bao nhiêu lần “Con rất thống khổ”, bà đều không thể lý giải. Chính là lúc này đây lời cự tuyệt khiến cho bà hiểu được, loại thống khổ này thật sự sẽ xé rách trái tim người ta.
Cơ Lan hốc mắt đỏ bừng, nước mắt rơi xuống.
Bà quá rõ ràng Thẩm Minh Thục ở ngay lúc này định ngày hẹn Tần Thanh là vì cái gì! Tần Tử Thật bị đuổi ra Tần gia, vì thế Thẩm Minh Thục liền ngồi không được! Bà ta muốn lung lạc Tần Thanh, tiến tới khống chế Tần Thanh, như thế mới có thể lót đường cho con trai của bà ta!
Cả hai đứa con trai bây giờ đều là của bà! Bà chỉ cần nói một lời chúng nó liền sẽ lao tới đưa cho bà bất kì thứ gì mà bà muốn.
Tần Thanh tại sao lại cần tiền a? Nó nhất định là vì trợ cấp cho người phụ nữ Thẩm Minh Thục kia! Tần Tử Thật cũng đang không ngừng mua sắm những đồ vật mắc tiền cho Thẩm Minh Thục.
Đồng dạng đều là một người mẹ, tại sao cả hai đứa con đều hướng về Thẩm Minh Thục? Tần Thanh từ nhỏ ở bên người Thẩm Minh Thục lớn lên còn có thể hiểu được, nhưng Tần Tử Thật lại ở bên mình 25 năm a!
Cơ Lan run run rẩy rẩy mà mở ra danh bạ, tìm nửa ngày mới ý thức được bản thân căn bản là không có số điện thoại của Thẩm Minh Thục!
Bà lập tức gọi cho Tần Tử Thật, khẩu khí lạnh đến như băng: “Con thay mẹ chuyển lời cảnh cáo tới Thẩm Minh Thục, bảo bà ta đừng quấn lấy con trai của mẹ! Bà ta là mẹ của con, mẹ mặc kệ con hiếu thuận với bà ta như thế nào, nhưng bà ta đừng mơ mà lợi dụng Tần Thanh! Về sau con cũng đừng hỏi mẹ đòi tiền, dù sao tiền cho con cũng sẽ rơi xuống trong tay Thẩm Minh Thục. Bà ta muốn mượn quan hệ của con cùng Tần gia để chiếm lợi ích, cứ nằm mơ đi! Nếu mẹ phát hiện bà ta lại tìm Tần Thanh, ta sẽ đem bà ta vĩnh viễn đuổi ra khỏi Hải Thị!”
Đây là lần đầu tiên Cơ Lan dùng những lời nói mang thù hận cùng Tần Tử Thật nói chuyện.
Không đợi Tần Tử Thật làm ra phản ứng, cuộc gọi đã cắt đứt, không có một chút cơ hội thương lượng nào.
Nếu cả Cơ Lan cũng bắt đầu chán ghét gã vậy đến cuối cùng bản thân còn có thể có được cái gì? Tần Tử Thật ngơ ngác mà nhìn màn hình điện thoại dần tắt đi, trong lòng ập lên sợ hãi vô hạn.
Trong văn phòng tràn ngập ánh nắng mặt trời, ấm áp tươi đẹp, Tần Tử Thật lại cảm thấy bản thân như đã rơi vào hầm băng. Gã muốn huỷ hoại Tần Thanh, nhưng kế hoạch của gã còn chưa bắt đầu tiến hành đã bị Cơ Lan biết được đánh tan.
Cơ Lan chỗ dựa duy nhất của gã, lại bị một cổ lực lượng vô hình đẩy ra xa. Tần Thanh rốt cuộc đã làm cái gì? Cùng đối địch chẳng lẽ thật sự một chút phần thắng hắn đều không có sao?
Tần Tử Thật nắm chặt tay, như nổi điên mà đấm đánh bàn làm việc, biểu tình dữ tợn như một con thú bị mắc bẫy.