Xuyên Nhanh: Nam Phụ Cướp Vai Nam Chính

Chương 18: Tha thứ

Tần Hoài Xuyên cùng Tần Quảng Nguyên đều là những người kiên quyết, bọn họ cho Tần Tử Thật dọn ra ngoài, sai người hầu thu dọn đồ đạc ngay trong đêm đó.

“Nghe nói ngươi mua cho Thẩm Minh Thục một căn biệt thự, chỉ trang trí đã mấy trăm vạn? Vừa lúc, mẹ con các người có thể đoàn viên.” Thật vất vả đem cháu ngoại hống vui vẻ một ít Cơ Minh Đường từ trên lầu chậm rãi đi xuống tới, ngữ khí ủ dột mà nói.

“Ông ngoại ——”

Tần Tử Thật lẻ loi mà đứng ở trong phòng khách. Đèn thủy tinh đèn từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, khiến sắc mặt của gã càng thêm tái nhợt như tờ giấy

“Không cần kêu ta là ông ngoại, ta và ngươi không có quan hệ. Khi còn nhỏ ngươi vì một món đồ chơi, đem Vũ Nhu đẩy mạnh vào trong hồ thiếu chút nữa chết đuối, tất cả mọi người tin tưởng ngươi không phải cố ý, nhưng ta biết, ngươi là thật sự muốn cho Vũ Nhu chết.”

Cơ Minh Đường thẳng lăng lăng mà nhìn Tần Tử Thật, trầm giọng nói: “Ta có thể thấy nội tâm của ngươi, nơi đó tất cả đều là ghen ghét cùng ích kỷ.”

Tần Tử Thật cuống quít cúi đầu, tránh né ánh mắt như có lực nhìn xuyên thấu.

Cơ Lan khóc lóc hô: “Ba! Người không cần oan uổng Tử Thật! Nó từ nhỏ chính là một đứa bé ngoan, người đối với nó có thành kiến! Người thích Tần Thanh còn không phải bởi vì nó lớn lên giống mẹ! Người cũng rất ích kỷ!”

“Ngươi câm miệng! Ngươi không phân biệt rõ xa gần sao? Ai tốt ai xấu ngươi cũng phân không rõ sao?” Cơ Minh Đường nổi giận đùng đùng mà gầm lên.

Khắc khẩu như vậy không những không thể giảm bớt tình thế, ngược lại làm Tần Hoài Xuyên cùng Tần Quảng Nguyên càng thêm kiên định muốn cho Tần Tử Thật dọn ra ngoài. Lưu ở trong nhà, còn không biết sẽ sinh ra bao nhiêu rắc rối.

“Thông gia, ông đừng tức giận, kẻo huyết áp.” Tần Quảng Nguyên khuyên can một câu.

Tần Hoài Xuyên xoa huyệt Thái Dương nói: “Tử Thật, ngươi hiện tại dọn ra ngoài thôi. Có ngươi ở, cái nhà này lại cãi cọ ồn ào.”

“Ba ——”

Tần Tử Thật gần như nghẹn ngào mà hô lên một tiếng, hốc mắt nháy mắt biến hồng.

“Hoài Xuyên!” Cơ Lan không dám tin tưởng mà nhìn người chồng của mình, không biết nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên liền chạy lên lầu hai.

Lầu hai, Tần Thanh đang ngồi ở trên ban công gió đêm l*иg lộng. Từng cụm mùi hương hoa tường vi trắng như bay vòng quanh cậu, tỏa hương thơm nồng nàn về phía cậu.

996 dùng hai móng vuốt béo ôm lấy chân Tần Thanh, cầu xin nói: “Tần Thanh, tổ tông của ta ơi, xin hãy thương xót làm Tần Tử Thật lưu lại đi! Hắn nếu như bị đuổi ra khỏi Tần gia, cốt truyện sau đó liền không thể đi tiếp rồi!”

“Cốt truyện sau đó là gì?” Tần Thanh chống trán nhẹ nhàng chậm chạp mà cười.

“Ách, cái kia cái kia, ta nhìn xem a……”

996 giả vờ giơ chân lên, làm bộ xem trí não, nhưng thực tế là lưng đầy mồ hôi lạnh.

Tần Thanh cong môi chờ đợi, cười nhếch.

Đúng lúc này, cửa phòng bị dùng lực đẩy ra, Cơ Lan giống như gió xoáy chạy vào, dồn dập nói: “Tần Thanh, ba con muốn đem Tử Thật đuổi đi. Con mau đi xuống cầu xin ba con. Con nói vài lời với bọn họ đi!”

“Mẹ, con sẽ không giúp.” Tần Thanh ngồi ở trên ghế mây không nhúc nhích, gió đêm thổi vào, làm cho khuôn mặt cậu càng thêm tái nhợt hiện ra vài phần cô độc.

“Vì cái gì? Lòng dạ sao có thể hẹp hòi như vậy! Tử Thật không có gây trở ngại cho ——”

Tần Thanh đánh gãy Cơ Lan: “Mẹ, ta chỉ hỏi người một câu, mẹ trả lời con trước.”

“Hỏi cái gì?”

“Tần Tử Thật rời đi, mẹ của hắn sẽ yêu hắn. Ta ở lại, mẹ của con sẽ yêu con sao? Người nhìn vào đôi mắt của con, cứ đúng sự thật mà trả lời con.” Tần Thanh đứng lên, đôi mắt đen nhánh thẳng tắp nhìn về phía Cơ Lan.

Đối mặt với đôi mắt trong suốt tự như tuyệt vọng như vậy, Cơ Lan dù muốn nói dối, miệng cũng không mở được. Bà lắc đầu, không cho câu trả lời nước mắt cũng đã chảy xuống dưới.

Mọi lời cầu xin, oán giận, thậm chí là trách cứ, đều vào giờ phút này đều biến thành một câu nói thống khổ cùng bất đắc dĩ “Thực xin lỗi”.

25 năm cảm tình quá sâu quá nặng, bà không bỏ xuống được.

Tần Thanh ngồi trở lại ghế mây, sâu kín mà thở dài một hơi: “Đồng dạng đều là 25 năm, thứ tôi nhân được là hận thấu xương, mà cậu ta lại được yêu thương như vậy. Có lẽ ngay từ lúc bắt đầu thì không nên tồn tại. Trong lòng mẹ có bao giờ từng nghĩ như thế chưa?”

Nghĩ như thế nào? Đương nhiên là muốn dùng tình yêu của bản thân làm cho đứa trẻ lớn lên trong hạnh phúc.

Thời gian mang thai tốt đẹp tâm tình vui vẻ cùng tình yêu thương của người mẹ, trong nháy mắt đã bị đánh thức.

Cơ Lan nửa quỳ đi xuống, gắt gao nắm lấy cánh tay của con trai, nức nở nói: “Mẹ thật sự rất xin lỗi. Mẹ cũng muốn yêu con, chính là mẹ cần thêm thời gian.”

Tần Thanh lùi về tay, nhìn về phía những bông hoa trên giàn, ánh trăng chiếu rọi xuống khuôn mặt tái nhợt của cậu, tựa như đồ sứ dễ vỡ.

Cơ Lan che miệng khóc, khóc xong một lúc lâu sau mới thất tha thất thểu đi xuống lầu một.

996 chạy nhanh theo sau.

Nó đem hy vọng toàn bộ đều ký thác ở trên người Cơ Lan. Kịch bản ghi lại, người mẹ này vì Tần Tử Thật, đến con ruột của bản thân đều có thể từ bỏ. Tần Tử Thật xảy ra tai nạn xe cộ, yêu cầu một giác mạc mới, Cơ Lan lấy chết ra để bức làm nguyên chủ hiến một con mắt.

Một người mẹ như vậy, bà sẽ vì con trai mà trở thành chiến binh mạnh mẽ nhất!

“Cố lên anh hùng Cơ Lan! Cốt truyện liền dựa vào bà giữ gìn!” 996 huơ huơ cái đuôi hò hét.

Tần Tử Thật cũng nhìn về phía Cơ Lan lảo đảo xuống lầu, trong mắt tràn đầy mong đợi.

Nhưng mà Cơ Lan lại che miệng lại, giọng run rẩy mà nói: “Tử Thật, con phải dọn đi thôi.”

“Cái gì?” Tần Tử Thật trợn to mắt, không dám tin tưởng hỏi.

"Méo mèo meo?” 996 nằm liệt dưới đất.

"Con phải dọn đi thôi. Tần Thanh nó…… Nó cần mẹ. Trong khoảng thời gian này, mẹ muốn dành nhiều thời gian cho nó. Dù sao mẹ cũng là mẹ của nó, con có thể hiểu cho mẹ được không?” Cơ Lan áy náy mà khóc ra.

Tần Tử Thật còn có thể nói cái gì? Nói gã không hiểu? Đeo lên cái mặt nạ ngoan ngoãn hiểu chuyện một khi mang lên trước mặt người khác thì không thể gỡ xuống. Nhưng Tần Thanh tại sao lại có thể?

Cậu ta có thể ngoan ngoãn hiểu chuyện, cũng có thể tùy hứng làm bậy, càng có thể dễ dàng khống chế cảm xúc người khác. Mẹ chỉ mới đi lên vài phút, xuống dưới lúc sau liền hoàn toàn thay đổi thành một bộ bộ dáng khác. Cậu ta cũng thật lợi hại!

Bị đánh bại! Gã ở trong cái nhà này đến 25, bị Tần Thanh vừa mới trở lại không lâu đánh bại! Sao có thể!

Tần Tử Thật hận mà phát điên, yên lặng áp xuống lửa giận trong lòng, sau đó mới nghẹn ngào đáp: “Được, con lập tức rời đi.”

996: “…… Bình dưỡng khí đâu? Mau cho ta một bình dưỡng khí!”

---

Khi 996 trở lại lầu hai, Tần Thanh đã đặt bình dưỡng khí trên mạng.

“Ngươi muốn mấy bình?” Cậu dịu dịu dàng dàng mà cười.

996 hung tợn mà trừng cậu một cái.

“Tạm thời đặt hai bình trước đi. Cá khô muốn mấy túi? Có muốn bạc hà mèo hay không? Loại đồ hộp gan ngỗng này có vẻ như ăn rất ngon……” Tần Thanh một bên lướt xem điện thoại, một bên nhẹ giọng dong dài.

996 biểu tình hung tợn chậm rãi biến thành khao khát, cuối cùng lại hoàn toàn thành mềm mại lấy lòng: “Meow, muốn năm túi tiểu cá khô. Bạc hà mèo muốn một trăm túi! Đồ hộp gan ngỗng muốn hai mươi rương!”

Tần Thanh câu lấy môi mỏng chọn từng sản phẩm, cuối cùng móc ra một điếu thuốc vứt cho 996.

996 hút phì phò cái miệng nhỏ nhắn, chẳng mấy chốc lền hút hết điếu thuốc.

“Nếu Tần Tử Thật ở lại cái nhà này, cốt truyện tiếp theo tôi phải hoàn thành chính là âm mưu theo dõi lại bị hắn gài bẩy đúng không?” Tần Thanh đối với vận mệnh của vai phụ đã có trình độ hiểu biết nhất định.

Một khối đá kê chân trừ bỏ không ngừng bị giẫm đạp ức hϊếp, trở thành tấm lót, còn có thể có tác dụng gì chứ?

996 giấu đầu lòi đuôi mà ho khan vài tiếng, không dám trả lời.

Tần Thanh liếc nhìn nó một cái, hiểu rõ cười.

“Cậu có thể để hắn ở lại. Không phải muốn cùng cốt truyện đối nghịch sao? Cậu lưu hắn lại mới có thể thực hiện được âm mưu a!” 996 ý đồ một lần cuối cùng cứu vãn.

“Tôi đã quên nói sao? Tôi chỉ thích mấy cái cốt truyện có âm mưu thú vị. Mà mấy cái cốt truyện âm mưu cần phải có những đối thủ.” Tần Thanh trầm ngâm nói: “Nói không chừng thế giới này mỗi một lần đều sẽ tuần hoàn khởi động lại là bởi vì Thương Minh không muốn ở cùng kẻ như Tần Tử Thật, ngươi nói có phải hay không?”

996 nghe đến ngây người.

“Đúng vậy? Nhưng mà Thương Minh không nên biết cốt truyện! Anh ta là người trong kịch người, không giống cậu là người từ bên ngoài đến. Anh ta sẽ không sinh ra ý thức.”

“Là vậy sao.” Tần Thanh câu môi cười, đoạn trò chuyện này đã kết thúc.

Thương Minh đến tột cùng có biết cốt truyện hay không, cùng cậu có quan hệ gì đâu? Thế giới khởi động lại, cậu liền hồn phi phách tán; có thể khi thế giới tuần hoàn lại bị đánh vỡ, anh ta có lẽ sẽ sống ở một nơi khác. Tóm lại đã cái gì đều không còn quan trọng nữa……

--

Hôm sau, Tần Thanh đúng 9 giờ đi vào văn phòng của Từ Dật Chi. Cậu mặc một bộ tây trang màu đen, một chiếc cà vạt kẻ sọc, bộ đồ bó làm nổi bật chiếc eo thon gọn mà săn chắc, đôi chân dài thẳng quá mức.

Sợi tóc mượt mà tự nhiên rủ xuống, nửa che khuất ánh mắt đào hoa dịu dàng đa tình. Khi cậu bước vào, liền bị những người trong bộ phận pháp vụ theo dõi.

Không ai cảm thấy cậu là tới đi làm, còn tưởng rằng công ty mời minh tinh tới làm người phát ngôn đi nhầm tầng lầu.

Ngồi ở sau bàn làm việc rộng lớn Từ Dật Chi cũng mặc một bộ tây trang màu đen, khác hẳn với Tần Thanh ưu nhã điệu thấp, cách ăn mặc của anh lại có hướng sang trọng cổ điển, đôi môi không cười mà cong làm con người ta tâm tình thả lỏng, đôi mắt thâm thúy rồi lại cất giấu hơi thở của một con dã thú nguy hiểm.

Anh trên dưới đánh giá Tần Thanh, mỉm cười giọng nói lười biếng lại giàu từ tính: “Có mang theo lễ vật cho tôi sao?”

Tần Thanh cúi đầu nhìn nhìn xách túi quà tặng ở trong tay, thành thật lắc đầu: “Không, đây là lễ vât để đưa cho tiến sĩ Thomson.”

“Sợ hắn chèn ép cậu hay sao?” Từ Dật Chi trêu chọc nói.

“Tôi là người của anh, tôi nghĩ tôi không cần sợ hãi mấy cái này.” Tần Thanh lần nữa lắc đầu.

Người của anh……

Từ Dật Chi vuốt ve môi mỏng yên lặng nhấm nuốt ba chữ này, ý cười trong mắt dần dần gia tăng.

“Đây là thẻ thân phận của tôi, cậu cầm lấy dùng đi. Nhờ phúc của cậu, Thomson từ đêm qua đến bây giờ vẫn luôn làm việc chăm chỉ.” Từ Dật Chi đem một tấm thẻ màu vàng đưa qua, ý cười nồng đậm mà trêu ghẹo một câu.

Tần Thanh khom lưng tiếp nhận tấm thẻ, thích hợp mà lộ ra một ít thần sắc áy náy, sau đó liền đi đến bộ phận kỹ thuật.

Bộ phận kỹ thuật trình độ bảo mật rất cao, không có tấm thẻ của Từ Dật Chi, Tần Thanh đến cửa đầu tiên cũng không thể vào được. Nhưng mà lúc cậu đi tới khu vực trung tâm, Tần Tử Thật đã tới rồi.

Vành mắt đen xì, má hơi hóp lại, đôi môi tái nhợt. Mới chỉ đêm không gặp, Tần Tử Thật thế nhưng đã tiều tụy đi không ít.

Gã giờ phút này chính là đang khom lưng nhìn về phía máy tính của Thomson, ngượng ngùng mà nói: “Tần Thanh là anh trai của tôi, anh ấy ngày hôm qua nói một ít những lời không tốt, tôi đến đây thanh anh ấy hướng ngài xin lỗi. Anh ấy thực sự không hiểu hết về ngài……”

Này căn bản không phải xin lỗi, mà là đổ thêm dầu vào lửa.

Không ngừng ở trước mặt Thomson nhắc tới Tần Thanh đã làm anh ta nhục nhã như nào, là có thể không ngừng gia tăng mâu thuẫn giữa hai người. Mà Thomson là giám đốc kỹ thuật của Lam Vũ, quyền lực của anh ta chỉ ở sau Thương Minh cùng Từ Dật Chi, nếu anh ta nhằm vào Tần Thanh, ai cũng sẽ không thể che chở được Tần Thanh.

Một thiên tài nhà khoa học cùng một nhân viên nho nhỏ, hai người phân lượng cái nào nặng cái nào nhẹ, Thương Minh cùng Từ Dật Chi vẫn là phân biệt được.

Tần Tử Thật nhìn qua tựa hồ như là một người tốt, nhưng trong mắt và cả trái tim của gã ta đều cất giấu những dơ bẩn.

Tần Thanh bất đắc dĩ mà cười cười, sau đó liền đi qua, đem túi quà tặng bày biện ở bên cạnh máy tính.

Thomson hoảng sợ, quay đầu lại thấy Tần Thanh, sắc mặt lập tức biến đen.

“Đây là quà để tôi xin lỗi ngài, hy vọng ngài có thể không so đo hiềm khích trước đây tha thứ cho tôi.” Tần Thanh ôn thanh nói.

“Lấy về đi! Đừng làm cản trở công việc của tôi!” Thomson tức giận nói.

Tần Tử Thật trong mắt bay nhanh xẹt qua một mạt ý cười, sau đó mới hướng Tần Thanh gật đầu, hàn huyên vài câu.

Tần Thanh cũng cười hoà thuận vui vẻ hỏi vài câu quan tâm, sau đó mở ra túi quà tặng, lấy ra một hộp giữ ấm trong đó có hamburger bò còn nóng hôi hổi.

“Tôi nhìn thấy trên Weibo của ngài. Anh muốn vội vã nghỉ phép là muốn trở về Mỹ ăn bánh hamburger của mẹ anh đi? Hình ảnh chiếc hamburger anh chia sẻ thật hấp dẫn. Buổi sáng hôm nay, tôi thử làm một cái, ngài nếm thử.” Tần Thanh kéo ghế qua ngồi.

“Cậu cút, tôi không muốn án đồ của cậu.” Thomson cả người đều tràn ngập kháng cự.

Tần Tử Thật gục đầu xuống âm thầm cười. Phương pháp của Tần Thanh thật sự tầm thường. Tự thân làm hamburger? Cái quái gì vậy?

“Anh không dám ăn a? Sợ tôi hạ độc? Chẳng qua cùng tôi trải qua một cuộc phỏng vấn, anh liền sợ tôi?” Tần Thanh nhướng cao đuôi lông mày, biểu hiện kinh ngạc hỏi.

Phép khích tướng đối với tâm cao khí ngạo Thomson mà nói là chiêu số tốt nhất. Hắn đầu tiên là nặng nề mà thở hổn hển mấy hơi, phảng phất đã chịu sự vũ nhục cực lớn, sau đó liền cầm lấy hamburger hung hăng cắn một ngụm.

Đôi mắt màu lam xinh đẹp thâm thúy gắt gao nhìn chằm chằm Tần Thanh, liền phảng phất trong miệng cắn không phải hamburger mà là cổ họng của người này. Nhưng là giây tiếp theo, biểu tình hung ác liền đọng lại, lại biến thành kinh ngạc cùng không dám tin tưởng.

“Cái này…… Cái này là hương vị vủa mẹ tôi!” Thomson kinh hỉ mà hô nhỏ.

Tần Tử Thật ngây ngẩn cả người, ý trào phúng trong mắt không khỏi đọng lại.

Tần Thanh đỡ cái trán, nghiêng đầu, yên lặng nhìn Thomson. Lúc Thomson vui vẻ mà kêu to lên, cậu liền lộ ra nụ cười thỏa mãn.

“Cậu như thế nào làm được? Cái này hamburger cùng cái của mẹ tôi làm giống nhau như đúc!” Thomson bắt lấy cánh tay tinh tế tái nhợt của Tần Thanh.

Tần Thanh tùy ý để anh ta nắm mình, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp: “Tôi thông qua bạn bè anh trên Weibo, tìm được tài khoản của mẹ anh, sau đó tìm xem các bài viết của bà ấy, tìm được bà viết anh thích nhất an hamburger do bà ấy làm. Thế nào? Hiện tại bớt nhớ nhà chưa?”

Thomson ăn ngấu nghiến chiếc hamburger, dùng sức gật đầu: “Giảm bớt! Từ đêm qua đến bây giờ, tôi cũng chưa ăn cái gì! Có thể ăn cái hamburger này thật sự quá hạnh phúc!”

Thời điểm cực đói bụng bỗng nhiên ăn được đồ ăn quê nhà bản thân luôn nhung nhớ, tâm tình ai cũng sẽ không tốt lên đâu?

“Vậy anh tha thứ cho tôi sao?” Tần Thanh cười hỏi.

“Tha thứ cho cậu.” Thomson thật sâu liếc cậu một cái, hừ lạnh nói: “Kỳ thật tôi biết cậu ngày hôm qua là cố ý. Cậu muốn cho tôi nhanh chữa trị cái BUG này.”

Tần Thanh lắc đầu: “Không, tôi không phải muốn cho anh sửa BUG, tôi là muốn giúp anh mau chóng đứng vững gót chân. Anh biết Hoa Quốc có một câu ngạn ngữ nói một quan chức mới nhậm với ba hỏa lực sao?”

Thomson ngẩn người, sau đó chậm rãi lắc đầu: “Tôi không biết, nhưng tôi tựa hồ có thể hiểu được.”

“Quan viên mới nhận chức, thứ đầu tiên muốn xây dựng chính quyền uy của mình, phơi bày thực lực của bản thân, như vậy mới có thể phục vụ cho nhân dân. Anh hiện tại liền thể hiện thực lực của anh. Anh xem, tất cả kỹ thuật viên của anh đều bị thuyết phục. Chỉ mới một buổi tối, anh đã hoàn toàn dung nhập cùng bọn họ, anh cũng dùng sự thật để chứng minh, anh lĩnh vực này hoàn toàn xứng đáng là một vị vua. Từ nay về sau, công việc của anh sẽ rất thuận lợi.”

Tần Thanh đứng lên, cười nói nhỏ: “Ngày hôm qua tôi còn đã quên nói một lời.”

Thomson choáng váng vì bị ôm ngẩng đầu ngước nhìn Tần Thanh, dáng vẻ kiệt ngạo khó thuần tuấn tú thế nhưng có vẻ dị thường ngoan ngoãn.

“Tôi thực sùng bái ngài, Thomson tiến sĩ, ngài thật sự rất tuyệt!” Tần Thanh nhẹ nhàng vỗ bả vai Thomson, thong thả mà lại dịu dàng mà cười.

Nụ cười này so với những ánh đèn trong phòng thí nghiệm càng sáng đến chói mắt làm người khác choáng váng.

Tần Thanh rời đi mấy chục giây sau Thomson còn đang ngây người, gương mặt bất tri bất giác nổi lên hai luồng đỏ ửng.

“Thượng đế ơi, trái tim của con vừa rồi đập quá nhanh rồi! Mình có phải hay không sinh bệnh?” Thomson còn nhắc mãi một câu, cuối cùng nhìn về phía Tần Tử Thật, đầy cõi lòng chờ mong hỏi: “Cậu là em trai của Tần Thanh? Cậu có số điện thoại của cậu ấy sao? Tôi vừa tới Hoa Quốc, không có bạn bè, tôi rất muốn làm bạn với cậu ấy. Cậu ấy quả thực giống như thiên sứ vậy!”

Nguyên bản muốn châm ngòi ly gián Tần Tử Thật, giờ phút này sắc mặt đã tái mét rồi.

996 đuổi theo Tần Thanh, lớn tiếng hỏi: “Tần Thanh, cậu nói thật đi có phải cậu biết chơi bùa đúng không?”