Xuyên Nhanh: Nam Phụ Cướp Vai Nam Chính

Chương 17.2: KO

Mười mấy phút sau, Cơ Lan từ bên ngoài đã trở lại. Người hầu đem đồ ăn bưng lên bàn và bấm chuông.

Mọi người nghe thấy tiếng chuông sôi nổi đi vào nhà ăn, từng người ngồi xuống. Mỗi người trên mặt đều mang theo nụ cười nhẹ nhàng vui sướиɠ, đương nhiên, Tần Tử Thật chỉ là cố gắng nở nụ cười trong lòng thống khổ dày vò như thế nào, ước chừng chỉ có chính gã biết.

Cơ Lan gắp cho Tần Thanh một miếng thịt kho tàu, cười khanh khách mà nói: “Tần Thanh, phỏng vấn thất bại cũng không sao hết, con có thể đi đến Tần thị làm. Không có năng lực thì cứ nói cha an bài cho con một cái chức vụ nhàn tản, công việc thì không quan trọng cứ ăn bánh uống trà mỗi ngày là được rồi. Rồi cha chia cho con một chút cổ phần, mỗi năm có được mấy trăm vạn tiền hoa hồng, mỗi ngày đều trôi qua thoải mái dễ chịu, tự do tự tại, con nói có phải hay không?”

Loại “Cứ cầm lấy tiền ăn chơi” là cái chiêu những gia tộc hào môn đều an bài con đường duy nhất cho những đứa ăn chơi trác táng.

Cơ Lan nói như vậy, là muốn cho con trai không cần tranh đấu nữa. Bà muốn nhất vẫn là bảo đảm ích lợi của Tần Tử Thật.

Cơ Minh Đường hung hăng đem chiếc đũa đập xuống bàn, làm phát ra một tiếng vang lớn.

Tần Hoài Xuyên cùng Tần Quảng Nguyên sắc mặt cũng trở nên thập phần khó coi.

Tần Tử Thật bỗng nhiên nắm chặt chiếc đũa, lòng bàn tay chảy ra một tầng mồ hôi mỏng. Gã thiếu chút nữa đã quên, lúc ban ngày mẹ nhắn tin dò hỏi kết quả Tần Thanh phỏng vấn, gã nói một ít những lời không tốt. Còn có cũng gửi cho cha mấy tin nhắn tương tự.

Hiện giờ sự thật cùng lời hắn nói hoàn toàn tương phản, người trong nhà sẽ nhìn gã như thế nào?

Biểu hiện của gã hôm nay, không thể nghi ngờ chính là đem sự ngu dốt của bản thân bày ra cho người khác nhìn. Gã từ nhỏ đã được dạy trong môi trường giáo dục tốt nhất, có được những tài nguyên tốt nhất, lại không thể so sánh với mấy tháng học tập của Tần Thanh.

Tài năng của Tần Thanh làm sự ưu tú mà gã có được dẫm đạp đến không thể ngẩn đầu. Cán cân trong lòng của cha và ông nội, hẳn là sẽ nghiên về phía Tần Thanh đi?

Tần Tử Thật trong lòng cuồn cuộn, ghen ghét khó kiềm chế lại hoàn toàn không dám biểu hiện ra ngoài.

Gã cúi đầu, mặt đỏ lên, xấu hổ mà nói nhỏ: “Mẹ, Tần Thanh trúng tuyển.”

“Cái gì? Tần Thanh trúng tuyển? Không có khả năng!” Cơ Lan vẫn như cũ không muốn tin tưởng.

“Đúng vậy, con trúng tuyển. Ít nhiều Tần Tử Thật thể diện lớn, Thương tổng vì thể diện của cậu ấy mới để con vào ban pháp vụ.” Tần Thanh gắp cho Cơ Lan một miếng bông cải xanh.

Cậu biết mẹ mỗi ngày đều phải bảo trì dáng người, không thể ăn quá nhiều dầu mỡ.

“A, ra là như thế này. Vậy con muốn cảm ơn Tử Thật. Con xem nó có bao nhiêu chiếu cố con.” Cơ Lan lại cao hứng lên.

Nhưng mà bà hoàn toàn không phát hiện, trừ bỏ khóe môi hơi cong của Tần Thanh, những người khác trên bàn sắc mặt người này so với ngưòi kia càng khó coi hơn.

Tần Tử Thật đỏ lên gương mặt dần dần chuyển màu xanh tím, cảm thấy thẹn đến hận không thể tại chỗ biến mất. “Thể diện lớn” mấy từ này, Tần Thanh rốt cuộc khi nào mới có thể buông tha?

Tần Hoài Xuyên cùng Tần Quảng Nguyên âm trầm mà liếc Tần Tử Thật một cái, đối với đứa con nuôi này, trong lòng không thể ngăn chặn cảm giác chán ghét dâng lên.

Giúp Tần Thanh nói tốt là không có khả năng, ngóng trông Tần Thanh phỏng vấn thất bại mới là mong muốn thật sự của Tần Tử Thật. Chẳng qua gã quá xem trọng bằng cấp, đánh giá quá thấp năng lực của Tần Thanh, lúc này mới tạo cục diện xấu hổ như bây giờ.

Cơ Lan vô cùng cao hứng mà giúp Tần Tử Thật gắp một miếng thịt cá, lời nói nhỏ nhẹ ôn tồn: “Anh em các con cứ giúp đỡ lẫn nhau, mẹ liền vui vẻ. Tử Thật, con giỏi hơn so với Tần Thanh nhiều, năng lực so với Tần Thanh cũng mạnh hơn, ở trong công ty, con hãy giúp đỡ nó nhiều hơn nha.”

“A……” Tần Thanh kẹp lên một hạt đậu Hà Lan, bỗng nhiên thấp giọng cười.

Tần Tử Thật nhanh chóng liếc nhìn cậu một cái, da mặt nóng bỏng đến tựa muốn bốc lửa đốt cháy mọi thứ. Mỗi mọt câu mà mẹ nói ra, đối với gã mà nói đều là gai độc.

Thì ra Tần Thanh không cần tự mình nói chuyện cũng có thể khiến hắn cảm thấy thẹn, xấu hổ chịu đựng!

“Mẹ, Tần Thanh là bằng chính thực lực của mình phỏng vấn thành công, con không có giúp. Năng lực của con nói không chừng còn không bằng.” Tần Tử Thật không thể không chính miệng thừa nhận cái hiện thực tàn khốc này.

Trong lòng như bị dao xẻo đến khó chịu! Những cảm giác tự ti bị mạnh mẽ áp chế cùng với cảm giác khủng hoảng giờ phút này cuồn cuộn không ngừng mà trồi lên tới.

Ngồi ở trên ghế cảm giác như bản thân giống như ngồi trong phòng tra tấn.

“Nó có bao nhiêu phân lượng, ta còn không biết sao. Ban pháp vụ lại không phải dễ dàng gì.” Cơ Lan lẩm bẩm nói.

Bà trước sau không muốn nhìn thẳng vào sự thật đứa con trai ruột của mình ưu tú cỡ nào.

Cơ Minh Đường rốt cuộc nhẫn nại không nổi nữa, vỗ cái bàn mắng: “Ta thật hận ta lúc trước công việc qua bận, không thể tự mình dạy, làm ngươi biến thành bộ dáng chẳng thể phân biệt được ai ruột ai rà. Ngươi cho rằng ban pháp vụ là nơi mà ai muốn vào là vào muốn đi là đi sao? Ban pháp vụ người phụ trách là Từ Dật Chi, ngươi không biết sao?”

Cơ Lan ngây ngẩn cả người. Nàng chỉ biết Từ Dật Chi là vỏ đông lớn thứ hai của Lam Vũ, cũng không biết chức vụ cụ thể của đối phương.

“Từ Dật Chi lập nghiệp như thế nào, ngươi không biết sao?” Cơ Minh Đường nổi giận đùng đùng hỏi.

Cơ Lan mờ mịt lắc đầu. Bà chỉ biết Từ Dật Chi cùng Thương Minh cơ hồ là ngang hàng nhau.

“Từ Dật Chi khởi nghiệp bằng cách mua bán và sát nhập, anh ta đã kinh doanh hơn 10 năm chưa một lần thất bại. Anh ta coi trọng công ty nhà ai, công ty nhà đó liền sẽ bị nuốt chửng, một người như vậy, nói chọc là có thể chọc được sao? Thương Minh nhìn qua không dễ tiếp cận, trên thực tế làm người rất chính trực cùng với thủ đoạn của Từ Dật Chi lại hoàn toàn không giống nhau. Nếu theo dõi Tần gia, Tần gia chỉ có thể phá sản chuyển thành sản nghiệp trong tay anh ta. Ngươi cho rằng anh ta dựa vào cái gì có thể ngòi ngang hàng với Thương Minh? Ngươi cho rằng thể diện của Tần Tử Thật ở trong mắt anh ta đáng mấy đồng tiền?”

Cơ Minh Đường một câu vỗ bàn một câu răn dạy.

Cơ Lan bị dạy đến không dám ngẩng đầu.

Da mặt Tần Tử Thật trướng đến đỏ bừng.

Cơ Minh Đường nhìn về phía cháu ngoại, sắc mặt nhu hòa, lời nói thấm thía mà nói: “Con lựa chọn không có sai. Đi theo bên người Từ Dật Chi, trong một năm con sẽ học được điều mà người khác không thể học được trong mười năm. Ngươi muốn phóng thông minh điểm, con nên thông minh hơn cẩn thận hơn để học hỏi từ anh ta.”

Tần Thanh yên lặng gật đầu.

Cơ Minh Đường thần sắc sầu lo trong giây lát lại trở nên nhẹ nhàng lên, chắc chắn nói: “Cháu ngoại của ta thông minh như vậy, khẳng định có thể được Từ Dật Chi trọng dụng. Anh ta không thích con, đó là bởi vì anh ta mắt mù!”

Tần Thanh che lại đôi mắt ươn ướt chứa đầy ánh sáng, cười nhẹ thở dài: “Ông ngoại, người thực sự quá yêu thương con rồi.”

Cơ Minh Đường gương mặt đỏ hồng, sau đó thế thì khí mười phần mà bật cười ha hả: “Con là cháu ngoại của ta, ta không thương con thì còn thương ai a?”

Dứt lời, ánh sáng trong đôi mắt trong nháy mắt tối sầm xuống, âm u mà nhìn chằm chằm Tần Tử Thật, nghiêm khắc nói: “Ngươi muốn tranh, thì cứ tranh ở địa bàn Tần gia, đừng có đánh chủ ý vào Cơ gia. Di chúc ta đều đã sửa đổi, Cơ gia không có phần của ngươi!”

Tần Tử Thật sắc mặt trắng bệch mà ngẩng đầu.

Cơ Lan sắc nhọn hô tó: “Ba, người đang nói cái gì a! Tử Thật cũng là cháu ngoại của người! Người nhìn nó lớn lên!”

Cơ Minh Đường nhấp môi thành đường thẳng, thần sắc lạnh lùng. Bởi vì đủ loại nguyên nhân, ông đối với đứa cháu ngoại này từ nhỏ liền không thân cận.

Lúc này, Tần Quảng Nguyên cũng sâu xa mà mở miệng: “Tử Thật, con cũng phải làm việc thât tốt ở Lam Vũ đi. Thời điểm năm đó tốt nghiệp, ta bảo con tiến vào cơ nghiệp trong nhà làm việc con không muốn. Còn nói muốn độc lập. Khi đó ta tôn trọng quyết định của con hiện tại ta hy vọng trước sau con vẫn luôn giữ quyết định này.”

Có nghĩa là gì? Tư cách thừa kế bị tước đoạt? Tần Tử Thật thần sắc hoảng hốt mà nhìn về phía ông nội ngồi ở chủ vị, sau đó lại kinh hoảng thất thố mà nhìn về phía cha.

Trải qua vài lần sự kiện, con trai ruột rốt cuộc có đáng giá để bồi dưỡng hay không, vấn đề này đáp án đã có ở trong lòng Tần Hoài Xuyên.

Nếu Từ Dật Chi xem trọng con của ông, thì dựa vào cái gì mà ông không xem trọng? Nếu mấy tháng học tập là có thể làm con trai ông trưởng thành đến tận đây, thì tiềm lực của nó còn bao nhiêu lớn?

Có mộ người con trai ruột kế thừa gia nghiệp, ông dựa vào cái gì đem Tần gia giao cho một người ngoài? Huống chi Tần Tử Thật mấy ngày nay thường thường mua bao nhiêu thứ cho Thẩm Minh Thục cùng Tần Bảo Nhi. Nếu đem gia sản cho nó, chẳng phải là tiện nghi cho hai người đàn bà tham lam kia?

Nghĩ như vậy, Tần Hoài Xuyên nhàn nhạt nói: “Lam Vũ là xí nghiệp quốc tế lớn, tiềm năng phát triển khẳng định so với Tần thị tốt hơn. Tử Thật, cón cứ thanh thản ổn định ở Lam Vũ làm việc đi. Tần Thanh, con đi theo Từ tổng học tập, qua mấy năm liền trở về giúp cha.”

Vì thế, trận này cuộc chiến người thừa kế còn chưa bắt đầu khai hỏa, Tần Thanh cũng đã lấy được thắng lợi.

Thương Minh đã có cái nhìn không tốt về Tần Tử Thật. Một người không có tầm nhìn xa, không có thủ đoạn quyết đoán, chỉ có thủ đoạn mờ ám, ngưòi thừa kế như vậy chắc chắn chỉ có thể đưa sản nghiệp gia tộc đi xuống.

Ăn xong tiểu cá khô chạy xuống lâu xem xét cốt truyện tiến triển 996 vừa vặn nghe thấy câu tuyên án này. Nó bùm một tiếng nằm liệt dưới đất, dùng móng vuốt hung hăng ấn vào đầu.

Me no meo, muốn mạng của ta rồi! Cốt truyện đã loạn đến trình độ này rồi sao?

“Tần Thanh, mau mua cho ta mấy bình dưỡng khí, ta muốn hít oxy!” 996 run run rẩy rẩy mà kêu.

Tần Thanh nhấp môi cười, nhưng mà nụ cười của cậu ở trong mắt Tần Tử Thật chính là tàn nhẫn châm chọc.

Nếu có thể, Tần Tử Thật thật muốn hất bàn, giận dữ rời đi. Nhưng mà đã mất đi tất cả chỉ có thể ngồi đây kìm nén sự tức giận và tủi nhục.

Gã cần phải nhẫn! Chỉ cần còn có thể ở lại Tần gia, gã liền có thể nghĩ cách làm cha cùng ông nội hồi tâm chuyển ý.

Cơ Lan hồng hốc mắt hô: “Ba, Hoài Xuyên, các người như vậy là không công bằng! Tử Thật là chúng ta tự mình nuôi lớn a! Chúng ta như thế nào có thể đối nó như vậy!”

Trong lòng Tần Thanh bỗng nhiên nứt chảy ra một dòng máu trở nên thống khổ đến không thể chịu đựng nổi. Này không phải cảm xúc của cậu, là tro tàn đã bị thiêu đốt của nguyên còn lưu lại.

Có lẽ, đây mới là nguyên nhân nguyên chủ lựa chọn rời đi. Nguyên chủ có hai người mẹ, chính là cả hai người mẹ đều không yêu hắn.

Tần Thanh nhắm mắt, giọng nói khàn khàn: “Ta ở Thẩm gia mười mấy năm, không có phòng ngủ để ngủ, không có sách để đọc, không có người quan tâm yêu quý, này công bằng sao?”

Muốn lấy lại công bằng cho Tần Tử Thật bỗng nhiên biến thành người câm.

Tần Thanh nhìn thẳng vào bà, hỏi: “Người cảm thấy, con đã từng được đối xử công bằng hay sao?”

Cơ Lan không nói gì. Bà biết được con trai của mình đã từng có cuọc sống như thế nào, bà không thể nói đó là công bằng, bà thậm chí không thể nói những thứ đó mà một người nào có thể nhận được.

Tần Thanh đứng lên, dùng khăn giấy chậm rãi chà lau đôi tay, trầm giọng nói: “Mẹ à, người muốn bồi thường cho Tần Tử Thật đã chịu đã ngộ không công bằng, kia người có nghĩ tới bồi thường cho con sao? Người quan tâm, có thể cho con một chút tình yêu sao? Người chỉ có thể nhìn con, chỉ nhìn con nhiều thêm một chút sao? Người có thể cho con một chút tình yêu sao?”

Cơ Lan lâm vào trầm mặc và cực độ xấu hổ. Bà không thể. Bà chung quy vẫn là nghiêng về đứa con mình đã nuôi lớn. 25 năm tình mẫu tử, đó là điều không người nào có thể thay thế.

Tần Thanh thong thả lắc đầu, cười chua xót: “Mẹ à, người xem, đây mới chính là sự không công bằng lớn nhất.”

Dứt lời, cậu xoay người rời đi.

Cơ Minh Đường hung tợn mà trừng mắt nhìn Tần Tử Thật cùng Cơ Lan, sau đó đuổi theo.

Tần Quảng Nguyên cùng Tần Hoài Xuyên trầm mặc một lát, trăm miệng một lời mà nói: “Tử Thật, con dọn ra ngoài ở đi.”

Tần Tử Thật nắm trong tay chiếc đũa loảng xoảng một tiếng mà rơi ở trên bàn.

996 ngẩn ngơ, sau đó giơ lên móng vuốt bất lực mà kêu: “Cho ta một bình dưỡng khí! Nhanh! Ta sắp hít thở không thông rồi!”

_______________________

Hu hu thương nguyên chủ ghê. Cha không yêu mẹ không thương, cha cũng chỉ vì có lợi cho gia tộc mới coi trọng, còn mẹ thì không công bằng, chẳng có một ai thực sự yêu thương nguyên chủ.