Xuyên Nhanh: Nam Phụ Cướp Vai Nam Chính

Chương 17: KO

Nút thắt cà vạt bị Từ Dật Chi nắm lấy, mà chỗ đó cách hầu kết rất gần.

Ngón tay ấm áp chạm vào, cùng với nơi yếu hại bị khống chế cho ra một cảm giác hồi hộp không thể giải thích được. Tần Thanh không tự giác mà lăn lăn hầu kết, sau đó liền mơ hồ phát hiện gương mặt của mình dần nóng lên.

Đây là diềm báo muốn mặt đỏ.

Nếu thật sự ở trước mặt người đàn ông này lộ ra gương mặt ửng đỏ, bộ dáng đôi mắt thấm ướt ngượng ngùng……

Tần Thanh da đầu tê rần, ngay sau đó liền muốn lui về phía sau vài bước, tránh thoát khỏi khống chế của người đàn ông.

Nhưng mà Từ Dật Chi lại đi trước một bước buông ra cà vạt của cậu, ngồi trở lại trên ghế, chống trán vui vẻ mà cười. Anh một bên cười, một bên chuyên chú mà nhìn khuôn mặt tuấn tú hơi phiếm hơi hồng của Tần Thanh, đồng tử phát ra tia sáng thích thú.

“Trước khi vào công ty, tôi cũng có thể phỏng vấn cậu được không?” Anh híp mắt, giọng điệu lười biếng nói.

“Ngài cứ hỏi.” Tần Thanh lễ phép gật đầu, sau đó liếʍ liếʍ môi khô ráo.

“Tôi chỉ có hai vấn đề. Thứ nhất, cậu ghét nhất là cái gì?” Từ Dật Chi không hề chớp mắt mà nhìn Tần Thanh, ánh mắt cuối cùng dừng hình ảnh ở môi mỏng dính ướt kia.

Vấn đề này cùng công việc hoàn toàn không có quan hệ. Tần Tử Thật kinh ngạc nhìn về phía Từ Dật Chi, tiện đà lại nhìn nhìn Thương Minh.

Xưa nay Thương Minh công tư phân minh thế nhưng không đưa ra bất cứ lời phản đối nào. Anh cũng đang nhìn Tần Thanh, ánh mắt dị thường chuyên chú, phảng phất cũng rất muốn biết đáp án cho vấn đề riêng tư này.

Thái độ của bọn họ thực sự rất không thích hợp! Tần Tử Thật bỏ tay vào túi quần, dùng sức nắm tay thành nắm đấm.

Tần Thanh rũ mắt suy nghĩ một lát, đáp: “Tôi ghét nhất bị hiểu lầm, bị hoài nghi, bị phủ định, bị làm lơ.”

Những thứ chúng ta ghét nhất thường là những thứ chúng ta phải gánh chịu. Cho nên đáp án này đã phần nào vạch trần quá khứ của Tần Thanh. Cậu vẫn luôn bị hiểu lầm, bị hoài nghi, bị phủ định, bị làm lơ.

Rất khó tưởng tượng người như cậu lại có thể chịu đối xử bất công như vậy.

Từ Dật Chi nụ cười trên mặt dần dần tắt đi, ánh mắt đen tối hỏi: “Thứ hai, thứ cậu khát vọng nhất là gì?”

Tần Thanh cau mày suy nghĩ, sau đó đáp: “Tôi mong muốn nhất là được tin tưởng, được lựa chọn và được quý trọng.”

Mà ba cái đáp án này, kỳ thật có thể dùng bốn chữ tổng kết, đó chính là “Muốn được yêu thương”. Nhưng khoảnh khắc cuộc đời kết thúc, cảm giác muốn được yêu tựa hồ đã không quan trọng nữa. Tận lực làm bản thân sống được thoải mái hơn một chút mới là thực tế nhất.

Tần Thanh hơi ngước mắt, nhìn Từ Dật Chi dịu dàng mà cười cười, sự cởi mở cùng thoải mái làm hắn trở nên rực rỡ lấp lánh.

Từ Dật Chi đôi con ngươi đen tối cũng theo đó sáng lên, pha chút vui vẻ gật gật đầu, cười cười.

Hắn không cho ý kiến gì thêm, chỉ là xua tay nói: “Ngày mai gặp.”

“Ngày mai gặp.”

Tần Thanh lễ phép cáo từ, sắp đi tới cửa rồi lại quay đầu nhìn lại, nhìn về phía Thương Minh.

Thương Minh không nghĩ tới cậu sẽ nhìn về phía mình, vốn dĩ eo lưng đã thẳng tắp không khỏi càng thêm thẳng tắp, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt đen láy nhìn lại. Từ lúc gặp mặt đến bây giờ, này vẫn là lần đầu tiên Tần Thanh nhìn thẳng vào mắt của anh.

“Thương tổng, ngài có muốn hay không nói lời xin lỗi với tôi?” Tần Thanh ngữ khí ôn hòa mà nói.

“Cái gì?” Thương Minh ngẩn người. Làm anh đứng hình chỉ với một câu.

“Vì ngài quá ngạo mạn và thành kiến, ngài có thể xin lỗi tôi sao?” Tần Thanh khom khom lưng, cực kỳ thành khẩn mà đưa ra kiến nghị.

Thương Minh lâm vào trầm mặc, một đôi mắt tản ra cảm giác không vui và áp bách.

Tần Tử Thật kinh ngạc mà nhìn Tần Thanh, bàn tay giấu ở trong túi vẫn luôn nắm chặt không khỏi buông lỏng ra. Vừa rồi gã còn cảm thấy Tần Thanh thông minh đến đáng sợ, không nghĩ tới đảo mắt một cái Tần Thanh lại trở nên ngu xuẩn!

Từ Dật Chi dựa ngã vào lưng ghế, môi mỏng hơi hơi giơ lên, trong mắt cất giấu sự thích thú.

Tần Thanh nghiêng nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: “Nếu là tôi, hàm dưỡng* của tôi sẽ không cho phép tôi không xin lỗi.”

*Hàm dưỡng (bao gồm tu dưỡng, biết kềm chế, tiết chế bản thân) là những điều phát ra từ trong nội tâm và thể hiện ra ở hành vi, lời nói của người ấy.

Đây là nói cái gì……

Nếu Thương Minh không xin lỗi, đó là bởi vì Thương Minh không có hàm dưỡng.

Từ Dật Chi lấy tay che miệng, chậm rãi mà vui vẻ nở nụ cười.

Mà Thương Minh lại lộ ra biểu cảm xấu hổ có lời nào để nói. Người có thể khiến anh ăn mệt như vậu trừ bỏ Từ Dật Chi, Tần Thanh vẫn là người đầu tiên.

Từ Dật Chi nhìn biểu cảm cực kì thú vị của Thương Minh, từ cười nhẹ chuyển sang cười lớn, chậm rãi vỗ tay phát ra thanh âm giòn tan.

Vốn dĩ là phòng họp hết sức nghiêm túc trầm mặc, giờ phút này thế nhưng trở nên vui vẻ hẳn lên. Mặt khác hai người phỏng vấn rốt cuộc cũng lộ ra vê thoải mái. Từ tổng vui vẻ như vậy, bọn họ hôm nay hẳn là sẽ không bởi vì biểu hiện không chuyên nghiệp mà bị mắng đi?

Tần Thanh nắm then cửa tay, hơi hơi nghiên đầu, trên mặt mang theo nụ cười nhạt chờ đợi.

Nhìn ánh mắt mang theo mong đợi, Thương Minh ánh mắt tối sầm lại, rốt cuộc chậm rãi mở miệng: “Thực xin lỗi.”

Tần Tử Thật nắm tay buông ra bỗng nhiên nắm chặt lại, khuôn mặt thiếu chút nữa không khống chế được sự khϊếp sợ cùng ghen ghét mà vặn vẹo. Hắn chưa bao giờ gặp qua Thương Minh xin lỗi với bất kỳ ai!

“Không sao cả.” Tần Thanh khóe môi hơi cong, dịu dàng cười, đôi mắt lập loè ánh sáng vui vẻ xinh đẹp giống như bầu tời đầy sao.

Nhìn đôi mắt sáng lên lấp lánh, nguyên bản ngữ khí cứng đờ Thương Minh thế nhưng giọng nói trở nên hòa hoãn, cực kỳ tự nhiên mà bổ sung một câu: “Vì tôi không coi ai ra gì, kiêu ngạo và có thành kiến, rất xin lỗi.”

Tần Thanh lại cười. Nụ cười lần này không còn kiềm chế nữa trở nên cực kỳ xán lạn. Đó là một khung cảnh rực rỡ đẹp hơn cả nắng xuân bên ngoài cửa sổ.

Ánh mắt của Thương Minh cùng Từ Dật Chi đều tối lại.

Tần Thanh kéo cửa phòng, đi ra ngoài, đi hai bước rồi lại quay đầu, từ từ nói: “Thương tổng, cảm ơn ngài.”

“Cảm ơn tôi cái gì?” Thương Minh lại một lần sửng sốt.

“Cảm ơn ngài cho tôi cơ hội.” Tần Thanh đem lời nói bổ sung hoàn chỉnh, sau đó mới nhanh chân rời đi.

Đôi tay cậu cắm vào túi áo, bóng dáng đi xa nhanh nhẹn đến giống cánh hoa trong gió mùa xuân. Nhìn bóng dáng, liền có thể cảm giác được cậu đang vui vẻ.

Từ Dật Chi cao giọng mà cười, chậm rãi vỗ tay, tiện đà nhìn về phía Thương Minh, vui vẻ nói: “Đây là lần cuối cùng cậu ấy xuất hiện trước mắt anh sao? Hả?”

Thương Minh nhớ tới những lời bản thân tùy tiện nói trước đó, biểu tình xấu hổ chỉ trong một cái chớp mắt, sắc lạnh trong con ngươi lặng yên thối lui, biến thành nhu hòa.

Anh đang cười, lại không ai có thể phát hiện.

Tần Tử Thật nghe Thương Minh cùng Từ Dật Chi nói chuyện, trong lòng như rơi thẳng xuống đáy cốc. Chưa bao giờ có người giống như Tần Thanh, có thể như thế hấp dẫn ánh mắt của bọn họ.

---

Khi Tần Thanh trở lại Tần gia, Tần Hoài Xuyên và những ngưòi khác đã đi ra ngoài. Cậu trở về phòng ngủ ngủ một giấc, sắp đến chạng vạng mới tỉnh dậy.

“Ngươi đang làm gì?” Tần Thanh đi đến ban công, ngữ khí thập phần kinh ngạc.

“Ai cần cậu lo?” 996 gay gắt nói.

“Ngươi biến thành như vậy còn không cần tôi quản?” Tần Thanh ngồi xổm xuống, bất đắc dĩ mà thở dài một hơi.

Chỉ thấy mèo mập 996 lưng dựa lan can ban công, lộ ra cái bụng tròn vo nằm ngửa trên mặt đất, một móng vuốt kẹp một điếu thuốc, một móng vuốt xách theo một chai rượu, phóng túng một hơi rít điếu thuốc rồi húp một ngụm rượu.

Ngắn ngủn mấy giờ không gặp, nó giống như lại mập hơn một chút, thuốc lá và rượu thứ này quả nhiên có thể vỗ béo.

“Cậu cứ tìm đường chết của cậu, tôi uống rượu của tôi, chúng ta ai cũng đừng động ai!” 996 hướng Tần Thanh rống giận.

“Tôi cho ngươi một mâm cá khô?” Tần Thanh đứng lên, ngữ khí rất là bất đắc dĩ.

996 nghiên đầu qua một bên trầm mặc một lát, rầu rĩ mà nói: “Cho ta hai mâm.”

Tần Thanh khóe môi hơi cong, tựa hồ muốn cười, rồi lại nhanh chóng đè nén xuống, “Được, cho hai mâm ngươi chờ đã.”

Cho 996 ăn xong cá khô, Tần Hoài Xuyên, Tần Quảng Nguyên, Cơ Minh Đường ba người liền lục tục đã trở lại.

“Ông ngoại sao người lại tới đây?” Ngồi ở trong phòng khách xem TV Tần Thanh đứng lên, cười nói: “Là tới tìm con đi câu cá sao? Người từ từ, con đi thay quần áo.”

“Không muốn cười thì đừng cười, ông ngoại biết con khó chịu.” Cơ Minh Đường đem nạng đưa cho người hầu, đi qua đi vỗ vỗ vai đứa cháu ngoại này.

“Con khó chịu cái gì?” Tần Thanh đầy mặt nghi hoặc.

“Phỏng vấn thất bại còn không khó chịu?” Tần Quảng Nguyên cũng đi vào phòng khách, ồm ồm mà nói.

Tần Hoài Xuyên sắc mặt có chút khó coi, lại chưa nói cái gì. Hai vị trưởng bối đều ở đây, ông ta muốn giáo dục lại con trai cũng không thể ở ngay lúc này.

“Con phỏng vấn thất bại? Ai nói?” Tần Thanh đôi mắt hơi hơi nhíu lại.

“Tử Thật đã phát tin nhắn nói với chúng ta.” Tần Hoài Xuyên đi đến sô pha đối diện Tần Thanh ngồi xuống, ngữ khí âm trầm.

“Cậu ta nói như thế nào?” Tần Thanh truy vấn.

Tần Hoài Xuyên trực tiếp đem điện thoại mở khóa, ném cho con trai.

Tần Thanh cầm lấy điện thoại lướt xem.

Cơ Minh Đường ngồi ở một bên dong dài: “Bị đào thải cũng không có sao, con cứ đến công ty nhà mình đi làm. Con muốn chức vị gì? Bộ trưởng? Tổng giám? Giám đốc? Nếu không ông ngoại trước tiên về hưu, đem Cơ thị giao cho đi. Con cứ dùng nó để luyện tập, ta ở một bên cho chỉ con cầm lái. Ta còn có thể sống cái mười mấy 20 năm, hoàn toàn có thể bồi dưỡng con trở nên giỏi giang. Con đừng sợ a, mọi chuyện đều có ông ngoại chống lưng cho con!”

Loại bao dung vô điều kiện này cùng với cưng chiều, làm Tần Thanh phá lệ kinh ngạc mà nhìn về phía Cơ Minh Đường.

Tần Hoài Xuyên bất mãn mà mở miệng: “Ba, người đừng nói mấy loại lời này! Không thể cứ cưng chiều nó như vậy!”

“Ta cứ thích cưng chiều, ngươi quản được Tần gia, còn muốn quản Cơ gia của ta? Đồ của ta, ta thích cho ai thì cứ cho đấy.” Ông trở nên bướng bỉnh tức giận ngay tại chỗ.

Tần Thanh bụm lại mặt, cười nhẹ.

Được lựa chọn, được tín nhiệm, được quý trọng. Cậu vừa rồi còn nói rằng những tình cảm nóng bỏng này chỉ là mong muốn xa vời, nhưng bây giờ có người lại dâng hai tay đưa lên cho cậu.

Tần Thanh ném xuống điện thoại, ngồi vào bên người Cơ Minh Đường, cánh tay ôm lấy bả vai Cơ Minh Đường, cười nói: “Ông ngoại, con trúng tuyển.”

“Cái gì?” Ba thanh âm đồng thời kinh hô.

“Con nói con trúng tuyển.” Tần Thanh chỉ trả lời với Cơ Minh Đường.

“Đối thủ của con không phải là Cung Thành sao?” Tần Hoài Xuyên có chút không thể tin được.

“Cung Thành bị đào thải.” Tần Thanh chỉ đơn giản mà nói.

Tần Quảng Nguyên đứng lên, biểu tình phá lệ nghiêm túc: “Rốt cuộc sao lại thế này, con cùng ta đi vào thư phòng nói chuyện.”

“Đúng đúng đúng, đi vào thư phòng nói.” Cơ Minh Đường giữ chặt cánh tay Tần Thanh hướng lầu hai đi đến. Ông ta đã gấp đến không chờ nổi muốn nghe một chút công lao vĩ đại của đứa cháu ngoại.

Khi Tần Tử Thật về đến nhà, lầu một trong phòng khách không có người, nhưng giày của cha, ông nội, cùng với ông ngoại lại có ở chỗ huyền quan.

“Bọn họ đâu hết rồi?” Tần Tử Thật hỏi người hầu.

Người hầu chỉ chỉ lầu hai: “Dạ ở trong thư phòng.”

Tần Tử Thật đi lên lầu hai, còn chưa đến gần thư phòng liền nghe thấy được từng âm thanh cười nói, có ba, ông nội, ông ngoại. Một câu tiếp một câu khen, toàn bộ lời nói đều mang tràn đầy kiêu ngạo cùng với vinh dự.

“Các người nhìn xem Tần Thanh nhà ta, thông minh đến nhường nào! Sinh viên giỏ của Đại học Yale thì làm sao? Ở Wall Street thì làm sao? Ghê gớm lắm sao? Nếu Tần Thanh từ nhỏ ở bên người ta lớn lên, hiện tại không biết có bao nhiêu tiền đồ! Nói không chừng có thể tự mình sáng lập công ty, cùng Thương Minh cùng ngồi cùng ăn!”

Cơ Minh Đường âm thanh vang dội gấp mấy lần bình thường mà vang lên, sau đó chính là một trận cười to đắc ý.

“Ông ngoại ngài kiềm chế một chút, đừng phổi người nát mất.” Tần Thanh trêu chọc một câu.

Trong thư phòng lại bộc phát ra một trận cười to, còn có người ở bạch bạch vỗ tay. Mỗi người đều rất vui vẻ hạnh phúc.

Tần Tử Thật ở cái nhà này 25 năm, lại chưa từng trãi qua vui vẻ cùng tùy ý như vậy. Cùng ông ngoại có thể thoải mái mà nói chuyện phiếm, thậm chí còn có thể trêu ghẹo ông, đây là việc mà Tần Tử Thật nghĩ cũng không dám nghĩ.

Không cùng dòng máu, quả nhiên sẽ bị loại trừ ra ngoài……

Tần Tử Thật chậm rãi đi lên lầu 3, mỗi một cái bước chân đều nặng nề chán nản.