Xuyên Nhanh: Nam Phụ Cướp Vai Nam Chính

Chương 16: Tôi chọn cậu

Tần Thanh đứng ở cửa phòng họp, mỉm cười nhìn Từ Dật Chi.

Từ Dật Chi vẫn còn đang cười, khuôn mặt tuấn mỹ sáng lên vì vui vẻ. Trên khuôn mặt anh cơ hồ thời thời khắc khắc trên đều treo ý cười, nhưng không ai có thể đoán được cảm xúc thật sự sau khuôn mặt tươi cười ấy là như thế nào.

Không ai có thể phỏng đoán được niềm vui và sự tức giận của hắn.

Nhưng giờ phút này anh cảm thấy hứng thú cùng với vui vẻ, lại rõ ràng như vậy.

Cười xong, anh liếc nhìn về phía Cung Thành, chậm rì rì hỏi: “Còn cậu thì sao? Cảm thấy lần này người thắng là ai?”

Cung Thành cúi đầu, gương mặt bởi vì xấu hổ mà đỏ lên.

Trong phòng hội nghị một mảnh quỷ dị lặng im.

996 lại không cách nào lý giải loại lặng im này, lập tức kêu gào lên: “Tần Thanh, mau nhìn xem! Nhìn xem ở trong mắt người khác cậu buồn cười như thế nào!”

Tần Thanh chỉ cười mà không nói.

996 lại oán hận mở miệng: “Bây giờ thì tốt rồi, rốt cuộc cũng đừng hòng nghĩ tiến vào Lam Vũ làm việc, cậu ngu xuẩn đúng là làm Thương Minh mở rộng tầm mắt! Nói xem, có phải hay không cậu cố ý thất bại để đánh mất cơ hội tiến vào Lam Vũ? Cậu không muốn đi cốt truyện khác sao?”

Từ Dật Chi hướng Tần Thanh vẫy tay.

Tần Thanh chậm rãi đi vào phòng.

996 đuổi theo, một bên cào ống quần Tần Thanh một bên thở phì phì mà chỉ trích: “Tần Thanh cậu là đồ tồi! Nếu không thực hiện các cốt truyện khác, cậu cũng sẽ hồn phi phách tán! Cậu thực sự rất ngu dốt!”

Tần Thanh một bên bước đi một bên ở trong lòng nói: “Không, những cốt truyện khác tôi nhất định sẽ hoàn thành hết.”

“Meow? Cậu nói cái gì?” 996 vui mừng quá đỗi.

“Bất quá,” Tần Thanh cố tình tạm dừng mấy giây, sau đó mới nhẹ nhàng chậm chạp mà cười nói: “Tôi sẽ đi ngược lại với hướng của cốt truyện.”

“Cái gì, có nghĩa là gì?” 996 sửng sốt.

“Có nghĩa là, cốt truyện muốn tôi thất bại, tôi sẽ một lần nữa, một lần nữa thành công. Cốt truyện muốn tôi đi bên trái, tôi sẽ đi bên phải, cốt truyện muốn tôi đi thẳng, tôi sẽ ——”

“Cậu sẽ lùi lại?” 996 ngây ngốc mà tiếp lời.

“Không, sao tôi có thể cho phép bản thân mình lùi lại? Tôi sẽ đi thật nhanh về phía trước, đi xa đến mức cốt truyện không thể khống chế được nữa. Hồn phi phách tán thì cứ hồn phi phách tán đi, tôi không sao cả, ít nhất lúc này đây tôi là vì bản thân mà sống, cũng là vì bản thân mình mà chết.” Tần Thanh câu lấy môi mỏng, dịu dàng mà cười.

Chính là đôi mắt dịu dàng ấy lại cất giấu sự ác ý và điên cuồng.

Từ Dật Chi không hề chớp mắt mà nhìn Tần Thanh như vậy, trong mắt tràn đầy hứng thú. Thương Minh cũng nhìn Tần Thanh, biểu tình thực chuyên chú. Sinh vật kì quái này, tựa hồ cùng những người xung quanh khác biệt hoàn toàn.

996 rầm một tiếng nằm liệt dưới đất, cả lòng đều lạnh thấu.

Thật không nghĩ tới meo! Một đóa hoa thế nhưng có thể đáng ghét tới mức này!

Tần Thanh căn bản không phải cái gì gọi là hoa tường vi đi? Cậu ta là hoa ác quỷ!

Chỉ trong một giây đồng hồ, 996 liền tỉnh táo lại, đắc ý dào dạt mà tuyên cáo: “Cùng cốt truyện đối nghịch? Cậu có thực lực này sao? Trong cốt truyện viết, lần này chắn chắn sẽ thất bại, hiện tại không phải cậu đang thất bại hay sao? Đắc ý cái cc ấy!”

Thời điểm nó nói những lời này, Tần Thanh đã đi đến trước mặt Từ Dật Chi cùng Thương Minh.

Từ Dật Chi đỡ trán, bật cười khanh khách mà nhìn cậu, sau đó chậm rãi nói: “Chúc mừng cậu, cậu đã trúng tuyển, ngày mai buổi sáng 9 giờ tới công ty nhận việc.”

Lắc lư thân mình đắc ý đi tới trào phúng Tần Thanh 996 bỗng nhiên biến thành một con mèo đá.

Meo meo meo? Nó vừa rồi nghe được cái gì?

“Không có khả năng! Từ Dật Chi có phải hay không bị bệnh rồi? Làm sao có thể để Tần Thanh trúng tuyển? Vừa rồi anh không nhìn thấy cậu ta vừa rồi biểu hiện tồi tệ bao nhiêu sao? Anh nói, anh có phải hay không trúng mỹ nhân kế của Tần Thanh rồi? Chẳng phải anh luôn công tư phân minh hay sao!”

996 như quả bom sắp nổ vây quanh Tần Thanh quẹo trái quẹo phải, nhảy nhót lung tung, trong miệng kêu meo meo, hùng hùng hổ hổ.

Nụ cười của Từ Dật Chi không thay đổi, phảng phất như hoàn toàn không nghe thấy con mèo mập ồn ào.

Thương Minh nhíu nhíu mày, có vẻ rất không kiên nhẫn, sau đó liền đứng lên, tiến lên hai bước, hướng Tần Thanh vươn tay.

“Máeo ngao!”

Tần Thanh cũng vươn tay với Thương Minh, đầu ngón tay lại khẽ run lên. Tiếng gào thảm thê lương của 996 làm cậu hơi hoảng sợ.

“Cái đuôi của ta đau quá a meo.” 996 khóc chít chít mà kêu thảm, quay đầu vừa thấy chân của Thương Minh chuẩn xác tàn nhẫn mà dẫm trúng cái đuôi lông xù xù của nó.

Theo chân hướng lên trên xem, Thương Minh vốn thân hình đã rất cao lớn giờ phút này giống như người khổng lồ đạp đất đội trời, làm cho người khác cảm thấy sợ hãi áp bách cùng lạnh lẽo cuồn cuộn không ngừng mà lan tràn bốn phía.

996 lập tức dùng móng vuốt béo lấp kín miệng, đem tiếng kêu rên nuốt vào trong bụng, cũng không dám đem cái đuôi rút ra, mà cứ run run rẩy rẩy nhẫn nại.

Meo, khí thế vận mệnh chi tử thật sự rất dọa người!

Trong phòng hội nghị an tĩnh lại, lông mày nhíu chặt của Thương Minh lúc này mới chậm rãi thả lỏng ra, sau đó nắm lấy tay Tần Thanh, dùng sức nắm lấy, lời ít ý nhiều mà nói: “Hoan nghênh gia nhập.”

“Là vinh hạnh của tôi.” Tần Thanh cũng dùng sức nắm tay Thương Minh.

Rũ mắt xuống nhìn đuôi mèo múp bị thương do Thương Minh dẫm phải, không biết rốc cuộc có phải hay không lại trùng hợp.

Không đợi cậu nghĩ kỹ, Thương Minh đã buông tay ra, ngược lại nhìn về phía Cung Thành, hỏi: “Cậu có biết nguyên nhân bản thân bị đào thải hay không?”

Cung Thành cả người căng chặt, đứng thẳng eo lưng, hổ thẹn không thôi mà đáp: “Tôi căn bản là không làm rõ được mục đích chân chính của cuộc phỏng vấn này.”

“Vậy mục đích cuộc phỏng vấn này là gì?” Thương Minh lại hỏi.

“Là nghĩ cách thuyết phục tiến sĩ Thomson, làm anh ta đi giải quyết BUG của sản phẩm mới.” Cung Thành cúi đầu, lỗ tai vì cảm thấy xấu hổ mà đỏ ửng.

Thương Minh lắc đầu không nói.

Cung Thành nhanh chóng liếc nhìn hắn một cái, trong lòng hoảng loạn thiếu chút nữa nổ tung.

Từ Dật Chi cười lắc đầu, ngữ khí ôn hòa mà nói: “phỏng vấn chính là phỏng vấn, thâm nhập hiểu biết tiến triển về nghiên cứu khoa học của Thomson đó chính là mục đích thật sự của cuộc phỏng vấn lần này. Thuyết phục anh ta đi giải quyết BUG của sản phẩm mới chỉ là câu hỏi thêm mà thôi.” “Câu hỏi thêm cậu không làm. Câu hỏi chính cũng làm không tốt.” Thương Minh phủ định nói.

“Chủ đề chính tôi cũng làm không tốt sao?” Cung Thành nâng lên khuôn mặt đỏ bừng, có chút không thể tin được. Hắn làm chủ đề chính rõ ràng làm được rất toàn diện và sâu sắc.

“Cậu nói tất cả đều là những lời khen ngợi, Thomson nói với cậu cũng chỉ lag nói suông. Kế hoạch trong mười năm sắp tới Thomson đã viết báo cáo gửi cho tôi, nội dung mà cậu hỏi được đối với tôi không có bất luận giá trị gì. Những nội dung cậu ghi chép tất cả đều vô nghĩa.” Thương Minh tàn nhẫn đánh giá.

Từ Dật Chi tiếp tục lời bình: “Tần Thanh đã kích phát sự hiếu thắng của Thomson, cũng bởi vậy, ở trong cuộc nói chuyện kế tiếp, Thomson kỹ càng tỉ mỉ thành qur mới nhất anh ta nghiên cứu được, hơn nữa còn đem những số liệu thành quả nghiên cứu cũng công bố. Thành quả những số liệu nghiên cứu ấy có giá trị thương mại rất lớn, đối với sự đẩy mạnh kinh doanh của Lam Vũ có thể lớn đến mức nào, anh ta cũng nói rất rõ ràng. Nhưng mà trước đó, căn bản là anh ta không muốn những thành quả nghiên cứu mà mình có được giao cho Lam Vũ.”

Từ Dật Chi bậc lửa châm một điếu thuốc lá, chậm rãi hút một ngụm, giọng nói mang theo tiếng cười: “Đây mới là tin tức chân chính chúng tôi đào ra.”

Hắn nhìn về phía Tần Thanh, híp mắt mà cười: “Tần Thanh, cảm tạ sự tương trợ to lớn của cậu.”

Tần Thanh khiêm tốn mà khom khom lưng.

Cung Thành cẩn thận nhớ lại cuộc phỏng vấn trước đó, luôn nghĩ rằng là giao lưu thân mật, đi cào sâu trong linh hồn, hóa ra chỉ là một ít hạy bụi xinh đẹp có lệ thôi. Mà Tần Thanh lại đến thủ pháp không ngờ, đào ra toàn bộ bí mật của Thomson.

Thua, hơn nữa còn thua triệt để! Đề chính lẫn đề phụ, hắn thế nhưng một cái cũng không làm được! Nhưng Tần Thanh lại làm được còn rất hoàn hảo!

Sống lưng Cung Thành sụp xuống, cả người đều đắm chìm trong thất bại cùng uể oải.

Từ Dật Chi chậm rãi rít một hơi thuốc, lại nói: “Cậu biết Tần Thanh vì sao lại muốn gỡ xuống cà vạt, vì sao lại chỉnh trang như vậy sao?”

Cung Thành nhìn về phía bộ dáng hơi lôi thôi của Tần Thanh, hốt hoảng mà lắc đầu.

Từ Dật Chi thấp giọng cười, khuôn mặt tuấn tú sáng ngời: “Bởi vì cậu ấy muốn cho Thomson cảm thấy chỉ là một cái bình hoa vô dụng. Đối mặt một cái bình hoa, ai sẽ dựng lên phòng bị đâu? Cho nên lúc ý nghĩ khinh thường kia xuất hiện Thomson liền chú định sẽ bị Tần Thanh lột ra rất nhiều bí mật. Nhìn như phỏng vấn đơn giản, sự thật là một cuộc chiến tâm lý giữa tấn công và phòng thủ, hai bên vừa gặp mặt trong nháy mắt liền khai hỏa, cậu hiểu sao?”

996 nghe đến ngây người.

Nó nhìn nhìn Cung Thành, lại nhìn nhìn Tần Thanh, sau đó hô nhỏ nói: “Cậu không ngu?”

Tần Thanh câu môi cười, yên lặng thở dài: “Kẻ ngu xuẩn rốt cuộc là ai a?”

996 ngây người một lát, sau đó liền trợn trắng mắt tê liệt ngã xuống đất, dùng móng vuốt béo véo thịt trên người mình.

Méao! Náo loạn nửa ngày, thì ra vai hề lại chính là nó!

Thẳng đến lúc này, Thương Minh mới buông ra cái đuôi của 996, chậm rãi lùi lại, ngồi về chỗ cũ.

“Cậu có thể trở về.” Hắn hướng Cung Thành lạnh nhạt nói.

“Vâng. Cảm ơn Thương tổng, Từ tổng đã cho tôi cơ hội lần này.” Cung Thành cong lưng thật sâu, thở dài nói: “Mẹ tôi nghe nói tôi phải về nước làm việc, còn bảo tôi xem thêm 《 36 kế 》 cùng 《 binh pháp Tôn Tử 》. Bà ấy nói người Hoa Quốc rất thông minh, sẽ mang cho tôi áp lực rất lớn. Khi đó tôi còn không cho là đúng, nhưng hiện tại là tôi thật sự đã lĩnh giáo được. Sau khi trở về lúc tôi sẽ nghiêm túc học tập văn hóa Hoa Quốc, hy vọng lần tiếp theo sẽ có biểu hiện càng tốt.”

“Không có việc gì, một lần thất bại cũng không thể đại biểu được gì.” Từ Dật Chi ngữ khí ôn hòa mà an ủi một câu.

Cung Thành hổ thẹn gật đầu, lại hướng Tần Thanh cúi đầu thật sâu chào, lúc này mới rời đi.

Từ Dật Chi ngã dựa vào trên sô pha, híp mắt cười nhìn Tần Thanh, lười biếng hỏi: “Tôi cho cậu ba lựa chọn, đầu tiên là đi bộ phận marketing, hai là lên tầng cao nhất làm trợ lý đặc biệt của chủ tịch, còn ba là đến bộ phận pháp lý, cậu chọn cái nào?”

Có sự lựa chọn cho công việc của mình, từ xưa đến nay chưa từng có ưu đãi như thế này! Tần Tử Thật âm thầm cắn răng, sau đó khẩn trương mà nhìn về phía Thương Minh.

Nhưng mà Thương Minh cũng không có phản đối đề nghị của Từ Dật Chi, mà là lặng im lại chuyên chú nhìn Tần Thanh. Hắn cũng đang chờ đợi Tần Thanh đưa ra lựa chọn.

Tần Tử Thật sắc mặt trắng nhợt, nỗi lòng nháy mắt trở nên cuồn cuộn.

996 ôm cái đuôi trướng đau không thôi, vội vàng mà nói: “Đương nhiên là phải làm trợ lý chỉ tịch! Kịch bản viết, cậu đi làm trợ lý phạm vào một sai lầm rất lớn làm Minh mắng đến máu chó phun đầu, còn kém xíu nữa là bị sa thải, lúc đó mới tới bộ phận marketing, trở thành cấp dưới của Tần Tử Thật.”

Nói xong, nó thiếu chút nữa cắn rớt đầu lưỡi của mình. Meo me no! Tần Thanh nói muốn cùng kịch bản đối nghịch, cậu ta xác định sẽ không đi làm trợ lý, càng sẽ không vào bộ phận marketing!

Quả nhiên, Tần Thanh thẳng tắp mà nhìn Từ Dật Chi, không chút do dự nói: “Từ tiên sinh, tôi chọn anh.”

Không nói là chọn bộ phận pháp lý, mà là tôi chọn anh. Chỉ là một câu trả lời đơn giản, thế nhưng cũng có thể nói ái muội đến thế, là cố ý a……

Từ Dật Chi ngậm tàn thuốc hơi thấm ướt vào miệng, ngửi ngửi trong không khí mơ hồ phiêu đãng hương hoa ngọt dịu, không khỏi vui vẻ mà cười.

Hắn bỏ thuốc lá khỏi miệng, nhàn nhạt nói. “Cậu không có chứng chỉ chuyên môn.”

“Cho tôi hai tháng, tôi có thể thi đậu.” Tần Thanh câu môi cười, ánh sáng trong mắt dịu dàng nhu hòa, lại cũng kiên nghị chắc chắn.

“Chứng chỉ luật rất khó lấy đấy.” Từ Dật Chi ý cười trong mắt lần nữa gia tăng.

“Không làm khó được tôi.” Tần Thanh gật gật đầu, ngữ khí bình tĩnh.

“Được, tôi cho cậu hai tháng. Nếu cậu nguyện ý, vậy tới nơi này của tôi đi.” Từ Dật Chi dập tắt đầu mẩu thuốc lá, đứng lên đi về phía Tần Thanh, từ trong túi áo tây trang rút ra cà vạt gấp thành hình hoa.

Từ Dật Chi giũ thẳng cà vạt, dùng ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng vuốt phẳng nếp gấp trên mặt, sau đó đem áo sơmi Tần Thanh sửa lại, cuối cùng lại buộc chiếc cà vạt đẹp đẽ tinh tế vào cổ Tần Thanh.

“Ngày mai buổi sáng 9 giờ tới phòng pháp vụ để tìm tôi. Đừng đến muộn.” Từ Dật Chi nắm lấy cà vạt, hơi khom lưng ở bên tai Tần Thanh nói nhỏ.

Hơi thở lành lạnh thoang thoảng mùi hương tuyết tùng trộn lẫn cùng mùi thuốc lá nồng đậm, ập vào mặt Tần Thanh. Hô hấp ấm áp thổi quét vành tai, giọng nói từ tính trời cho giống như tiếng chuông quanh quẩn ở trong núi, vừa dày vừa nặng, lại như đâm thẳng vào lòng người khác.

Trong phút chốc, Tần Thanh cảm giác được tim đập nhanh đến choáng váng.

Cậu lại lần nữa hoang mang hỏi bản thân: Người đàn ông ưu tú như thế, sao có thể là vai phụ?