Liền đơn giản như vậy một câu đều nói sai, người này không biết về kỹ thuật nào đi?
996 bưng bụng cười nhạo: “Meo meo meo, Tần Thanh quá mất mặt rồi! Cầm kiếm trước cổng Quan Công* làm cái gì vậy?”
*Làm khôn, làm màu.
Cung Thành cong cong môi, trong mắt chứa ý cười khinh miệt gia tăng thêm mấy phần.
Tần Tử Thật làm bộ xấu hổ mà đánh giá biểu tình Thương Minh cùng Từ Dật Chi, sau đó lộ ra một ít ngượng ngùng một cách thích hợp.
“Thực xin lỗi, anh tôi không đọc quá nhiều sách.” Gã nói khẽ với hai người bên cạnh.
Những lời này, tự nhiên cũng là nói cho Thương Minh cùng Từ Dật Chi nghe. Tuy rằng không hiểu được Từ Dật Chi vì cái gì phải cho Tần Thanh một cơ hội, bất quá hiện tại, gã lại cảm thấy rất may mắn. May mắn Tần Thanh không có ý thoát đi, ngược lại lựa chọn bắt lấy cơ hội này.
Bằng không, gã như thế nào có thể giống như bây giờ đem biểu hiện ngu xuẩn cùng vô tri thể hiện đến vô cùng nhuần nhuyễn?
Tất cả mọi người đều cảm thấy xấu hổ thay cho Tần Thanh, nhưng chính cậu lại hoàn toàn không đã chịu ảnh hưởng một chút nào.
Cậu tươi cười giống như lúc mới vừa vào cửa: “Này không quan trọng.” Cậu vẫy vẫy tay.
Thomson: “……” Nói là đọc luận văn của ta, liền chủ đề luận văn đều sai, mà cậu nói cái này không quan trọng? Cậu quá không tôn trọng người khác đi?
Nhưng mà Tần Thanh rất mau khiến cho Thomson biết, những lời không tôn trọng người khác sẽ còn đến nữa.
“Dự án này đã mở ra một cánh cửa du hành vũ trụ cho nhân loại. Nhưng nghe nói công nghệ cốt lõi của nó dựa trên công thức tính toán bốn chiều của tiến sĩ Triệu Húc Minh. Công thức tính toán của tiến sĩ Triệu Húc Minh xuất hiện đầu tiên, sau đó mới có luận văn của ngài. Ở học thuật, ngài hẳn là đã chịu ảnh hưởng rất lớn từ Triệu tiến sĩ ảnh đi? Ngài rất ngưỡng mộ ông ấy sao?”
Tiến sĩ Triệu Húc Minh là giám đốc kĩ thuật trước đây của Lam Vũ khoa học kỹ thuật. Trước đây từ chức vì bệnh trầm cảm, sau đó mới có Thomson nhập chức.
Ở trong lĩnh vực kỹ thuật, hai người giống như hai vị vua chưa từng gặp mặt.
Lời này của Tần Thanh, tất nhiên sẽ làm Thomson cực kỳ phản cảm, sẽ trở nên cực kì chán ghét buổi phỏng vấn này.
Cung Thành chớp chớp mắt, hoàn toàn không nghĩ tới trên thế giới sẽ có kẻ ngu dốt như vậy.
Tần Tử Thật một tay ấn trên bàn, một tay đỡ trán, lỗ tai hơi phiếm hồng, tựa hồ đã xấu hổ mà không dám ngẩng đầu lên nhìn người. Nhưng trong nội tâm, gã lại đang nhấm nháp điên cuồng sự sung sướиɠ cảm giác ưu việt đang tuôn trào mà đến.
Huyết mạch của Tần gia thì lại như thế nào? Chung quy là bị mẹ ruột gã dưỡng phế đi. Vì người mẹ này bỏ ra chừng đó tiền, tựa hồ có giá trị đi.
Một người ngồi ở bên cạnh Tần Tử Thật vỗ vỗ bờ vai của gã, an ủi nói: “Dù sao cũng là từ bên ngoài trở về, không được học cao……” Trong lời nói tràn đầy sự khinh thường.
Tần Tử Thật xua xua tay, cảm thấy xấu hổ.
Đối lập với thái độ khinh thường của những người kia, Thương Minh cùng Từ Dật Chi bắt chéo chân dài, thân thể hơi khom, nghiêm túc mà nhìn về phía màn hình lớn.
Thương Minh vẫn là không có biểu tình nào, ánh mắt lại trở nên cực kỳ chuyên chú. Từ Dật Chi khóe miệng cười nhạt đã hoàn toàn biến mất, cả người có vẻ dị thường nghiêm túc.
Trong phòng thẩm vấn, Thomson đã phẫn nộ mà gầm nhẹ lên: “Ngươi đang nói bậy gì đó! Căn cứ khoa học kĩ thuật hoàn toàn dùng công nghệ riêng của tôi không liên quan đến Triệu Húc Minh! Đạo văn và sao chép là cáo buột rất nghiêm trọng!”
Tần Thanh vẫn như cũ cười đến ôn hòa lễ độ, lời nói ra nói lại càng thêm phát giận: “Xin lỗi, tôi không có lên án ý đồ của ngài. Bất quá, đúng là bởi vì tiến sĩ Triệu Húc Minh chủ động từ chức, ngài mới được đến được đây làm việc, không phải sao?”
“Là Thương Minh tiêu phí số tiền lớn đem ta đào lại đây!” Thomson nắm chặt nắm tay, tức giận nhìn chằm chằm.
“Ngài cảm thấy ngài có thể tiếp nhận gánh nặng của Triệu tiến sĩ sao? Sau khi ngài tiếp nhận, Lam Vũ có thể hay không bắt đầu suy thoái trong lĩnh vực đổi mới công nghệ?”
“Sao có thể! Ta tất nhiên vì Lam Vũ tạo ra thời kì huy hoàng mới!”
“Chính là ngài BUG vủa sản phẩm mới đều giải quyết không được.”
“Ta muốn nghỉ phép! BUG sinh ra là bởi vì Triệu Húc Minh thiết kế có sai sót!”
“Cho nên ngài không thể giải quyết sai sót trong thiết kế của Triệu tiến sĩ thiết kế? Kỹ thuật của ngài kỹ thuật so với ông ấy, hẳn là vẫn là kém một ít đi? Nhưng mà tôi có thể lý giải, ngài rốt cuộc so với ông ấy thì trẻ tuổi hơn.” Tần Thanh làm bộ dịu dàng săn sóc mà an ủi.
Nhưng Thomson một chút cũng không được an ủi đến. Ngắn ngủn vài phút nói chuyện với nhau, mặt hắn đã tức giận đến xanh mét.
Phỏng vấn còn ở tiếp tục. Nếu nói phong cách Cung Thành là vui vẻ hòa hợp, đi sâu vào tâm hồn, thì phong cách của Tần Thanh chính là không ngừng kéo dẫm, lời nói như đao.
Thomson rất nhiều lần bị cậu chọc tức điên đến nổi trận lôi đình, không ngừng tự thuật các loại thành quả nghiên cứu của chính mình, ý đồ chứng minh bản thân mới là nhà khoa học ưu tú nhất.
“Thuật toán bay vòng cung của Triệu tiến sĩ, nghe nói so với thuật toán BROVO càng tiên tiến hơn, ngài ——”
Lại một lần bị dẫm đạp, Thomson rốt cuộc nhịn không nổi nữa, vỗ tay vin sô pha đứng lên, chỉ vào cửa nổi giận đùng đùng mà rống giận: “Phỏng vấn kết thúc! Mau đi ra ngoài cho ta! Thuật toán BROVO của ta……”
Mặt sau bô bô một đống lớn lời nói, toàn bộ đều là Thomson đối thuật toán BROVO kỹ càng tỉ mỉ giảng giải.
Sau khi nói xong, hắn cười lạnh nói: “Tôi cùng cậu nói nhiều như vậy làm gì, dù sao cũng nghe không hiểu! Mau đi đi!”
996 dùng móng vuốt bụ bẫm che miệng lại, vui sướиɠ khi người gặp họa mà nói: “Meow, cười chết người Tần Thanh! Cậu biểu hiện đến ngu người! Thương Minh đang nhìn cậu, cậu đời này đừng nghĩ tiến vào Lam Vũ làm việc! Từ Dật Chi cũng đang nhìn cậu, phát hiện cậu là một tên ngu dốt, hắn khẳng định sẽ cảm thấy chán ghét. Cậu cuối cùng cái gì cũng đều không chiếm được!”
Nhưng mà vừa dứt lời, 996 cảm xúc hưng phấn liền ngã vào đáy cốc.
Meo con me no, Tần Thanh quá âm hiểm!
Kịch bản ghi lại, nguyên chủ phải cầu xin Tần Tử Thật mới có thể tiến vào Lam Vũ làm việc, kế tiếp ở trong công việc dẫn phát ra một loạt tai nạn, kêu Tần Tử Thật liên tiếp chùi đít. Ở trong quá trình này, Thương Minh cảm thấy nguyên chủ quá ngu xuẩn, cũng luôn cảm thấy Tần Tử Thật ưu tú, hai người lúc này mới chậm rãi tiến đến nhau.
Hiện tại Tần Thanh đem cơ hội tiến vào Lam Vũ hoàn toàn phá hỏng, liênd không cần phải đi cốt truyện sau đó! Cậu ta hoàn toàn thoát ly quỹ đạo vận mệnh!
Không có Tần Thanh làm nền, Thương Minh còn sẽ cảm thấy ưu điểm của Tần Tử Thật sao?
Meo me no! Người này quá xấu xa a! Lại bị quỷ kế thực hiện được!
996 tức giận đến đầu bốc khói, nhảy xuống bàn trà, dùng móng vuốt hung hăng cào gót giày Tần Thanh.
Tần Thanh đứng lên, lễ phép mà gật đầu: “Nếu có mạo phạm nơi nào ngài, tôi cảm thấy rất xin lỗi. Nhưng năng lực Triệu tiến sĩ rõ ràng như ban ngày, ngài thân là là người kế nhiệm, công ty nghi ngờ đối với năng lực của ngài cũng rất tự nhiên, ngài nói có đúng hay không?”
“Nghi ngờ c** c**! Mau cút xéo cho tôi!” Thomson tức giận đến thất thố, chỉ vào cửa mắng hai từ thô tục.
Tần Thanh không để bụng mà cười cười, lúc này mới chậm rãi rời khỏi phòng phỏng vấn.
996 đuổi theo đi ra, một đường đều cào ống quần Tần Thanh.
Lần thứ hai cuộc phỏng vấn kết thúc rất qua loa, cũng không thoải mái.
Trong phòng hội nghị, Thương Minh từ Tần Tử Thật trong tay lấy hai tư liệu để xét duyệt, tùy ý lật xem. Tư liệu xét duyệt của Cung Thành đánh đầy dấu tích đỏ tươi, mà tư liệu xét duyệt của Tần Thanh tất cả đều là dấu gạch chéo.
Thương Minh nhăn chặt mày, ánh mắt lạnh băng mà liếc nhìn Tần Tử Thật.
Tần Tử Thật tâm nháy mắt đông cứng lại. Những cảm giác về sự ưu việt, những cảm giác đắc ý cùng vui sướиɠ, tất cả đều hóa thành bột mịn.
Thẳng đến giờ phút này, Tần Tử Thật mới chân chính hiểu được Tần Thanh đang làm cái gì. Từ ban đầu giả ngu giả ngơ, đến sau lại từng bước ép sát, Tần Thanh như thế nào sẽ ngu ngốc? Chính là ngược lại, cậu ta quá thông minh! So với bất luận kẻ nào đều biết, lần phỏng vấn này mục đích là cái gì.
Người đang ngồi ở đây đều là sinh viên giỏi từ các trường hàng đầu thế giới, lại không có một ai có thể hiểu được ý đồ chân chính của Thương tổng cùng Từ tổng. Không những như thế, bọn họ còn tưởng rằng bản thân mới là người thông minh nhất.
Bọn họ khinh thường Tần Thanh, ở trong lòng trào phúng Tần Thanh ngu dốt, chính là hai tờ đánh giá này, cũng đã đem sự ngu dốt của bọn họ bóc trần sạch sẽ.
Tần Tử Thật gương mặt trướng đến đỏ bừng, đầu cúi gằm xuống, hoàn toàn không dám nhìn tới biểu tình của Thương Minh. Trước đó hắn làm bộ hổ thẹn, nhưng hiện tại, gã là thật sự xấu hổ.
Từ Dật Chi hướng tới hai người phỏng vấn khác vươn tay: “Bảng đánh giá đưa cho tôi xem.”
Hai người phỏng vấn lúc này cũng đã tỉnh táo lại, đem bảng đánh giá nắm chặt trong tay, chậm chạp không dám giao qua. Nhưng mà loại chống cự này là phí công, Từ Dật Chi ném qua một ánh mắt, hai người liền đầy mặt xấu hổ mà đem bảng đánh giá giao lên.
Cung Thành được cho điểm rất cao, gần 100, mà điểm của Tần Thanh bị trừ gần như không còn.
Từ Dật Chi một bên lật xem bảng đánh giá, một bên lắc đầu bật cười, tiếng cười trầm thấp làm da đầu mọi người từng trận tê dại.
So với Thương tổng lãnh khốc, vị này chẳng thể nắm bắt được làm cho người ta sợ hãi hơn.
Cung Thành ngồi ở một bên sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, dị thường xấu hổ. Nếu có thể, hắn thật muốn lập tức biến mất. Chưa bao giờ có một giờ khắc nào giống như bây giờ, làm hắn cảm nhận được núi cao còn có núi cao hơn. Cũng chưa bao giờ giống như bây giờ, làm hắn nhận thức năng lực của bản thân yếu kém như thế nào.
Từ Dật Chi ánh mắt lười biếng đảo nhìn qua khuôn mặt của mọi người, sau đó mới cong môi nói với bí thư đứng cạnh cửa, “Imie, cô đi thông báo với Thomson, bảo hắn ngày mai cứ nghỉ phép.”
Nữ bí thư gật đầu đáp ứng, tiến vào phòng phỏng vấn dựa theo Từ Dật Chi trước đó phân phó, nói: “Tiến sĩ Thomson, Thương tổng cùng Từ tổng đã đáp ứng cho kỳ nghỉ của ngài, ngày mai ngài không cần tới công ty. Sản phẩm mới bị lỗi, chúng tôi sẽ liên hệ Triệu tiến sĩ đến xử lý ——”
Không đợi Imie đem nói cho hết lời, Thomson liền mặt âm trầm mở miệng: “Nói cho Thương tổng cùng Từ tổng, tôi sẽ không nghỉ phép! Không có việc gì tôi phải về bộ kỹ thuật, tôi còn có rất nhiều công việc phải làm. Ba ngày sau, họp báo sản phẩm mới tất nhiên có thể tổ chức như bình thường.”
Cửa phanh một tiếng bị Thomson đóng sầm, Imie ngẩng đầu, nhìn về máy theo dõi treo ở góc.
Từ Dật Chi nhìn một màn này, tâm tình sung sướиɠ mà vỗ tay.
“Phỏng vấn lần này thực rất xuất sắc.” Anh liên tục cười.
Thương Minh đem hai tờ đánh giá ném lại cho Tần Tử Thật, ngữ khí lạnh lẽo: “Nếu các người cũng là cũng là người được phỏng vấn thì tôi sẽ cho 0 điểm.”
Tần Tử Thật gương mặt đỏ lên chuyển thành trắng bệch. Mặt khác hai người phỏng vấn kia hận không thể đem đầu chui vào dưới gầm bàn.
Cung Thành đã nơm nớp lo sợ mà đứng lên, chủ động đứng ở góc tường, giống như đứa trẻ làm sai bị thầy phạt. Mới vào Lam Vũ thì tràn đầy tự tin và kiêu ngạo vào lúc này lại trở thành nghi ngờ sâu sắc về bản thân.
Đúng lúc này, Tần Thanh được Imie dẫn dắt đi vào phòng họp.
996 ở bên chân chân cậu chạy vòng vòng, vui tươi hớn hở nói: “Meo, ta muốn nghe xem Thương Minh đánh giá cậu như thế nào, khẳng định rất hà khắc, rất tàn nhẫn!”
Tần Thanh cười mà không nói, ngước mắt nhìn lại. Trong phòng hội nghị ngồi rất nhiều người, nhưng người đầu tiên cậu nhìn lại không phải người có cảm giác tồn tại cực mạnh, hơn nữa có địa vị tối cao Thương Minh, mà là Từ Dật Chi.
Cả hai ánh mắt ở không trung khẽ chạm, thần sắc khó lường của Từ Dật Chi bỗng nhiên liền lộ ra nụ cười sung sướиɠ.
“Tần Thanh, cậu nói xem hôm nay ai sẽ thắng?” Anh đỡ trán, hứng thú hỏi.
Tần Thanh thẳng tắp nhìn vào hắn, giọng nói mềm nhẹ, lại cũng chắc chắn: “Xin hỏi khi nào có thể tới công ty làm việc?”
Từ Dật Chi không nghĩ tới cậu sẽ cho ra câu trả lời như vậy, hơi hơi sửng sốt sau đó liền vỗ tay cười lên.
Ngay cả Thương Minh cũng hiếm thấy mà lộ ra sắc mặt ôn hòa.
996 nhảy cao ba thước, ngữ khí cực độ ghét bỏ: “Tần Thanh, trừ bỏ ngu xuẩn, cậu thế nhưng còn không biết xấu hổ như vậy!”