Thương Minh, Từ Dật Chi, Tần Tử Thật, cùng với hai người phỏng vấn khác, hiện giờ đều ngồi ở trong một phòng hội nghị loại nhỏ, nhìn trên màn hình lớn theo dõi hình ảnh.
Cung Thành bước vào phòng với cuốn sổ và một cây bút, đi vào chào hỏi mọi người xung quanh, mà Thomson sớm đã ngồi ở sô pha chờ đợi. Hai anh ta chân bắt chéo chau chau mày, có vẻ rất không kiên nhẫn. Hôm nay anh ta cần phải tan ca sớm, vì làm chuẩn bị cho ngày mai nghỉ phép.
Cung Thành cười đi qua đi, lễ phép hỏi: “Học trưởng, em có thể ngồi ở đây sao?”
Hắn dùng chính là tiếng Anh lưu loát mà lại chân thực.
Nghe thấy giọng nói quê hương quen thuộc, biểu tình Thomson hòa hoãn rất nhiều, hỏi: “Cậu gọi tôi là học trưởng, hay là cậu cũng tốt nghiệp Đại học Yale?”
“Đúng vậy, em học tài chính, kém hơn mười một năm so với anh. Anh ở lĩnh vực kỹ thuật lấy được thành tựu thường thường giáo sư lấy ra để giáo dục những đàn em chúng em. Anh là thần tượng của rất nhiều người.” Cung Thành trong mắt lập loè ánh sáng sùng bái.
“Là vậy sao, xem ra tốt nghiệp nhiều năm, các giáo sư còn chưa quên tôi. Xin chào, ta là Eddie · Thomson, ở Hoa Quốc có thể nhìn thấy cậu tôi rất vui.”
Thomson ngồi trên sô pha đứng lên, bắt lấy tay Cung Thành, trên mặt rốt cuộc cũng hiển lộ ra vài phần tươi cười. Người thiên tài kiêu ngạo khó thuần giống anh ta như vậy đối với nhiệt tình ca ngợi cũng không thể chống cự.
Nền tảng giáo dục và kinh nghiệm sống giống nhau làm cho hai người nói chuyện với nhau trở nên càng ngày càng thân thiết, cũng càng ngày càng sâu sắc hơn.
Tần Tử Thật nhìn theo biểu hiện của Cung Thành, yên lặng gật gật đầu, sau đó đánh dấu tích màu đỏ tươi lên phiếu đánh giá. Mặt khác hai chủ phỏng vấn cũng đều lộ ra nụ cười thưởng thức.
Thương Minh cùng Từ Dật Chi ngồi ở vị trí chính giữa nhất, một cái mặt không biểu tình mà nhìn màn hình, eo lưng đĩnh đến thẳng tắp, một người thì câu lấy môi mỏng cười như không cười mà thưởng thức một bật lửa báo vàng đen, thân thể lười biếng mà dựa vào trên sô pha.
Mới trước mắt thôi, Tần Tử Thật còn nhìn không ra hai vị lão bản đối với Cung Thành cảm thấy thế nào. Bất quá bằng thực lực của Cung Thành, đào thải được Tần Thanh hẳn là hiển nhiên. Một người mới chỉ tốt nghiệp cấp ba, một người sinh viên giỏi của một trường quốc tế danh tiếng, hai người căn bản là không thể so sánh.
Tần Tử Thật cúi đầu, châm chọc mà cười cười.
Lúc này, hắn nhận được tin nhắn của Tần Hoài Xuyên, hỏi hắn Tần Thanh phỏng vấn có thuận lợi hay không.
Tần Tử Thật đem màn hình điện thoại hướng về phía Thương Minh, thấp giọng giải thích, sau đó mới hồi tin nhắn lại: 【 không phải rất thuận lợi. Thương tổng cảm thấy bằng cấp của anh trai quá thấp, muốn đuổi anh ấy đi, can thay anh cầu xin vài lời, Thương tổng vì thể diện của con mới cho anh ấy một cơ hội. Nhưng đối thủ là Cung Thành, một thiên tài tốt nghiệp Đại học Yale danh tiếng. Thực lực hai người cách xa quá lớn. 】
【 Sinh viên Đại học Yale? Học gì đó? 】
【 học tài chính, ở Wall Street công tác đã nhiều năm, ở trong ngành phi thường nổi danh. Ba ở trên mạng lục tìm một chút cũng có thể thấy được tư liệu của anh ta. 】
Tần Tử Thật xoa xoa cái trán yên lặng chờ đợi. Gã biết, Tần Hoài Xuyên tất nhiên sẽ đi tìm tin tức của Cung Thành.
Thấy những lý lịch huy hoàng ấy, ông còn sẽ cho rằng con trai ruột của mình là ưu tú nhất sao? Đi cửa sau đem Tần Thanh nhét vào Lam Vũ, cũng không biết Tần Hoài Xuyên rốt cuộc là nghĩ như thế nào, hồ đồ rồi đi?
Tần Tử Thật cong cong môi, lần nữa châm chọc cười.
Mấy phút sau, Tần Hoài Xuyên mới nhắn lại: 【 Ta đã xem qua, đúng là một nhân tài kiệt xuất. Con an ủi Tần Thanh không cần quá thất vọng, bị đào thải liền trở về Tần thị đi làm, nó còn cần tôi luyện thêm. 】
【 Được, con sẽ an ủi anh ấy. 】
Tần Tử Thật đem điện thoại để lên mặt bàn, không hề nhìn những dòng tin nhắn làm gã ghê tởm. Tần Thanh còn cần tôi luyện? Cho nên Tần Hoài Xuyên là chuẩn bị đem bản thân trở thành đá mài dao cho Tần Thanh luyện tập sao?
Nuôi dưỡng 25 năm, nói không cần liền từ bỏ? Thật là máu lạnh vô tình a!
Tần Thanh, thật sự rất xin lỗi, không phải tôi muốn nhằm vào cậu, mà là trong cái nhà này có cậu liền không thể có tôi. Nghĩ như vậy, Tần Tử Thật trong mắt thế nhưng hiện ra một tia âm ngoan.
Cùng lúc đó, Tần Thanh đang đứng ở toilet, đứng trước gương xử lý tóc. Cậu dùng nhứng ngón tay dính ướt ngón tay, đem mái tóc đen nhánh mượt mà vuốt ra đằng sau.
Vài sợi rơi xuống, nửa che khuất hàng lông mày xếch và đôi mắt như hoa đào. Tây trang màu đen gọn gàng mà nhiều điểm nhấn, tôn lên những đường nét mãnh mai uyển chuyển của cậu rất chặt chẽ.
Bả vai rộng lớn, phần eo gầy mà lại có lực, cùng với một đôi chân dài quá mức thẳng tắp. Nhìn qua hoàn toàn không giống như là một người người tìm việc làm, thay vào đó cả người đều tản ra hơi thử ưu nhã, cổ điển, tự tin.
996 ngồi xổm ngồi ở trên bồn rửa tay, thở phì phì mà nói: “Tần Thanh, không đi theo cốt truyện sẽ phải chết!”
Tần Thanh gỡ xuống cà vạt, đem nút áo trên cùng của sơmi cởi bỏ, lộ ra xương quai xanh gợi cảm. Chỉ là một sự thay đổi nhỏ bé khiến cho cậu mang lên vài phần hương vị tiêu sái.
Xác định hình ảnh của bảm thân không có vấn đề, cậu đem dây cà vạt tơ lụa màu đen gấp thành hình hoa, cắm ở túi áo tây trang coi như trang trí, sau đó mới cúi đầu chậm rãi rửa tay.
Đối với 996 nhắc mãi, cậu mắt điếc tai ngơ.
996 không cam lòng mà nói: “Trong tay ta có kịch bản, ta cho cậu biết kế tiếp sắp sửa đối mặt với cuộc sống cỡ nào thảm hại. Nếu cậu nguyện ý phối hợp với ta, ta có thể có một chút động tác, làm cậu sống không cần quá gian nan. Cậu cho rằng hôm nay bản thân có thể phỏng vấn thành công sao? Nói cho cậu biết, không có khả năng!”
Tần Thanh kéo cửa ra khỏi toilet, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt mà ôn nhã.
Sự thất bại trước đó, hận ý, cùng điên cuồng, đều đã bị cậu đè ở đáy lòng chỗ sâu nhất.
996 đuổi theo Tần Thanh: “Tần Thanh, Tần Thanh, chúng ta tới làm giao dịch. Ta nói cho cậu cốt truyện, cậu chiếu thro cốt truyện mà đi. Ta không bao giờ quản cậu dùng phương thức gì được không? Đem cốt truyện thúc đẩy, chúng ta mới có thể đánh vỡ tuần hoàn còn tồn tại mà đi ra ngoài!”
Tần Thanh cứ đi về phía trước, hoàn toàn không thèm để ý cái gì cốt truyện, tuần hoàn, tử vong. Chấp niệm đã trừ, tâm ma đã phá, cậu chỉ nghĩ dựa theo ý nguyện của bản thân sảng khoái mà sống một lần.
“Phân đoạn phỏng vấn này, kịch bản căn bản là không có, nhưng ta có thể cho cậu tư liệu của Thomson. Người khác tra không đến, ta đều có thể tra được. Bắt được tư liệu này cậu mới có thể hoàn thành tốt buổi phỏng vấn có phải hay không? Ta giúp cậu, cậu cũng giúp giúp ta được không?” 996 trước nay chưa từng hèn mọn như vậy.
Tần Thanh đi đến lầu 19 vào khu nghỉ ngơi ngồi xuống, dùng di động tra tư liệu của Thomson. Đều chỉ có một ít thông tin mặt ngoài, nhưng như vậy đã là đủ rồi.
Vô luận 996 nói cái gì, tựa hồ đều không thể đả động cậu.
996 vòng quanh Tần Thanh đổi tới đổi lui, toàn thân mèo đều rất nôn nóng. Dần dần, nó không còn uy hϊếp cũng không cầu xin, ngược lại lộ ra biểu tình hung tợn.
“Được rồi meo meo! Cứ tùy ý đi! Cùng cốt truyện đối nghịch, cậu nhất định sẽ không có kết cục tốt! Trước đó đã có rất nhiều người chứng minh rồi, đã là vận mệnh đã định căn bản không có khả năng thay đổi! Ta xem cậu lát nữa mất mặt như thế nào!”
996 hướng Tần Thanh phun ra một ngụm nước bọt, sau đó nhanh như chớp chạy đi.
Trong phòng hội nghị, Thương Minh cùng đám người Từ Dật Chi còn đang theo dõi hình ảnh trên màn hình lớn.
Cung Thành phỏng vấn rất thuận lợi. Đối với những bài báo cáo của Thomson anh ta thuộc như lòng bàn tay, với những thành tựu Thomson lấy được biết rõ ràng, thuật ngữ chuyên nghiệp hạ bút thành văn, nguyên lý khoa học phức tạp cũng hoàn toàn lý giải được.
Hai người giao lưu hoàn toàn không có chướng ngại, một câu lại một câu từ công việc nói tới cuộc sống, lại nói tới gia đình, trong phòng liên tiếp phát ra tiếng cười sang sảng.
Nửa giờ sau, Thomson đứng lên cùng Cung Thành bắt tay, thiệt tình thực lòng mà nói: “Cùng cậu nói chuyện phiếm thật sự rất vui. Hy vọng cậu có thể trở thành đồng nghiệp với tôi.”
“Chúng ta về sau sẽ thường xuyên gặp mặt.” Cung Thành dùng sức nắm lấy tay Thomson.
Phỏng vấn cứ như vậy kết thúc, hết thảy đều rất thuận lợi. Thomson đem thu hoạch mười năm làm việc tường tận mà giảng cho Cung Thành nghe, đoạn nội dung này đối với công ty mà nói hẳn là rất có giá trị.
Cung Thành đẩy cửa phong phỏng vấn đi ra ngoài, liếc mắt một cái liền thấy ngồi ở cuối hành lang, chính là Tần Thanh không chút để ý đang nhìn vào điện thoại.
Diện mạo của đối thủ cạnh tranh, khí chất cùng dáng người, làm anh ta nhìn đến ngây người. Trong hoảng hốt, hắn cho rằng nơi này không phải cái gì là công ty khoa học kỹ thuật, mà là một nhà chuyên môn bồi dưỡng siêu sao quốc tế hoặc là nhôi sao đỉnh lưu của một công ty giải trí.
Nhưng mà ở Lam Vũ, tướng mạo cùng tài hoa, rốt cuộc cái nào càng quan trọng hơn đâu?
Chỉ là giây lát, Cung Thành liền không để bụng mà cười, sau đó đi vào phòng họp nộp bản ghi cuộc phỏng vấn.
“Cung Thành, biểu hiện của cậu thật sự xuất sắc.” Tần Tử Thật cười vỗ tay.
Hai người phỏng vấn khác cũng cho ra vài câu lời bình, đều không ngoại lệ đều là khen ngợi.
Cung Thành áp xuống lòng tràn đầy tự đắc, nói vài câu khiêm tốn, sau đó cung kính mà đem bản ghi chép bày biện ra ở trước mặt Thương Minh cùng Từ Dật Chi. Trên bàn còn có hai phần tư liệu khác, một phần là của hắn, một khác phần là của đối thủ cạnh tranh.
Cung Thành nhanh chóng liếc mắt một cái, sau đó liền lộ ra biểu tình khó có thể lý giải. Tần Thanh, chỉ tốt nghiệp cấp ba, kinh nghiệm còn không đủ một năm, đây là cái quỷ gì vậy? Một kẻ chỉ tốt ngiệp cấp ba như thế nào mà có trong danh sách phỏng vấn?
Thương Minh không cầm lấy phần ghi chép, mày nhăn lại cùng đôi mắt lạnh băng biểu lộ ra hắn không hài lòng.
Từ Dật Chi nhưng thật ra cười đến dịu dàng, xua tay nói: “Cậu trước ngồi ở chỗ này chờ một chút, thuận tiện nhìn xem biểu hiện của đối thủ cạnh tranh.”
Một kẻ tốt nghiệp cấp ba, còn có thể có biểu hiện gì? Cung Thành trong lòng chửi thầm, trên mặt lại ôn hòa mà cười cười: “Vâng Từ tổng.”
Một nữ bí thư đem Tần Thanh gọi vào phòng phỏng vấn.
Thomson đang chơi điện thoại, nghe thấy tiếng bước chân ngẩng đầu nhìn nhìn, sau đó ánh mắt sáng lên. Nhưng giây tiếp theo, liền bởi vì áo sơmi của Tần Thanh chưa cài cúc.
Không có cà vạt, lộ xương quai xanh, đầu tóc hơi loạn, mắt đào hoa phiếm hồng nhạt, trang phục này, bộ dáng này, thật sự là quá kém duyên.
So với Cung Thành ăn mặc lịch sự như giới thượng lưu mà nói, Tần Thanh mang cho Thomson ấn tượng đầu tiên cũng không phải quá tốt. Bất quá hắn lớn lên rất tuấn tú, một vẻ đẹp vượt mọi chủng tộc và giới tính, cho nên Thomson rất mau liền tha thứ.
“Xin chào, cậu tên là gì?” Thomson dùng tiếng Anh hỏi.
“Xin chào, tôi tên Tần Thanh. Thực xin lỗi, tôi không quá giỏi tiếng Anh, chúng ta có thể sử dụng tiếng Trung giao lưu sao?” Tần Thanh vươn tay, dùng tiếng Trung hỏi.
“Đương nhiên có thể. Mời ngồi.” Thomson lại một lần tha thứ Tần Thanh, trong lòng lại âm thầm kinh ngạc.
Có thể nhận được thông báo phỏng vấn của Lam Vũ thư, tất cả đều là các sinh viên có thành tích cao trong các trường Đại học quốc tế, nhưng mà người trước mắt người lại tiếng Anh cũng không biết.
“Phốc……” Cung Thành che che miệng, lại vẫn là không thể lấp kín một tiếng cười nhạo rất nhỏ.
Liền tiếng Anh mà cũng không nói được, người này là tới làm trò hề sao? Thương tổng cùng Từ tổng vì cái gì muốn đem cậu ta giữ lại đến cuối cùng? Đừng nói cùng hắn cạnh tranh, những người bị đào thải trước đó đều không bằng!
Cung Thành cúi đầu, giấu đi bất mãn cùng chê cười trong mắt.
Tần Tử Thật liếc mắt nhìn Cung Thành một cái, lại nhìn nhìn Thương Minh cùng Từ Dật Chi, trong lòng vốn luôn bao phỉ sự lo lắng, lại cảm nhận được sự vui vẻ nhẹ nhàng đã lâu không gặp. Gã ý thức được bản thân sớm nhận được một thứ từ nhà họ Tần mà Tần Thanh cả đời đều lấy không được, đó chính là giáo dục —— một nền giáo dục tinh hoa của quý tộc.
996 tiến vào phòng phỏng vấn, ngồi xổm ngồi ở trên bàn trà, trào phúng nói: “Tần Thanh, tiếng Anh mà cũng không biết, cậu làm thế nào ở một công ty lớn quốc tế làm việc?”
Tần Thanh không có phản ứng với 996, mở miệng nói: “Tiến sĩ Thomson, tôi đối với ngài hâm mộ đã lâu. Ngài gần nhất đã phát biểu một luận văn tôi đã xem qua, dự án thông tin dựa trên không gian ngài thiết kế ——”
Nguyên bản thái độ ôn hòa Thomson giờ phút này lại có sắc mặt âm trầm, tăng thêm ngữ khí sửa đúng nói: “Không phải dựa trên không gian, mà là dựa trên cơ sở hàng không và vũ trụ.”