Xuyên Nhanh: Nam Phụ Cướp Vai Nam Chính

Chương 14: Nam phụ nổi loạn hết rồi

Tần Thanh không ngừng nhấn tắt công tắt của chiếc bật lửa, cái đầu con báo hung hãn thỉnh thoảng phun ra ngọn lửa màu lam nhạt.

“Đúng vậy, mục tiêu của tôi là Thương Minh.” Cậu ở trong lòng yên lặng lặp lại 996 nói.

996 dùng móng vuốt cào gót giày của Tần Thanh: “Vậy câun thông đồng với Từ Dật Chi làm gì?”

Sau khi hỏi xong, 996 lại bừng tỉnh đại ngộ mà nói: “Meo, ta hiểu được! Thương Minh không dễ tiếp cận, cho nên cậu muốn lợi dụng Từ Dật Chi làm bàn đạp có đúng hay không? Người này lớn lên rất phong lưu, vừa nhìn liền biết rất dễ dàng cắn câu!”

996 tán thưởng nói: “Tần Thanh cậu thật thông minh!”

Tần Thanh còn đang thưởng thức chiếc bật lửa, rũ xuống đôi mắt ngơ ngẩn mà nhìn ngọn lửa, ánh sáng phản chiếu trong đồng tử vỡ vụn lại hợp lại, hợp lại vỡ vụn, tựa như trái tim cậu giờ phút này.

Từ Dật Chi đôi mắt chứa đầy ánh sáng lúc nãy, lại vào giờ phút này trở nên sâu thẳm mà lạnh băng. Anh rít một ngụm thuốc rồi thổi khói lên bầu trời xanh, quanh quẩn thân anh không còn là dáng vẻ quyễn rũ ngọt ngào lúc này mà là cảm giác áp bức lạnh lùng.

Tần Thanh đã sa vào suy nghĩ của chính mình, hoàn toàn không cảm giác giác được cảm giác áp bách xung quanh.

Vung vung cái đuôi có vẻ thật cao hứng 996 lại bỗng nhiên cứng ngắt tại chỗ, lông cả đều dựng thẳng lên.

Meo, vì cái gì bỗng nhiên cảm thấy lành lạnh a! Là bởi vì cách Thương Minh quá gần sao?

996 vội vàng giơ móng vuốt ôm lấy một chân Tần Thanh.

Tần Thanh lúc này mới phục hồi tinh thần lại, phủ định nói: “Không, tôi không đem Từ Dật Chi trở thành bàn đạp. Tôi tiếp cận hắn, chỉ là bởi vì tôi vui.”

Cậu cúi đầu, làm 996 càng thấy rõ nụ cười ác liệt trên khuôn mặt của cậu.

996 ngây ngẩn cả người, “Cậu đang nói cái gì vậy meo?”

“Tôi đang nói, tôi vui nên mới tiếp cận anh ta, tôi vui vì cùng anh ta nói chuyện phiếm, cũng vui khi trêu chọc anh, làm anh chuyên chú vì tôi mà nhìn. Vì cái gì vai phụ nhất định phải si mê vai chính, sẵn sàng hy sinh không một chút tiết nuối? Tại sao vai chính lại có thể dễ dàng có được tất cả, vai phụ chỉ có thể yên lặng rời khỏi sân khấu?”

Nụ cười trên khuôn mặt Tần Thanh càng ngày càng xán lạn, trong mắt lại lập loè một tia điên cuồng.

996 chậm rãi buông cái móng vuốt to béo khỏi ống quần Tần Thanh, cẩn thận hỏi: “Tần Thanh, cậu rốt cuộc đang nói cái gì a? Ta nghe không hiểu?”

“Lần trước ngươi hỏi tôi, nếu vận mệnh bảo tôi chết, tôi có phải sẽ chết hay không. Khi đó, tôi nói tôi nguyện ý thuận theo vận mệnh.” Tần Thanh nhấn bật chiếc nật lửa, lời nói ủ dột: “Nhưng hiện tại, tôi thay đổi chủ ý. Thần sử đại nhân, ngươi hãy nghe cho kỹ.”

Từ Dật Chi cùng Thương Minh, giờ phút này tất cả đều chăm chú yên lặng nghe. Đôi mắt của hai người lần đầu tiên hiện lên cảm xúc giống nhau như đúc, đó chính là sự thích thú khi bị thu hút.

Từ Dật Chi tỏa ra cảm giác áp bức mạnh mẽ, giờ phút này sớm đã biến mất không còn, lại biến trở về một người đàn ông phong lưu phóng khoáng, ôn tồn lễ độ.

Tần Thanh thẳng tắp mà nhìn 996, câu môi cười: “Vận mệnh làm tôi chết, tôi càng muốn sống sót. Vận mệnh làm tôi nhận hết nhấp nhô, tôi càng muốn vẻ vang. Tôi muốn nhìn xem, vận mệnh có thể bị thay đổi hay không.”

996 rốt cuộc cũng nghe hiểu, vì thế lộ ra biểu tình không dám tin tưởng: “Cậu, cậu muốn tạo phản?”

“Đúng vậy. Về sau tôi, sẽ cùng thần sử đại nhân đối nghịch, cho nên mong đại nhân hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Tần Thanh dụi dàng nói.

Chính là 996 một chút cũng không cảm thấy người này dính dáng tới chữ dịu dàng. Me no! Tại sao thời điểm mới gặp nó cảm thấy Tần Thanh yếu ớt? Người này căn bản một chút cũng không yếu ớt!

Không không không, Tần Thanh cũng có nhược điểm!

996 lập tức nói: “Cậu không muốn quay về để nhìn thấy người trong lòng cậu hằng nhớ mong? Cậu không muốn hỏi hắn ta yêu không yêu cậu hay không?” Đây chính là tâm ma của Tần Thanh!

Từ Dật Chi ánh mắt hơi lóe lên, khóe môi tươi cười bất tri bất giác nhạt đi vài phần. Thương Minh từ hộp thuốc lấy ra lại một điếu thuốc lá, dùng bật lửa bạch kim châm lửa.

Tần Thanh lắc đầu, “Không quay về.”

996 trừng lớn đôi mắt, “Cậu không phải nói chỉ cần có thể trở về, cậu nguyện ý trả giá bất luận chuyện gì sao?”

Tần Thanh ngữ khí bình tĩnh nói: “Đã không còn quan trọng nữa. Tôi sớm đã biết hắn không yêu tôi, tôi muốn hỏi, cũng không phải là câu ngươi luôn nghĩ kia.”

“Vậy cậu rốt cuộc muốn hỏi cái gì a miêu?” 996 đầu muốn nổ tung.

“Tôi muốn một đáp án.”

Một câu hỏi vì cái vì cái gì cậu vĩnh viễn không bị lựa chọn cũng không được yêu.

Tần Thanh ngửa đầu nhìn về phía bầu trời trong xanh, bỗng nhiên cười cười, “Cái đáp án này, tôi đã có được câu trả lời từ ngươi rồi.”

“Cái gì? Ta khi nào cho cậu câu trả lời?” 996 dùng móng vuốt mập mạp không ngừng vò đầu.

Miêu con me no, rốt cuộc là đã nói cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tần Thanh, làm cậu ta bỗng nhiên tạo phản?

“Tôi không phải tạo phản, tôi chỉ là phá được tâm ma.” Tần Thanh lúc có lúc không tiếp tục ấn bật lửa, nụ cười khổ dàn tắt đi, đuôi mắt còn mang theo một tia nước mắt.

Cậu quay đầu nhìn về phía Từ Dật Chi, yên lặng ở trong lòng nói: “Vì cái gì vai phụ không thể được yêu? Đẹp trai như vậy, cười rộ lên cũng rất đẹp, thanh âm còn êm tai như thế. Lúc nói chuyện cùng thì vừa nhẹ nhàng lại tự tại, hút thuốc cũng cảm thấy tiêu sái không kềm chế được. Ánh mắt đầu tiên liền phát hiện hắn, sau đó nhịn không được tiếp cận hắn, này không phải là chuyện đương nhiên hay sao?”

Đôi mắt Tần Thanh thâm thúy chỉ cất chứa một thân ảnh Từ Dật Chi. Đứng ở bên cạnh, dáng người cao lớn như vậy, khí thế bức người như vậy, thế nhưng Thương Minh phảng phất không hề tồn tại thế giới trong thế giới của cậu.

Từ Dật Chi nghiêng mình, cùng Tần Thanh đứng đối mặt, khóe môi gơn lên một độ con sung sướиɠ.

Lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy sung sướиɠ, mặc dù đối phương hoàn toàn chưa phát giác ra bản thân đang lấy lòng anh.

Thương Minh cau mày hút thuốc, khuôn mặt nghiêm túc lạnh lùng mang theo vài phần khó đoán.

996 cứng họng mà nhìn Tần Thanh, một bộ dạng giống như vừa gặp quỷ, “Tần Thanh, cậu thật sự muốn tạo phản! Kịch bản bảo cậu thông đồng với Thương Minh, cậu liền càng muốn thông đồng Từ Dật Chi đúng hay không? Nếu không đi theo cốt truyện, thế giới này sẽ không ngừng tuần hoàn. Lần tiếp theo thế giới khởi động lại, cậu sẽ hồn phi phách tán!”

Tần Thanh không để bụng mà nói: “Thật vinh dự khi có thể đánh lừa vận mệnh trước khi chết.”

996 dùng móng vuốt múp múp đè lại hai lỗ tai của mình, hỏng mất nói: “Meo meo meo, Tần Thanh cậu điên rồi! Cậu mà cũng dám cùng Thiên Đạo đối kháng!”

“Trời ơi! Đất ơi! Hãy cho sét tới đánh chết tên hoa yêu đại nghịch bất đạo này đi!”

996 đưa hai móng vuốt béo hướng về phía không trung kêu trời khóc đất. Lại vào lúc này, một đốm lửa đỏ trên đầu mẩu thuốc lá bay theo một đường parabol dừng ở trên đỉnh đầu nó.

Chỉ nghe một tiếng vang thấu trời, ngọn lửa đốt trọi lông trên đầu 996, mùi vị cháy khét bay ra khắp nơi trong không khí.

996 ngao ngao kêu đau, sau đó cong lưng giống như lò xo nhảy dựng lên, rơi xuống đất sau đó bay nhanh đến góc xa nhất, tránh ở phía sau bồn hoa, từ khe hở của phiến lá trong lòng run sợ mà nhìn về phía Tần Thanh đang đứng.

Mẩu thuốc lá chưa tắt lăn xuống ở một bên, một bàn chân to dẫm lên nhẹ nhàng đem mẩu thuốc nghiền tắt, trên chân là giày da phát sáng và đắt tiền.

Từ Dật Chi dẫm tắt mẩu thuốc lá, lại đem một ngụm khói cuối cùng hút được chậm rãi phụt lên mặt Tần Thanh.

Anh mở ra lòng bàn tay, giọng nói mang theo ý cười nhẹ nhàng: “Bật lửa nên trả lại cho tôi đi?”

Tần Thanh kinh ngạc mà nhìn người đàn ông này.

Tàn thuốc kia rốt cuộc là hắn cố ý ném qua, hay là vẫn vô tình làm? Đây là một thế giới bình thường, không có thần, không có yêu, không có ma, chỉ có phàm nhân. Mặc dù là thần sử 996, cũng chỉ có thể dùng một ít pháp thuật nhỏ mà thôi, cũng không có khả năng lay động bất luận kẻ nào.

Là trùng hợp đi?

Tần Thanh đem bật lửa trả trở về. Trên bật lửa còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của cậu, cũng lưu lại một mùi hương nồng nàn.

Từ Dật Chi nắm lấy bật lửa còn lưu lại chút ấm áp và hương thơm, câu môi mỏng trêu đùa hỏi: “Cậu thích chơi với lửa không?”

Tần Thanh bị hỏi đến sửng sốt. Lời này có hàm nghĩa là……

Từ Dật Chi nặng nề cười, lại nói: “Cậu chơi nó chơi gần như kiệt sức rồi.” Anh bậc chiếc bật lửa, ngọn lửa màu lam nhạt quả nhiên so với trước thì mỏng manh vài phần.

Tần Thanh lúc này mới phản ứng lại, nghiêm túc xin lỗi: “Rất xin lỗi, tôi mang về giúp anh cho thêm dầu vào.”

“Không cần.” Từ Dật Chi đem bật lửa nhét vào túi quần, hơi cúi người tới gần Tần Thanh, dùng giọng nói từ tính trời ban hỏi: “Cậu là tới đây để phỏng vấn?”

“Đúng vậy.” Tần Thanh nhìn nhìn bảng số ở trên quần áo.

“Ngưỡng cửa Lam Vũ rất cao ——”

Âm thanh Từ Dật Chi bị tiếng mở cửa đánh gãy.

Tần Tử Thật bổng nhiên xông vào phòng thấy Thương tổng cùng Từ tổng đều ở đó, không khỏi ngẩn người, phát hiện Tần Thanh cơ hồ cùng Từ tổng dán thành một khối, lại vội vàng mở miệng: “Anh, tôi tìm anh rất lâu. Anh lại đây một chút, tôi có việc muốn cùng nói chuyện.”

“Chuyện gì?” Tần Thanh đứng ở tại chỗ không có động tác.

Từ Dật Chi hơi thẳng lên phần lưng đang cong lên, lông mày nhíu chặt vào nhau, trông có vẻ rất không hài lòng.

Tần Tử Thật đã nhận ra phần không vui này, thoáng nhìn về phía Thương tổng, cảm giác bất an lại xua tan đi.

“Anh cùng tôi đi ra ngoài, nơi này nói chuyện không tiện.” Hắn hướng Tần Thanh vẫy tay.

“Không có gì là không tiện, cứ ở chỗ này nói đi.” Tần Thanh vẫn không nhúc nhích.

Tần Tử Thật liếc nhìn Thương tổng, không thể không đi vào trong phòng, làm bộ bất đắc dĩ mà nói: “Tần Thanh, tư cách phỏng vấn của anh bị hủy bỏ, anh trở về đi.”

“Tại sao?” Tần Thanh nhướng mày.

“Bởi vì anh không có đạt được điều kiện thông báo tuyển dụng. Bằng cấp của anh không đủ, kinh nghiệm không đủ, công danh cũng không đủ. Thương tổng đã nhìn tư liệu của anh, đã không nhận anh. Đi thôi, tôi đưa anh trở về.”

Tần Tử Thật đi lên trước kéo cánh tay Tần Thanh, ngữ khí bất đắc dĩ, biểu tình thương hại, còn ý mà nhìn Thương Minh một cái.

Thương Minh quay lưng về phía của sổ chậm rãi hút thuốc rốt cuộc quay đầu lại, nhìn thẳng tắp vào mắt Tần Thanh. Ánh mắt hắn sắc bén, khuôn mặt tuấn tú quá mức thể hiện sự hoang dã cùng nguy hiểm, cũng như trời đông giá rét lạnh lẽo.

Sự nguy hiểm của Từ Dật Chi được cất giấu bên trong, nhưng hắn lại hoàn toàn phơi bày ra bên ngoài.

Không có người nào dám nghi ngờ quyết định của anh, ngay cả Tần Thanh là yêu vật đến từ dị thế, cũng không dám nói gì dưới sự áp bách của hắn.

Tần Tử Thật nắm lấy cánh tay Tần Thanh, muốn đem cậu mang đi.

Từ Dật Chi lại vào lúc này vươn tay, cầm một bên cổ tay khác của Tần Thanh.

Bị ánh mắt lạnh lẽo của Thương Minh làm đông cứng lại, lúc này Tần Thanh lại từ hơi ấm của Từ Dật Chi truyền đến mới chậm rãi hoàn hồn.

Nhưng mà không đợi cậu làm ra phản ứng gì, 996 từ trong một góc lao tới, vui sướиɠ khi người gặp họa mà nói: “Tần Thanh, thấy sao? Đây là số mệnh cỉa cậu! Kịch bản đã sớm bố trí tốt, lần này phỏng vấn cậu sẽ bị Thương Minh tự mình cho rớt. Không chỉ như thế, cậu còn bởi vì cố ý trêu chọc hắn, bị hắn chán ghét. Đến cuối cùng, ngươi không thể không buông xuống mặt mũi khóc lóc cầu Tần Tử Thật cho cậu một cơ hội. Trừ phi vai chính nguyện ý bố thí cho cậu, nếu không cậu chỉ còn hai bàn tay trắng! Những lời cậu nói lúc nãy thật quá buồn cười! Mau tỉnh lại đi! Thành thành thật thật đi xong cốt truyện, yên phận tồn tại trở về, như vậy không tốt sao?”

996 nhào lên đi cắn ống quần Tần Thanh, thở phì phì nói: “Định tạo phản cái gì? Cậu căn bản không thể chống lại vận mệnh!”

Tần Thanh dùng sức nắm lại bàn tay Từ Dật Chi.

Từ Dật Chi trầm thấp cười, cũng siết chặt tay, tăng thêm lực kéo đối phương lại.

Sắc mặt Tần Tử Thật tức khắc trở nên thập phần khó coi. Không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận lại quan hệ của hai người họ, một người đàn ông nước ngoài tóc vàng mắt xanh, diện mạo tuấn mỹ, cả người đầy khí thế kiêu ngạo đẩy cửa tiến vào, lớn tiếng chất vấn: “Tần, này phần thông báo nàu có ý gì?”

Tiếng Trung của anh ta có chút kì quặt, nhưng vẫn có thể nghe rõ được.

“Thomson, trong thông báo viết rất rõ ràng, trong vòng ba ngày anh phải sửa lỗi phần mềm mới, nếu không kế hoạch marketing của chúng tôi sẽ bị trì hoãn.” Tần Tử Thật xoay người đối mặt với người đàn ông ngoại quốc, giọng điệu có chút hùng hổ doạ người.

“Tôi sẽ không tiếp nhận thông báo của cậu! Thời điểm tôi nhận chức Thương tổng đã đáp ứng với tôi nghỉ phép có lương nửa tháng. Tôi ngày mai liền đi nghỉ phép, điện thoại tắt máy đừng nghĩ tìm được tôi.”

Thomson thiên tài công nghệ cao Lam Vũ tốn một số tiền lớn từ Mỹ đào ra. Năng lực nghiên cứu phát minh xếp hàng đầu thế giới. Sản phẩm mới xuất hiện BUG, chỉ có anh ta cùng đoàn đội của anh mới có thể chữa lỗi.

Tần Tử Thật đã ở trên official website tuyên bố thông cáo, nói sản phẩm mới của Lam Vũ ba ngày sau bắt đầu tiêu thụ, nhưng ở cái thời điểm mấu chốt này lại xuất hiện lỗi, Thomson lại không muốn làm theo.

Thái dương Tần Tử Thật nhức nhối, toàn bộ đầu đều đau.

Gã buông Tần Thanh ra, đi lên trước cùng Thomson đàm phán, hai người từ nghiêm túc giao thiệp chậm rãi biến thành kịch liệt khắc khẩu.

Những người tới phỏng vấn nghe được động tĩnh sôi nổi chạy tới xem náo nhiệt, phát hiện Thương Minh cũng ở trong, liền cũng không dám vào cửa, chỉ ở bên ngoài hành lang thò đầu vào.

Người nước ngoài đặc biệt chú trọng kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, khác biệt hoàn toàn với người Trung Quốc đem toàn bộ tinh lực cùng thời gian để làm việc, nếu giống như vậy không bằng làm cho bọn họ đi tìm chết. Thomson nửa điểm cũng không thỏa hiệp, nhất định phải đi nghỉ phép.

Tần Tử Thật quay đầu nhìn Thương Minh, khẩn cầu nói: “Thương tổng, ngài nói một câu! Nghỉ phép có thể chậm lại, cuộc họp báo sản phẩm mới cũng tuyệt đối không thể hoãn lại!”

Đưa ra lời hứa hẹn, Thương Minh cũng không thể phá bỏ, nhưng cuộc họp báo đích xác rất quan trọng……

Thương Minh nhìn về phía Từ Dật Chi, Từ Dật Chi cười cười, xua tay nói: “Đừng tranh cãi nữa, đều trở về đi. Chuyện này sau lại nói.”

Thomson cho rằng bản thân thắng lợi, hướng Tần Tử Thật hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu rời đi.

Tần Tử Thật đi đến bên người Thương Minh, còn muốn lại nói chút cái gì, Từ Dật Chi đột nhiên hỏi nói: “Còn phỏng vấn bao nhiêu người?”

“Sắp phỏng vấn xong rồi.” Tần Tử Thật đáp.

“Người xếp hạng nhất là ai?”

“Là Cung Thành, tốt nghiệp Đại học Yale, công tác ở New York ba năm, chuyên môn làm ——”

Từ Dật Chi đánh gãy lời Tần Tử Thật nói: “Vừa rồi những người xem náo nhiệt có anh ta trong đó không?”

Tần Tử Thật nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Có.”

Từ Dật Chi gật đầu: “Tôi nghĩ ra một đề kiểm tra.”

“Đề nào ạ?” Tần Tử Thật không thể không chăm chú lắng nghe.

“Để Thomson làm người phỏng vấn đi. Tần Thanh cùng Cung Thành phân công nhau làm, những người khác có thể đi rồi. Ai phỏng vấn có hiệu quả hơn chính là người hôm nay sẽ trúng tuyển.”

Từ Dật Chi quay đầu nhìn Tần Thanh, mỉm cười dịu dàng: “Cơ hội này, tôi cho cậu.”

Tần Thanh bình tĩnh nhìn người đàn ông này, cuối cùng cũng mỉm cười lại: “Cảm ơn, tôi sẽ bắt lấy.”

Cậu đi ra ngoài, mới vừa đi được hai bước đã bị kéo lại, lúc này mới phát hiện tay của mình thế nhưng vẫn luôn bị Từ Dật Chi nắm lấy, quên phải buông ra.

Hai người chậm rãi buông tay ra, tự nhiên mà lại hiểu ý mà cười.

Tự cho rằng Tần Thanh sẽ bị nhục nhã một trận sau đó bị đuổi đi, 996 xem đến ngây người.

Meo me no, kịch bản không phải viết như vậy a! Tại sao nam phụ Từ Dật Chi cũng muốn sửa cốt truyện? Tất cả nam phụ đều muốn tạo phản con mèo nó sao?

“Thương Minh, anh là vai chính, anh không quản mấy cái vai phụ đó sao?” 996 hướng Thương Minh meo meo ngao ngao một hồi lại nói bậy, mà một chút cũng không dám đến gần đối phương.

Tần Tử Thật cũng nhìn về phía Thương Minh, trong mắt lộ ra mong đợi. Hắn biết Thương Minh là một người tuyệt đối công bằng, cũng không bỏ cảm xúc cá nhân vào công việc. Đã cho Tần Thanh rớt, gã không có khả năng lại cho đối phương cơ hội khác.

Thương tổng, ngài sẽ phủ quyết cái quyết định này đi? Tần Tử Thật yên lặng ở trong lòng tự hỏi.

Không biết vì cái gì, gã cực kì không muốn làm Tần Thanh xuất hiện ở trước mặt Thương Minh.

Tần Thanh chỉ có thể sống hèn mọn đê tiện, sống gian nan khốn khổ, sống lại như đau đớn đến chết. Mà gã sẽ không từ thủ đoạn để đạt mục tiêu này.

Thương Minh dụi đầu mẩu thuốc lá, nặng nề mở miệng: “Đi phỏng vấn đi.”

Cơ hội này, hắn cũng cho.

Tần Tử Thật tâm treo cao trong nháy mắt rơi xuống mặt đất, rơi đến dập nát.

996 choáng váng.

Méo mèo meo? Thương Minh nói gì đó? Nó vừa rồi có phải hay không nghe lầm? Vì cái gì ở kịch bản đối với Tần Thanh khinh thường lại phi thường chán ghét, lần đầu gặp mặt liền không chút lưu tình mà đem đối phương đuổi đi, Thương Minh thế nhưng cũng sẽ không đi theo cốt truyện?