Xuyên Nhanh: Nam Phụ Cướp Vai Nam Chính

Chương 13: Bây giờ là mùa hè

Tần Thanh cho rằng bản thân ảo giác.

Cậu lấy lại bình tĩnh, sau đó từ hộp thuốc lấy ra một điếu thuốc thon dài, dùng môi mỏng tái nhợt nhẹ nhàng ngậm lấy.

“Ngươi nói tiếp theo cốt truyện là cái gì?” Cậu ở trong lòng yên lặng hỏi.

Đầu lọc bị đầu lưỡi phấn hồng nhiễm ướt, mang đến một vị thuốc lá đặc cay đắng.

996 xoa xoa móng vuốt bụ bẫm, đầy mặt tươi cười: “Cốt truyện là câu dẫn, a không, là đến gần Thương Minh. Loại cốt truyện này thuộc về cốt truyện đặc thù, giá trị tích phân rất cao, thấp nhất là 20 tích phân, nhiều nhất là đến cả trăm. Nhưng cậu ngàn vạn đừng từ bỏ a. Đạt được càng nhiều, thân thể cùng linh hồn chữa trị càng nhanh.”

Tần Thanh dùng hàm răng trắng nhẹ nhàng cắn cắn đầu lọc, khóe môi khẽ nhếch, trong mắt lại không có nửa điểm ý cười.

Đứng ở cách đó không xa Từ Dật Chi lại không tiếng động cười, sau đó thật sâu liếc nhìn Thương Minh một cái.

Thương Minh như cũ đứng thẳng tắp, nhìn không trung ngoài cửa sổ xanh thẳm vô ngần yên lặng hút thuốc. Hết thảy phát sinh xung quanh, đều không thể lay động đến cảm xúc cỉa hắn.

“Xin hỏi, vì cái gì muốn tôi câu dẫn Thương Minh?” Tần Thanh gỡ xuống thuốc lá trong miệng, giọng nói trầm thấp hỏi.

996 vỗ vỗ trán, rốt cuộc ý thức được Tần Thanh có vấn đề ở nơi nào. Bởi vì năng lực quá mạnh, cậu ta cùng kịch bản tách rời.

Kịch bản ghi lại, nguyên chủ trong yến hội bị nhục nhã, trong công việc bị đả kích, ở trong nhà lại liên tiếp duỗi tay hướng Tần Hoài Xuyên cùng Cơ Lan đòi tiền, cầm đi trợ cấp cho Thẩm Minh Thục và Tần Bảo Nhi. Cũng bởi vậy, Tần gia đối với cậu ấn tượng phi thường kém, đối đãi với cậy rất lạnh nhạt.

Trong nhà ngoài ngõ đã không có nơi nguyên chủ dừng chân, cho nên hắn hắc hóa. Lúc Chu Vũ Nhu không ngừng xúi giục, hắn thề muốn cướp đi Thương Minh, như vậy mới có thể đối phó với Tần Tử Thật.

Nhưng hiện tại, vấn đề nguyên chủ gặp được Tần Thanh một cái cũng chưa gặp được. Ai làm cậu bị ủy khuất, cậu liền trả gấp bội trở về. Cậu chưa từng bị khinh nhục, chưa từng bị giẫm đạp, cũng chưa từng bị xa lánh chèn ép.

Cậu câu dẫn Thương Minh với ý đồ gì?

Tần Thanh tiếp tục hỏi: “Thần sử đại nhân, ngươi có thể cho ta một động cơ hợp lý sao? Hửm?”

“Hợp lý” hai chữ được nhấn mạnh, chữ cuối cùng bị kéo dài, hiển cậu đang nghi hoặc cùng bất mãn.

996 tiểu tâm nói: “Động cơ kỳ thật đã sớm kích phát, chỉ là cậu không phát hiện. Sinh nhật yến hội ngày đó, Chu Lâm Lâm nói với cậu những lời nói, cậu còn nhớ rõ sao? Những lời này đó chính là động cơ của cậu.”

Tần Thanh hơi tưởng tượng cũng liền hiểu được. Sau đó cậu nhắm mắt lại, thật sâu hít một hơi.

Cách đó không xa Từ Dật Chi phun ra một ngụm sương khói, câu lấy môi mỏng lười biếng hỏi: “Cái gì động cơ?”

Thương Minh lười trả lời đến vấn đề này, trực tiếp đem điện thoại của mình giao cho Từ Dật Chi.

Từ Dật Chi từ đoạn tin nhắn WeChat chưa đọc tìm được một đoạn video, sau khi xem xong, lông mi thon dài không khỏi chớp chớp.

“Thế giới này quả nhiên thật nhàm chán.” Anh đem điện thoại trả lại Thương Minh, trong mắt lập loè quang mang hứng thú đã chậm rãi tắt.

Rất rõ ràng, ở anh xem ra, phân tranh như vậy thật sự là quá hèn.

Nhưng mà giây tiếp theo, Từ Dật Chi liền nghe thấy có người đem tiếng lòng của mình mà nói trắng ra: “Ngươi không cảm thấy động cơ như vậy rất thấp hèn sao? Muốn đồ vật, vì cái gì không bằng năng lực của chính mình đi lấy. Nếu lấy không được, vậy đoạt lấy!”

Những lời này, làm Từ Dật Chi ám mang trong mắt lần nữa lập loè. Chỉ là giây lát, hắn tựa hồ lại bị nhất lên hứng thú.

Tần Thanh đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc, lại chậm chạp không châm lửa.

Cậu rũ mắt nhìn 996, giọng nói trầm thấp mang theo một tia ý cười khinh mạn, “Ngươi cảm thấy loại yêu cầu này dùng để làm phương thức chà đạp chính mình đi đối phó Tần Tử Thật sao? Hắn xứng sao?”

996 không còn lời gì để nói. Meo! Vì sao cùng Tần Thanh so sánh với Tần Tử Thật mà hắn lại yếu như vậy a! Anh ta rõ ràng là nam chủ!

Tần Thanh chuyển đôi mắt đem nhánh, không dấu vết mà liếc mắt Thương Minh một cái, lại nói: “Ngươi cảm thấy loại cao cao tại thượng này, cuồng vọng tự đại, không coi ai ra gì, cao ngạo lãnh khốc, đáng giá tôi hao hết tâm tư đi lấy lòng sao? Anh ta xứng sao?”

996 còn chưa làm ra phản ứng, Từ Dật Chi cũng đã cười nhẹ lên.

Tiếng cười khàn khàn, từ tính, sung sướиɠ ở gian hút thuốc quanh quẩn, tựa như trống chiều chuông sớm, dài lâu dày nặng, dễ nghe đến muốn mạng.

Tần Thanh quay đầu lại nhìn lại, lại thấy Từ Dật Chi đang lướt xem điện thoại, cười như vậy hẳn là phát hiện cái gì đó rất thú vị.

Vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ Thương Minh quay đầu lại, lạnh như băng mà liếc nhìn Từ Dật Chi, cuối cùng lại ngước mắt, thẳng lăng lăng mà nhìn về phía Tần Thanh.

Có khác với ánh mắt Từ Dật Chi lười biếng, tầm mắt hắn giống băng đao băng sương kiếm, hàn ý khϊếp người.

Tần Thanh vội vàng dịch chuyển tầm mắt, không dám nhìn lại.

Từ Dật Chi mỉm cười, chậm rì rì mà nói nhỏ: “Thành ngữ học được không tồi.”

Thương Minh phun ra một làn khói, lần nữa nhìn về phía ngoài cửa sổ, mi giãn ra lại nhíu lại.

996 đem hai móng vuốt bụ bẫm chà xát nhau, ngập ngừng nói: “Như thế nào không xứng? Thương Minh là vận mệnh chi tử của thế giới này a meo! Hắn có thể làm mưa làm gió, vì cái gì không xứng để cậu đi lấy lòng?”

“Vận mệnh chi tử?” Tần Thanh bắt được trọng điểm.

Trước đó, cậu chỉ biết Thương Minh với thân phận vẫn luôn là “Công của Tần Tử Thật”.

Từ Dật Chi câu lấy môi mỏng không tiếng động cười, Thương Minh phủi rớt khói bụi, không dao động. Đối với lý do thoái thác kỳ ảo như thế, hai người thế nhưng đều không có bất luận phản ứng gì.

996 sờ sờ đầu: “Vận mệnh chi tử, đứa con cưng của Thiên Đạo, cậu hẳn là nghe nói qua đi?”

Trong đôi mắt đen nhánh của Tần Thanh nháy mắt trở nên vô cùng xa xưa, phảng phất như nhớ tới rất nhiều hồi ức.

Môi mỏng tái nhợt hơi hơi khép mở, nỉ non nói: “Con cưng của Thiên Đạo, tôi đương nhiên nghe nói qua.”

Cậu không chỉ có nghe qua, còn gặp qua.

“Thiên Đạo sẽ đem những thứ tốt nhất hết thảy đều đưa cho vận mệnh chi tử, trong đó cũng bao gồm bạn đời. Người may mắn được Thiên Đạo lựa chọn làm bạn đời chính là người định mệnh. Mỗi một vận mệnh chi tử, đều sẽ có một người định mệnh. Chúng ta kỳ thật chính là vì bọn họ phục vụ.” 996 tiếp tục giải thích.

“Cho nên, Tần Tử Thật chính là người định mệnh?” Tần Thanh chớp chớp đoi mắt sâu thẳm.

“Đúng vậy, vận mệnh chi tử luôn là sẽ cùng người định mệnh ở bên nhau, nếu bọn họ không ở cùng nhau, Thiên Đạo đều sẽ không cho phép. Chúng ta chính là vì cái sứ mệnh này mới ra đời. Bọn họ là vai chính, chúng ta chính là nhất định là vai phụ phải vì bọn họ hy sinh, cậu hiểu sao?”

“Tôi là vai phụ?” Tần Thanh cúi đầu, nhìn vết sẹo dữ tợn trong lòng bàn tay phải.

“Đúng vậy, bằng không cậu cho rằng cậu là cái gì? Ta không phải từ rất sớm liền nói cho cậu sao?” 996 oai oai đầu.

“Tôi cho rằng…… Tôi cho rằng tôi chỉ là vai phụ ở thế giới này.” Tần Thanh dùng sức nắm chặt tay phải từng bị thương kia, hốc mắt không khỏi hơi hơi đỏ lên.

“Vận mệnh chi tử cùng người định mệnh chú định sẽ ở bên nhau, ai cũng thể phá hủy được?” Đôi mắt cậu nhìn vào hư không, ý thức hoảng hốt hỏi.

“Đúng vậy nha!”

“Nếu một cái vai phụ một hai phải muốn cùng vận mệnh chi tử ở bên nhau thì sao?”

“Vậy nhất định sẽ chết rất thảm.”

“Sẽ vạn kiếp bất phục?”

“Đúng vậy nha!”

“Sẽ tan xương nát thịt?”

“Đúng rồi!”

“Sẽ hồn phi phách tán, hết thảy thành hư không?”

“Đương nhiên meo! Ai cũng đừng nghĩ chia rẽ nhân duyên trời định! Vô luận tâm tư nhiều ít thế nào, vai phụ đều là mệnh làm pháo hôi!” 996 lộ ra biểu tình khinh miệt.

Tần Thanh chậm rãi lui về phía sau, sống lưng dựa vào cửa sổ lớn sát đất. Ánh nắng ngày xuân ấm áp chiếu xạ tiến vào, lại không làm ấm được rét lạnh thấu xương trong cậu.

Cậu nâng tay lên, chậm rãi che lại khuôn mặt chính mình trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt hơi đỏ lên sâu kín âm thầm, che kín bởi nước mắt.

996 tiến lên hai bước, lo lắng hỏi: “Cậu làm sao vậy? Cái cốt truyện này cậu có đi hay không a?”

Tần Thanh nhắm mắt lại, giống như đêm đen, trốn vào góc ánh nắng lộng lẫy không chiếu đến. Câu thật lâu không đáp lại, chỉ dư lại hô hấp dồn dập hô hấp quanh quẩn ở trong căn phòng.

“Cậu có phải hay không phát tác loét dạ dày?” 996 dùng móng vuốt chạm chạm ống quần Tần Thanh.

Từ Dật Chi nhấp môi mỏng nhìn qua xem, Thương Minh không có động tác gì.

Tần Thanh buông tay đang che mặt, bỗng nhiên cười lên, đôi mắt nhiễm ửng đỏ như có cảnh xuân ấm áp, có vẻ tươi đẹp lại yêu dã.

“Câu dẫn Thương Minh phải không?” Cậu dùng đầu ngón tay thon dài, nhẹ nhàng vén lên lọn tóc bên thái dương.

“Đúng vậy, cậu mau qua đi đi! Bằng không họ muốn rời đi.” 996 cao hứng gật đầu.

Tần Thanh sửa sửa cà vạt trước ngực, lại điều chỉnh một chút nút đính kim cương trên tay áo, lúc này mới chậm rãi đi lại Thương Minh cùng Từ Dật Chi cách đó không xa.

Từ Dật Chi có khác thâm ý mà liếc nhìn Thương Minh một cái. Thương Minh chau mày, khí tràng bức người ngay lập tức toàn bộ khai hỏa.

Nhưng Tần Thanh đi đến gần khi lại không có hướng Thương Minh chào hỏi, mà đứng ở bên cạnh Từ Dật Chi, cong đôi môi mỏng nhẹ nhàng mỉm cười: " Từ tiên sinh, ngài có bật lửa không?"

Dứt lời cậu giơ giơ lên điếu thuốc kẹp trong tay. Đàu lọc thuốc bị liếʍ ướt một chút, trên đó còn có hai dấu răng thật nhỏ.

Mặc dù là chi tiết không quan trọng, cũng lộ ra sự cám dỗ không thể tả xiết.

Từ Dật Chi nhướng cao đuôi lông mày, hứng thú cười: “Hút thuốc mà không mang bật lửa? Hửm?”

Anh kéo lớn âm cuối vừa trầm thấp lại gợi cảm.

Tần Thanh bất đắc dĩ mà nói: “Thời điểm ra cửa đã quên lấy. Hôm nay phỏng vấn, có chút khẩn trương.”

Cái lý do này vậy là đủ rồi.

Từ Dật Chi từ túi quần lấy ra một cái bật lửa, làm bằng vàng đen, trên đầu có một con báo sinh động như thật, diện mạo dữ tợn, đôi mắt được khảm hai viên kim cương rực, dường như tỏa ra ánh sáng hung hãng.

“Cảm ơn.” Tần Thanh tiếp nhận bật lửa, đầu ngón tay hơi lạnh đầu giống như cánh bướm mà khẽ chạm một chút vào lòng bàn tay Từ Dật Chi.

Một chút ngứa theo làn da chui vào trong lòng. Từ Dật Chi híp híp mắt, ánh mắt tối sầm lại.

Tần Thanh ấn bật lửa, đưa điếu thuốc trong miệng lại gần, hàng lông mi dày như hai hàng quạt, hơi hơi che đi đôi mắt đào hoa trong suốt. Cậu nghiêm túc đốt thuốc lá, phảng phất hoàn toàn không nhận thấy được tầm mắt Từ Dật Chi nghiền ngẫm mà lại nóng rực.

Môi đỏ ướn ướt hơi nhấp đầu mẩu thuốc lá, lại từ từ chạm rải rãi thổi khói ra như sương mù mông lung, cảnh tượng như vậy còn bắt mắt hơn cả ánh nắng mùa xuân.

Từ Dật Chi ánh mắt hoàn toàn tối sầm.

Tần Thanh không đem bật lửa trả về, mà cầm nó ở trong tay, dùng đầu ngón tay ấn chốt mở.

Cậu híp lại đôi mắt đào hoa không chút để ý mà nhìn ánh nắng chiếu vào trong phòng. Ánh nắng có chút ấm áp, bên trong còn có những hạt bụi nhỏ lơ lững, mỗi hạt bụi đều bị phản chiếu ánh sáng như biến thành hạt cát vàng.

Tần Thanh vươn ngón tay thon dài chạm vào những hạt cát vàng ấy, nhẹ nhàng đẩy và vẩy nhẹ. Đầu ngón tay của cậu cũng bị ánh nắng ấm áp chiếu vào hiện ra hồng nhạt.

Từ Dật Chi có cảm giác tồn tại mãnh liệt như thế, thế nhưng phảng phất lại bị cậu hoàn toàn xem nhẹ.

Một lát sau, cậu rốt cuộc từ bỏ không trêu đùa những hạt cát vàng kia nữa, mà hút vào một ngụm thuốc, chậm rãi thổi ra làn khói, nhẹ nhàng vén lên một sợi tóc rơi trên trán, sau đó rũ xuống mí mắt.

Cậu giống như một con mèo nằm phơi trong ánh nắng ấp áp thoải mái mà sắp ngủ rồi.

Từ Dật Chi vẫn luôn chờ cậu cũng không có bởi vậy mà mất kiên nhẫn, ngược lại cực kỳ cảm thấy hứng thú mà quan sát từng hành động của cậu.

Lúc Tần Thanh trêu đùa những hạt bụi kia, Từ Dật Chi ánh mắt cũng giống hạt bụi dính ở trên đầu ngón tay của Tần Thanh. Đối với những người yêu tay mà nói, bàn tay như ngọc này quả thực là tác phẩm nghệ thuật tuyệt đỉnh.

Câu môi, vén tóc, hút thuốc, hơi hơi chớp mắt, từng hành động của Tần Thanh, đều như là một bức tranh ngày xuân, tràn đầy cám dỗ.

Biết rõ bức tranh là cố ý bày ra cho mình xem, lại cũng chẳng thể cự tuyệt lại vẻ đẹp của nó. Từ Dật Chi liếʍ liếʍ đôi môi khô ráo, sau đó liền dập điếu thuốc lá trong tay.

“Cho tôi mượn điếu thuốc, được chứ?” Giọng nói của anh khàn khàn hỏi.

Tần Thanh ngước mắt, giơ điếu thuốc trên tay mình nhìn nhìn, lại nhìn nhìn mẩu thuốc bị Từ Dật Chi ném vào gạt tàn, khẽ cười nói: “Thuốc của Từ tiên hẳn dễ hút hơn so với của tôi.”

Thuốc có giá hàng chục đô la với thuốc chỉ mấy nhân dân tệ chênh lệch hẳn là rất lớn.

“Tôi không nếm ra mùi vị đặc biệt gì.” Từ Dật Chi lắc đầu, lần nữa hỏi: “Có thể cho tôi mượn điếu thuốc được không?”

Tần Thanh lúc này mới đem hộp thuốc lấy ra, giọng nói trầm thấp như trên mặt hồ tĩnh lặng: “Thuốc của tôi có vị cam, không biết ngài đây có quen không.”

“Thuốc lá cũng có vị cam?” Từ Dật Chi thích hợp mà lộ ra một mạt kinh ngạc.

“Đúng vậy, ngài nếm thử chứ?” Tần Thanh lấy ra một điếu, đưa qua, sau đó chủ động vì Từ Dật Chi bật lửa.

Một khuôn mặt tuấn tú phi thường tiến lại gần, khuôn mặt lười biếng, môi mỏng không cười mà cong, còn có hormone nồng nặc.

Tần Thanh không rõ một người xuất sắc như thế, tại sao chỉ là một vai phụ.

Từ Dật Chi hút một ngụm, sau đó lắc đầu: “Không có mùi vị gì.”

Tần Thanh cười nhạt, cuối cùng vươn hai ngón tay thon dài: “Đưa thuốc lá cho tôi.”

Từ Dật Chi đem điếu thuốc đưa qua.

Đầu lọc bị hàm ướt một chút, Tần Thanh dùng đôi môi ẩm ướt nhẹ nhàng ngậm lấy. Mùi hương hoa ngọt ngào hỗn hợp cùng với mùi nhựa thông, giao hòa thành một loại hương vị ái muội khác.

Từ Dật Chi híp mắt nhìn một màn này, trong tầm mắt cất giấu ngọn lửa u ám.

“Đầu lọc có một viên popping hương cam*, lúc hút đem viên ấy cắn bể, sẽ có mùi vị nhàn nhạt của cam từ thuốc lá thấm ra.”

Tần Thanh một bên giải thích một bên dùng hàm răng trắng tuyết cắn lấy đầu mẩu thuốc lá, nhẹ nhàng nghiền nát. Chỉ nghe bụp một tiếng, viên popping nát, sau đó cậu đem điếu thuốc có hương cam này đưa về chủ của nó.

Kỳ thật cậu chỉ cần nói một tiếng Từ Dật Chi có thể tự mình cắn nát. Nhưng cậu lại không làm vậy……

Từ Dật Chi tiếp nhận thuốc lá lại không hút, mà là nhìn thật sâu vào Tần Thanh, tầm mắt rất chuyên chú cũng rất khó lường.

Tần Thanh đem thuốc của mình ngậm vào trong miệng, tay phải không linh hoạt tiếp tục chơi đùa bật lửa vàng đen. Cậu phảng phất hoàn toàn không ý thức được hành động của bản thân có bao nhiêu ái muội.

Thương Minh đứng ở một bên quay đầu, ánh mắt đầy ẩn ý liếc nhìn.

Từ Dật Chi bỗng nhiên phát ra một âm thanh khàn khàn cười nhẹ, sau đó mới ngậm lấy điếu thuốc thấm ướt, còn ẩn ẩn mấy dấu răng nhàn nhạt.

“Còn nếm được vị cam không?” Tần Thanh đúng lúc hỏi.

Từ Dật Chi lắc đầu, phun ra một làn khói.

“Sao có thể?” Tần Thanh không tin.

Từ Dật Chi cười nói nhỏ: “Thế giới này ở trong mắt tôi nhàm chán đến không thể tưởng tượng được.”

“A? Nhàm chán tới trình độ nào?” Tần Thanh cũng không bị đề tài mới nôit lên này làm bối rối, lập tức tiếp một câu.

Từ Dật Chi liếc nhìn cậu một cái, cuối cùng nhìn về phía bầu trời xanh trống rỗng ngoài cửa sổ: “Các giác quan đều trống rỗng, thức ăn mỹ vị chẳng cảm thấy, ngửi đóa hoa chẳng thấy mùi hương.”

Thời điểm nói lời này, hắn lại một lần nữa nhìn thật sâu vào Tần Thanh.

Tần Thanh siết chặt điếu thuốc trong tay, trái tim co chặt trong một chớp mắt. Những lời này là nhằm vào mình ý ám chỉ điều gì đó sao? Hoặc là một loại ảo giác?

Từ Dật Chi tiếp tục nói: “Không có vui, buồn, yêu, hận, đau khổ, hết thảy đều giống như nước sôi để nguội bình đạm. Làm bất luận cái gì đều có thể dễ dàng đạt được thành công, nhàm chán đến mức chỉ muốn vĩnh viễn ở trong giấc ngủ.”

Thương Minh đang ở một bên dùng sức ấn tắt điếu thuốc lá trong tay, sườn mặt có vẻ dị thường lạnh lùng.

Tần Thanh lắc đầu nói: “Ta cảm giác cùng anh hoàn toàn ngược lại.” Hắn chỉ vào một bụi hoa hồng gỗ dưới lầu, “Anh xem thế gian này mới đáng yêu làm sao. Bởi vì nó quá mức xinh đẹp chúng mới có thể tồn tại.”

Nhìn thẳng vào mắt Từ Dật Chi, “Cuộc đời của tôi chính là như vậy. Có lẽ là anh đã đứng quá cao, nếu anh tự đánh nát bản thân tiến vào hồng trần, có lẽ anh sẽ phát hiện rất nhiều lạc thú.”

Từ Dật Chi híp mắt cười, ngữ khí lười biếng hỏi: “Cậu làm thế nào biết tôi không đánh nát chính bản thân mình?”

Đề tài bất tri bất giác trở nên không thể hiểu được. 996 tránh ở phía sau Tần Thanh, trong mắt đầy sao.

Meo me no! Cái gì zậy nè? Một câu nó cũng nghe không hiểu!

Tần Thanh lắc đầu, cười cười, tựa hồ không có cách nào trả lời vấn đề, vì thế lần nữa cười cười. Sau đó cậu hút một ngụm thuốc, đem toàn bộ khói phun vào mặt Từ Dật Chi.

“Hiện tại có ngửi thấy không?”

Tần Thanh nghiêng đầu híp mắt cười, sau đó quay đầu nhìn về phía cảnh xuân tươi đẹp ngoài cửa sổ, chậm rãi thở dài: “Có phải hay không cảm thấy mùa hè tới rất nhanh? Nước cam với đá là sự kết hợp hoàn hảo phải không?”

Mùi hương nùng liệt của cam cùng với hương hoa ngọt ngào hòa quyện với hơi thở mang theo mùi nhựa thông, đem Từ Dật Chi bao vây.

Mùi cam đến từ chính thuốc lá, mùi hoa ngọt ngào thuộc về Tần Thanh, mà mùi hương tuyết tùng kia là hương vị của riêng anh. Đây là lần đầu tiên Từ Dật Chi có thể phân biệt rõ ràng ra nhiều mùi hương khác biệt như vậy.

Anh sửng sốt một lác, sau đó không tự chủ được mà nới lỏng cà vạt, đứng ở dưới ánh nắng của mùa xuân, khàn khàn mà lại trầm chậm chạp đáp lại: “Đúng vậy, mùa hè rất nhanh tới rồi.”

Trong lòng trống rỗng bỗng nhiên hắn cảm nhận được cảm giác lấp đầy không thể giải thích được.

Thương Minh bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Từ Dật Chi, đôi mắt lạnh băng hiện lên một tia kinh ngạc che giấu được.

996 càng xem càng cảm thấy hình ảnh này rất không thích hợp. Nó nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau đó liền phát ra tiếng thét chói tai đầy ngạc nhiên: “Méo! Tần Thanh cậu là đang câu dẫn Từ Dật Chi sao? Mục tiêu của cậu là Thương Minh a!”

Tần Thanh trầm thấp mà cười, đôi mắt dính lệ, biến thành niềm vui ác liệt.