Loại việc nhỏ này chưa bao giờ để ở trong lòng. Hắn thậm chí sẽ không liếc mắt nhìn tư liệu kia một cái.
Phản ứng của Thương tổng hoàn toàn được Tần Tử Thật dự đoán trước ở trong lòng. Gã âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười nói: “Được Thương tổng, tôi sẽ bảo bộ phận nhân sự không nhận. Về sau loại sự tình này tuyệt đối sẽ không phát sinh.”
“Trưởng phong bộ phận nhân sự trừ hai tháng tiền lương, thông tri đi xuống.” Thương Minh lạnh lùng nói.
Xưa nay trưởng phòng nhân sự không hợp với Tần Tử Thật, hắn hoàn toàn không sợ đắc tội đối phương.
Gã cúi đầu, “Vâng Thương tổng, tôi sẽ thông báo đi xuống. Nếu không có việc gì nói tôi xin rời đi trước.” Gã chậm rãi đi tới cửa, như là do dự, lại như là giãy giụa, vì thế dừng lại quay đầu nhìn lại.
Thương Minh vẫn như cũ đang xem văn kiện, ngữ khí lạnh băng: “Còn có chuyện gì?”
Tần Tử Thật hạ quyết tâm nhanh chóng đi lên trước, đem điện thoại của bản thân đặt trên mặt bàn.
“Thương tổng, đoạn video này tôi cảm thấy cần thiết phải đưa cho ngài xem. Tôi vừa mới gửi qua ngài.”
Video đang chạy, một âm thanh một cô gái có ý xúi giục truyền đến: “…… Anh đi câu dẫn Thương tổng đi. Anh đem Thương tổng đoạt lấy, xem Tần Tử Thật còn đắc ý như thế nào! Anh lớn lên so với Tần Tử Thật đẹp hơn một vạn lần……”
Thương Minh rốt cuộc ngẩng đầu, nhìn về phía màn hình điện thoại, vốn là con ngươi thâm thúy u ám, lúc chạm đến khuôn mặt Tần Thanh lại đen thêm vài phần.
Tần Tử Thật rất xấu hổ mà nói: “Đoạn video này là vào lúc sinh nhật tôi. Căn cứ vào đoạn đối thoại, tôi có lý do hoài nghi, anh trai tôi tới Lam Vũ làm việc, hẳn là có mục đích riêng.”
Gã cong lưng, lại lần nữa xin lỗi: “Thương tổng, tôi cảm thấy rất có lỗi. Giống như tôi rước lấy cho ngài rất nhiều phiền toái.”
Trong video Tần Thanh ngửi ngửi một đóa hoa hồng trắng, nhẹ nhàng chậm chạp mà cười cười.
Cậu đích xác lớn lên phi thường xinh đẹp.
Loại này xinh đẹp thậm chí là tuyệt vô cận hữu*.
*Tuyệt vô cận hữu – 绝无仅有 – jué wú jǐn yǒu. Chỉ có một, không có thứ hai, hình dung người/ vật có rất ít hoặc rất hiếm. Gần nghĩa với độc nhất vô nhị.
Nhưng Thương Minh lại thờ ơ.
Hắn một lần nữa cúi đầu, nhàn nhạt nói: “Không cần phỏng vấn, người tới, cậu trực tiếp làm hắn rời đi.”
Tần Tử Thật rốt cuộc ức chế không được khóe môi nâng lên.
“Vâng Thương tổng, tôi sẽ nói với anh ấy. Hôm nay tôi cũng là người sẽ quản lý buổi phỏng vấn, tôi sẽ kiên trì nâng cao tiêu chuẩn để có lợi cho công ty hơn.”
Thương Minh vẫy vẫy tay, làm người đi ra ngoài.
Tần Tử Thật nhìn nhìn khuôn mặt người đàn ông nghiêm túc lãnh khốc, lúc này mới tay chân nhẹ nhàng mà rời đi. Đi đến bên ngoài, gã giơ lên thư mời Tần Thanh, nhìn chằm chằm ảnh chụp của cậu, khinh miệt mà cười.
“Tần Thanh, đồ vật một khi là của tôi thì vĩnh viễn cũng không thể đoạt đi.” Hắn một bên thấp giọng nỉ non, một bên đem thư mời Tần Thanh xé thành mảnh nhỏ.
---
Tần Thanh đúng giờ đi vào tổng bộ Lam Vũ khoa học kỹ thuật.
Cậu ngửa đầu nhìn cao ốc cao ngất bị mây đen che trên đỉnh đầu, nó phát ra hơi thở nguy nga hùng mạnh. Tầng mây ở đỉnh cao ốc bị chọc thủng xuyên qua. Tâng mây to lớn như vậy trong không trung cũng sẽ bị một tòa kiến trúc đυ.c lỗ.
Trên thực tế, tính cả các tòa nhà lớn chung quanh thì có bảy tám tòa nhà lớn, đều thuộc về Lam Vũ khoa học kỹ thuật. Ở tấc đất tấc vàng Hải Thị, nó chiếm cứ vị trí tốt nhất cùng diện tích khổng lồ nhất. Nói nó là một đế quốc thương nghiệp một chút cũng không quá.
Tần Thanh đi vào thang máy lẻn tầng 19. Ngoài hành lang dài đứng đầy ngời đi phỏng vấn, mà bọn họ mỗi một người đều rất co quắp khẩn trương.
Một người HR* đưa cho Tần Thanh một cái bảng số.
*HR (Human Resource) là thuật ngữ để chỉ các thành viên trong doanh nghiệp lẫn những người phụ trách các hoạt động liên quan tới quản trị nguồn nhân lực.
996 vui vẻ mà nói: “Meo, ngươi quả nhiên là người phỏng vấn cuối cùng, cùng kịch bản viết giống nhau!”
Tần Thanh cười cười, nhìn chằm chằm số trên bảng, ánh mắt dần tối. Kịch bản viết liền nhất định sẽ phát sinh sao?
996 do dự trong chốc lát, tiểu tâm nói: “Ta cho định vị của Thương Minh, cậu hiện tại liền đi qua thực hiện cốt truyện đi?”
Định vị tọa độ thực nhanh liền gửi đến thức hải của Tần Thanh. Cậu phát hiện Thương Minh hút thuốc ở lầu 19.
“Đi cốt truyện gì?” Tần Thanh từ túi áo tây trang lấy ra một bao thuốc lá, không nhanh không chậm mà hướng tới dấu tròn màu đỏ được định vị đi đến.
“Chờ cậu tới nơi hút thuốc ta lại cùng cậu nói cốt truyện.” 996 ra vẻ thần bí, kỳ thật trong lòng nó có điểm bồn chồn. Nó cảm thấy Tần Thanh càng ngày càng không thể khống chế.
Tần Thanh đi vào nơi hút thuốc, đang chuẩn bị đẩy cửa, một người đàn ông thân mặc tây trang dẫn đầu đi ra, biểu tình có chút khẩn trương. Thấy Tần Thanh, bọn họ hơi hơi hé miệng, muốn nói vài câu, thoáng nhìn thấy bảng số cậu cầm trong tay lại lập tức ngậm lại miệng đi xa.
Không phải đồng nghiệp trong công ty, tự nhiên cũng không cần tất yếu phải giao tiếp.
Tần Thanh biết những người này vì sao vội vàng rời đi. Nếu một đám động vật ăn cỏ bỗng nhiên xâm nhập địa bàn một con mãnh thú ăn thịt, tự nhiên chúng sẽ phân tán tứ phía mà chạy.
Tần Thanh đẩy cửa ra hướng trong nhìn, sau đó liền phát hiện, thì ra nơi này không phải chỉ có một con mãnh thú, mà là hai con.
Ở bên cạch cửa sổ có hai người đàn ông cao lớn đang lẳng lặng đứng ở đó. Trong đó có một người nổi bật hơn, bả vai rộng lớn, eo thon chắc, cùng với đôi chân quá mức thon dài, đều được bao bọc bởi quần tây trang đen xa hoa.
Nghe thấy âm thanh mở cửa, anh ta cũng không có bất luận động tác gì, ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài cửa sổ. Ánh mắt sắc phơi bày dưới ánh sáng, đôi lông mi đen nhánh lay động. Thân thể quá mức cường kiện cùng khia thế rét lạnh khϊếp người, làm không khia xung quanh người đàn ông đều tràn ngập áp lực.
Khó trách mọi người đang hút thuốc tại sao lại sôi nổi đào tẩu. Không ai có thể có đủ sức chịu đựng hơi thở áp bách của người đàn ông phát ra thời gian dài.
Người này chính là Thương Minh.
Đứng ở bên người Thương Minh, người đàn ông mặc một bộ tây trang màu xanh ngọc là Từ Dật Chi. Anh đứng tựa vào cửa sổ, một bàn tay cắm ở túi quần, một tay khác nhẹ nhàng phủi khói bụi, dưới chóp mũi từ từ phun ra khói.
Nghe thấy động tĩnh hắn không chút để ý mà nhìn qua, giống như một con mãnh thú lười biếng.
Anh khinh phiêu phiêu mà quét mắt nhìn Tần Thanh một cái, cũng đảo nhìn qua 996.
996 lông đều dựng đứng lên, lo lắng hỏi, “Tần Thanh, hắn có phải hay không nhìn thấy ta?”
“Tôi cũng không biết.” Tần Thanh không tự giác mà nắm chặt then cửa.
Từ Dật Chi nhướng mày, thế nhưng híp mắt cười.
Người này cùng những người xung quanh lớn lên hoàn toàn không giống nhau, anh nhớ rõ.
Tần Thanh cũng không có tiến lên cùng hai vị lão tổng chào hỏi, chỉ là gật gật đầu, hơi hơi mỉm cười.
Đúng lúc này, một bàn tay bỗng đặt lên sống lưng cậu dùng sức đẩy một phen.
“Đứng ở chỗ này làm gì? Người khác không cần vào?” Một đạo âm thanh của mộ người phụ nữ không kiên nhẫn từ phía sau truyền đến.
Tần Thanh bị đẩy mạnh vào phòng, quay đầu nhìn lại, là một cô nhân viên cắt tóc ngắn vội vàng đi vào.
Thấy rõ khuôn mặt của Tần Thanh, cô sửng sốt một hồi lâu, ngữ khí không kiên nhẫn bỗng nhiên trở nên rất dịu dàng, thậm chí mang vài phần ngọt lịm không phù hợp tuổi tác: “Thực xin lỗi a, vừa mới là tôi quá lỗ mãng. Không đυ.ng vào nơi nào của cậu đi?”
Dứt lời, cô mới phát hiện hai vị lão tổng đứng ở bên cửa sổ.
Cô vội vàng đem tầm mắt từ trên mặt Tần Thanh thu hồi, sau đó cong lưng, tất cung tất kính về phía hai vị lão tổng chào hỏi, cuối cùng đi đến một góc xa nhất, bậc lửa châm một điếu thuốc lá, yên lặng đứng dựa vào vách tường.
So với những nam nhân viên hấp tấp đào tẩu, lá gan của cô thì lớn hơn.
Tần Thanh thuận thế đi vào phòng, cách xa khu vực Thương Minh cùng Từ Dật Chi, đứng ở trước cửa sổ sát đất.
Từ Dật Chi thu hồi tầm mắt, híp mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, không thể nghe thấy mà nói: “Lần này, cậu chuẩn bị xử lý như thế nào?”
Thương Minh hút thuốc động tác vẫn là như cũ không chút để ý. Đối với mỹ mạo của Tần Thanh với anh không có bất luận chút lực hấp dẫn nào. Anh không yêu đàn ông, cũng không yêu phụ nữ.
“Hôm nay là lần cuối cùng cậu ta xuất hiện ở trước mặt tôi.” Thương Minh ngữ khí nhàn nhạt mà nói.
Từ Dật Chi thấp giọng cười, có chút tiếc nuối mà mở miệng: “Thật đáng tiếc.” Lời tuy nói như vậy, nhưng cặp mắt đen nhánh kia không hề có chút cảm tình, không có chút cảm xúc đáng tiếc nào.
“Cậu đoán bọn họ đang nói cái gì?” 996 giống như trộm trốn ở phía sau Tần Thanh.
“Tôi không nghe thấy.” Tần Thanh thưởng thức hộp thuốc, thần thái thả lỏng, kỳ thật trong lòng gợn sóng phập phồng.
Cậu là yêu vật, chẳng sợ tiến vào thân thể của phàm nhân, ngũ cảm cũng so với người bình thường mạnh hơn. Ở khoảng cách gần như vậy, cậu không thể nghe không thấy kia hai người nói chuyện.
Nhưng mà sự thật là, cậu thật sự cái gì cũng không nghe thấy. Điều này làm cho cậu kiêng kị, cũng làm cậu khẩn trương.
Vì giảm bớt cảm giác khẩn trương, Tần Thanh nhìn về phía cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Hoa trong thành phố này đều đã nở, nhìn xuống là một mảnh mấy khói hồng phấn. Đó là những cây hoa anh đào đã nở rộ.
“Ngươi đem tôi đưa tới nơi này, đến tột cùng là phải đi cốt truyện gì?” Tần Thanh nhíu mày hỏi.
“Ách, cái kia……”
996 cả người dựng lên, hai móng vuốt mập mạp chà xát vào nhau, trơ mặt nói: “Toàn bộ cốt truyện khái quát lại chỉ có bốn chữ —— câu dẫn Thương Minh. Cậu sẽ đi cái cốt truyện này chứ? Câu dẫn một lần có thể lấy 20 tích phân nga!”
“Cái gì?” Tần Thanh đang thưởng thức hộp thuốc không khỏi tạm dừng.
Đứng ở một bên khác Từ Dật Chi cùng Thương Minh không có bất luận động tác gì, ánh mắt lại đều thâm trầm.
Trong giây lát, Từ Dật Chi hứng thú dạt dào mà cười, “Lưu lại cậu ta đi, được chứ?” Anh hướng về phía cảnh đẹp ngoài cửa sổ phun ra một làn khói, đôi mắt hẹp dài lập loè quang mang thú vị.
“Tôi không có thời gian chơi loại trò chơi nhàm chán này.” Thương Minh cũng phun ra một làn khói, ngữ khí giống như đông thành băng.