Tần Hoài Xuyên mang theo Tần Thanh từ trên lầu hai xuống dưới.
Trên bàn ăn dài đã đầy các món ăn, Tần Quảng Nguyên ngồi ở chủ vị, Cơ Lan ngồi ở một bên tay ông, bên còn lại là Tần Tử Thật.
Thấy cháu trai tới, Tần Quảng Nguyên lộ ra ôn hòa tươi cười, chỉ chỉ đầy bàn đồ ăn, hòa ái mà nói: “Tới ăn cơm.” Đối với hai đứa cháu trai nội đấu, ông không đề cập tới.
Tần Thanh hơi khom lưng, kêu một tiếng ông nội, rồi lại nghiêng người vì Tần Hoài Xuyên kéo ra ghế, chờ cha ngồi trước.
Nhất cử nhất động của cậu, một cái gật đầu một cái mỉm cười, đều ưu nhã thoả đáng. Mặc dù Tần Tử Thật ở Tần gia hưởng thụ cuộc sống 25 năm phú quý cùng với giáo dục tinh anh, cũng không nuôi ra toàn thân quý khí như thế này.
Tần Quảng Nguyên cười đến càng thêm vừa lòng, tự mình múc cho đứa cháu một chén canh.
Tần Thanh tiếp nhận chén canh, cảm ơn ông nội, sau đó cũng múc cho Tần Quảng Nguyên, Tần Hoài Xuyên cùng Cơ Lan một chén canh. Cậu lễ nghĩa chu đáo tương đương, cố tình liền khóe mắt dư quang cũng không bố thí cho Tần Tử Thật. Cái gọi là anh em, cậu đến đóng giả cũng lười.
Nhưng không có ai cảm thấy cậu lòng dạ hẹp hòi, cử chỉ không thỏa đáng. Cậu tựa hồ làm cái gì cũng đều tự nhiên như vậy.
Tần Tử Thật nắm chặt chiếc đũa, cực lực kiềm chế nội tâm khuất nhục. Gã biết, Tần Thanh cố ý xem nhẹ gã. Ngó lơ như vậy, so âm thầm phân cao thấp cùng kɧıêυ ҡɧí©ɧ còn làm cho người ta nan kham hơn.
Lúc hắn đem Tần Thanh trở thành đại địch, đối phương lại căn bản chưa từng đem gã để vào mắt. Này chẳng lẽ là chê cười sao?
Tần Tử Thật đem hàm răng cắn đến thật chặt, thế cho nên môi cùng sắc mặt đều có vẻ thực tái nhợt.
Cơ Lan lo lắng mà nhìn hắn một cái, bỗng nhiên mở miệng: “Tử Thật bị cảnh sát điều tra.”
Tần Tử Thật vốn rất kham nan, giờ phút này bị càng bởi vì chịu sỉ nhục mà như bị tra tấn. Mẹ thế nào lại có thể đem chuyện này nói ra? Tần Thanh đã biết chẳng phải là càng đắc ý?
Huyệt thái dương Tần Tử Thật nhảy dựng lên, như là có một cổ tức giận sắp tràn ra.
Tần Thanh một chút cũng không kinh ngạc, bình tĩnh nói: “Là bởi vì chuyện cầm tiền của POC sao? Đây chính là tội nhận hối lộ đi, muốn ngồi tù?”
Cơ Lan đôi mắt đỏ một vòng, phảng phất giây tiếp theo liền phải khóc ra.
Tần Hoài Xuyên cùng Tần Quảng Nguyên buông đũa, mặt đầy âm trầm.
996 mới vừa nhảy lên bàn ăn chuẩn bị trộm đi mấy con tôm sợ tới mức lông dựng đứng lên: “Meo? Cậu vừa rồi nói cái gì? Tần Tử Thật muốn ngồi tù? Hắn chính là nam chính a! Nam chính làm sao có thể ngồi tù?”
Tần Thanh sâu kín mà thở dài một hơi, tựa như bất đắc dĩ mà nói: “Khó trách Lý tổng sẽ đem dự án lớn như vậy giao cho Tần thị làm, thì ra các ngươi sớm đã kết thành đồng minh vì lợi ích. Cậu không biết đây là trái pháp luật sao?”
Ngữ khí cậu giờ phút này, cực kỳ giống một người anh trai thân thiết lại trách nhiệm, đồng thời lại âm thầm đánh trả câu nói Lý tổng từng nói “Vì thể diện của Tử Thật mới cùng cậu ký hợp đồng”.
Cũng không biết thể diện nào, hai người bất quá là cấu kết với nhau làm việc xấu thôi.
Tần Tử Thật lặp lại làm rất nhiều lần hít sâu mới nhẹ nhàng đem chiếc đũa đặt lên bàn, cười nói: “Tôi không có nhận hối lộ. Cảnh sát đã điều tra qua, người nên bắt đều đã bị bắt, sự thật chứng minh là tôi trong sạch.”
Chứng cứ đã sớm được hắn xử lý, cũng tìm mấy người chịu tội thay, mà bản thân hắn là sạch sẽ. Nhưng mà nói như vậy, gã lại không thể công khai nói ra.
Tần Tử Thật cưỡng chế lửa nóng trong lòng, cười nói: “Mẹ, người đừng nhọc lòng. Chuyện gì cũng đều không có.”
Cơ Lan nức nở nói: “Chuyện của con, mẹ thế nào có thể không nhọc lòng.”
Tần Quảng Nguyên lại lạnh như băng mà mở miệng: “Lau sạch mông là được.”
Tần Hoài Xuyên cảnh cáo nói: “Về sau đừng lại làm loại sự tình này, Tần gia không nghèo, cũng không cắt phần ăn của con.”
Những lời này, lập tức khiến cho mặt Tần Tử Thật đỏ lên. Cảm thấy thẹn, nan kham, thầm hận, tức giận, đủ loại mặt trái cảm xúc ở trong lòng gã chồng chất lên.
Gã cho rằng Tần Thanh trở về đối với bản thân không hề ảnh hưởng. Một kẻ còn chẳng có bằng đại học, hơn nữa ở tầng chót nhất của xã hội giãy giụa mười mấy năm, căn bản là không có khả năng làm đối thủ của gã.
Chính là sai rồi. Từ lúc gặp mặt đến bây giờ, gã tựa hồ chưa bao giờ chiếm thế thượng phong. Nếu không phải mượn danh Thương tổng cùng Từ tổng, nói không chừng sớm đã bị đuổi ra khỏi nhà.
Ba cùng ông nội nói, đem gã hạ thấp xuống phảng phất như tên ăn xin thấy tiền liền sáng mắt. Có lẽ sâu trong nội tâm, bọn họ còn sẽ cảm thán một câu —— quả nhiên là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh chuột……
Những lời nói chứa đầy ý nhục nhã, Tần Tử Thật không muốn chịu thua. Gã nắm chặt hai tay, ý đồ bắt lấy chút cái gì. Mà rất nhanh hắn liền ý thức được, bản thân hiện tại chỉ có thể bắt lấy Thương Minh cùng Từ Dật Chi.
Hai người mới là chỗ dựa lớn nhất hắn có thể dựa vào.
Cơ Lan bỗng nhiên bắt lấy mu bàn tay của Tần Tử Thật, lại nắm lấy một bàn tay khác của Tần Thanh, cực kỳ khẩn thiết mà nói: “Hai đứa là anh em đừng tranh đấu với nhau, có thể ở chung hòa hợp với nhau sao? Tài sản trong nhà chia đều, ai cũng không nhiều, ai cũng không ít. Tài sản của mẹ cũng phân đều ra, các con hiện tại liền có thể cầm đi. Đừng đấu đá nhau, mẹ rất lo lắng.”
Tần Tử Thật nắm lại bàn tay của Cơ Lan, ủy khuất mà nói: “Mẹ, người tin tưởng con, con trước nay không nhằm vào Tần Thanh. Lý tổng nói những lời đó, hoàn toàn chính là hắn tự bịa chuyện chia rẽ. Con không nghĩ tới Tần Thanh sẽ phản ứng lớn như vậy. Cậu ấy quá nhạy cảm, nhưng mà con có thể hiểu. Mẹ à, con về sau sẽ chú ý. Con nhất định có thể hòa hợp cùng cậu ấy ở chung.”
Lời này, làm Cơ Lan lộ ra biểu tình vui mừng.
Nhưng mà Tần Thanh lại nhẹ nhàng rút lấy tay mình về, đầu tiên là thong thả ung dung mà uống một ngụm canh, sau đó cầm lấy khăn ăn tỉ mỉ lau khô bàn tay.
“Tài sản có thể phân chia đều, còn tình yêu thương thì có thể chứ?” Cậu buông khăn ăn, bình tĩnh hỏi ra một câu như vậy.
“Cái gì?” Cơ Lan ngẩn người.
Tần Thanh đứng lên, nhàn nhạt nói: “Từ sau khi con từ chức, mẹ có từng an ủi qua con sao? Con ở bên ngoài bị ủy khuất, mẹ có vì con mà lo lắng sao? Nếu tình thương của mẹ không thể phân chia đều được, vì cái gì tài sản còn muốn phân đều?”
Cơ Lan ngửa đầu nhìn cậu, đầy mặt bất an: “Con, con có ý tứ gì?”
Tần Thanh cúi xuống hôn, ôn nhu mà vuốt ve tóc Cơ Lan, giọng nói mang theo nhè nhẹ ý cười: “Mẹ, con đã quên nói cho người, từ trước đến giờ con chỉ muốn toàn bộ.”
Toàn bộ cái gì? Toàn bộ tài sản hay là toàn bộ tình thương của mẹ? Hoặc cũng là cái gì cũng phải có, chẳng phân biệt lớn nhỏ?
Cơ Lan không dám tin tưởng mà nhìn đứa con trai này. Cậu cười đến đẹp như vậy, hành đông vuốt ve tóc mai mình ôn nhu như thế, nhưng lời cậu nói ra, lại làm người khác run sợ.
Tần Hoài Xuyên cùng Tần Quảng Nguyên cũng chưa hé răng, biểu tình lại là vừa lòng. Có dã tâm như vậy, hoàn toàn phù hợp với điều kiện người thừa kế phải có.
Tần Tử Thật trái tim bang bang nhảy, từ xưa đến nay chưa từng có cảm giác nguy cơ như sóng triều đánh úp lại như vậy. Tần Thanh nói, không thể nghi ngờ hướng gã khiêu chiến. Muốn hết toàn bộ? Trong cái nhà này còn chỗ đứng cho gã sao?
“Ngày mai con phải tới Lam Vũ khoa học kỹ thuật để phỏng vấn, mẹ, người có thể chúc con hết thảy đều sẽ thuận lợi sao?” Tần Thanh một bàn tay chống bàn ăn, một bàn tay ôm lấy bả vai Cơ Lan, thân mật hỏi.
“Con muốn đi Lam Vũ? Con đi Lam Vũ làm gì?” Cơ Lan giọng nói đột nhiên cất cao.
Tần Quảng Nguyên cũng rất kinh ngạc, rồi lại lập tức lộ ra nụ cười. Đứa cháu này cũng thật dám nghĩ, dám làm, như vậy rất tốt!
Chiếc đũa trong tay Tần Tử Thật loảng xoảng một tiếng rơi ở trên bàn, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Thanh, trong mắt cất giấu khủng hoảng cùng phẫn nộ.
“Mẹ, người không muốn chúc con hết thảy đều thuận lợi sao?” Tần Thanh không có được trả lời, rũ xuống đôi mắt tràn đầy mong đợi cùng quyến luyến, liền phảng phất như cậu thật sự rất khát vọng có được sự cỗ vũ của một người mẹ.
Cơ Lan nhấp cánh môi tái nhợt, cất ra tiếng nói phát run: “Mẹ đương nhiên hy vọng con hết thảy thuận lợi. Con vì sao lại đi Lam Vũ, con muốn làm caid gì với Tử Thật?”
Bà sợ hãi người này.
Sợ hãi cậu có tâm trả thù tâm cùng sự cố chấp.
Tần Thanh bỗng nhiên gục đầu xuống, khẽ hôn lên thái dương đánh gãy lời Cơ Lan nói.
“Cảm ơn mẹ. Có người cổ vũ, con phỏng vấn nhất định sẽ rất thuận lợi.” Trong giọng mói của cậu phát ra niềm vui sướиɠ cùng thỏa mãn, giống một đứa trẻ có được rấy nhiều tình yêu thương từ người mẹ.
Nhưng mà Cơ Lan lại cảm thấy nụ hôn này giống thứ gì đó bôi lên da của mình.
Tần Thanh dùng đầu ngón tay nhỏ dài như ngọc, chậm rãi đem tóc mai của Cơ Lan sửa ra phía sau tai, lúc này mới ngồi dậy, lễ phép cáo từ: “Con ăn xong rồi. Ông nội, ba, mọi người chậm dùng. Tử Thật, ngày mai chúng ta gặp nhau ở Lam Vũ.”
Cậu xua xua tay, cười đến thập phần dịu dàng hiền lành.
Tần Tử Thật cũng vội vàng bày ra một gương mặt tươi cười, đôi mắt lại cuốn lên âm u một mảnh gió lốc.
Đây là Tần Thanh tuyên chiến sao?
996 trong miệng ngậm một con tôm, nhanh chóng đuổi theo Tần Thanh.
“Meo! Cậu OOC! Cậu vừa rồi tranh đoạt tài sản bộ dáng giống một vai ác, không giống nam phụ khổ tình!”
“OOC là cái gì?”
“OOC là OOC.”
“Ngươi biết hoa tường vi hoa có thứ này sao?”
“Ta biết a meo.”
Tần Thanh cười khẽ vài tiếng, không có đáp lại.
“Cậu có ý tứ gì a meo? Uy, đừng đi nhanh như vậy, từ từ đợi ta! Hoa tường vi có hay không cùng OOC có liên hệ gì sao? Chủ đề mà cầu dời trọng tâm cũng quá non rồi!”
Âm thanh ồn ào của mèo mập chậm rãi đi xa……
---
Hôm sau, ở cao ốc Lam Vũ khoa học kỹ thuật.
Tần Tử Thật đi vào bộ phận nhân sự, quả nhiên ở trong danh sách phỏng vấn hôm nay tìm được tên Tần Thanh.
Gã rút ra thư mời của Tần Thanh, mang lên tầng cao nhất, gõ vang cửa văn phòng chủ tịch.
“Thương tổng, thực xin lỗi quấy rầy ngài.” Tần Tử Thật khom lưng 90 độ, rất bất an mà nói, “Có một việc tôi phải hội báo với ngài một chút.”
Gã đem thư mời Tần Thanh nhận đoan đoan chính chính bày biện ở trên bàn.
Đang lật xem một phần văn kiện Thương Minh ánh mắt lạnh nhạt mà nhìn lướt qua tư liệu, ngữ khí lãnh đạm: “Có vấn đề gì sao?”
Tần Tử Thật nhanh chóng giải thích nói: “Tôi ở bộ phận nhân sự phát hiện ra thư mời của anh trai tôi. Công ty chúng ta từ trước đến nay chỉ tuyển nhận những người tài giỏi có văn bằng quốc tế, anh trai tôi chỉ có bằng cấp ba, lại không có kinh nghiệm hành nghề, tôi cảm thấy anh ấy không quá thích hợp. Tôi đã hỏi qua HR, bọn họ nói anh trai tôi hình như là đi quan hệ được người ta nhét vào, nhưng sự thạt tôi hoàn toàn không biết. Có thể là ba của tôi hoặc là mẹ của tôi giả danh nghĩa của tôi, thuyết phục trưởng phòng nhân sự. Thực xin lỗi Thương tổng, đây là tôi sai. Tôi lập tức đưa anh trai tôi rời đi.”
Tần Tử Thật lần nữa khom lưng, mặt đầy áy náy cùng tự trách.
Thương Minh cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Người đã tới, để cậu ta phỏng vấn xong lại cho rớt đi.”