Xuyên Nhanh: Nam Phụ Cướp Vai Nam Chính

Chương 11: Chất độc

Tần Thanh trở lại văn phòng của mình, lấy ra thuốc lá cùng bậc lửa.

996 từ hộp thuốc cậu cầm ra cũng trộm lấy một điếu, không cần bật lửa, chỉ là hít hít phần đầu lọc, điếu thuốc liền bốc cháy.

“Meo, ta lợi hại đi?” Nó đắc ý mà giơ lên điếu thuốc lá.

Tần Thanh nhoẻn miệng cười, cách sau làn sương khói là đôi mắt sâu thẳm.

Đúng lúc này, Phương Hào đẩy cửa tiến vào, thúc giục nói: “Tần Thanh, Tần tổng bảo cậu đem tất cả tư liệu đều sửa sang lại, rồi đưa đến văn phòng tôi. Cái hạng mục POC này đem giao cho đoàn đội của tôi tới làm.”

Tần Thanh thần sắc khó lường mà đánh giá Phương Hào.

Ánh mắt không chút để ý, rồi lại dị thường có lực xuyên thấu. Thần sắc kinh thường trên mặt Phương Hào ảm đạm đi vài phần, nói một câu “Nhanh lên” liền rời đi. Hắn cùng Tần Tử Thật là bạn bè, đối với tên trình giảo kim* Tần Thanh nửa đường nhảy ra tự nhiên không có hảo cảm.

*Theo như mình tìm hiểu thì tên ông này gắn liền với hành động, nhân vật phá bĩnh, phá rối.

Là con trai ruột của Tần Hoài Xuyên thì lại như nào? Cũng chỉ là một người chưa từng học đại học, tưởng như nào!

Cửa văn phòng bị Phương Hào từ bên ngoài dùng sức đóng lại, phát ra một tiếng vang lớn.

Loại hành vi này đã là kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cũng là tuyên chiến. Tần Tử Thật tuy rằng không làm việc ở Tần thị, lại bồi dưỡng rất nhiều người bên cạnh. Căn cơ hắn đã rất vững chắc.

Tần Thanh không chút để ý mà cười cười, cuối cùng phủi khói bụi hỏi: “Tiếp theo cốt truyện là cái gì?”

“Tiếp theo cốt truyện điểm là ảm đạm từ chức, rời khỏi Tần thị.” 996 cúi đầu nhìn nhìn trí não.

Kịch bản ghi lại, nguyên chủ không có như Tần Thanh thông minh tài trí, cho nên toàn bộ hạng mục đều làm không xong. Ở lúc họp hạng mục, hắn đứng ở trên bục giảng, một câu hoàn chỉnh nói cũng nói không nên lời, làm cho Tần Hoài Xuyên rất mất mặt.

Nhưng Lý tổng vẫn là cùng Tần thị ký hợp đồng. Ở dưới tình huống như vậy, Lý tổng nói “Tôi sở dĩ ký xuống cái hợp đồng này là vì mặt mũi của Tần Tử Thật”, kỳ thật là hoàn toàn hợp tình hợp lý.

Nhưng mà sau khi nguyên chủ bị Tần Thanh thay đổi, Lý tổng lại nói như vậy liền có ý tứ cố ý nhục nhã.

996 thật cẩn thận hỏi: “Vậy cái cốt truyện này cậu đi sao?” Vừa rồi Tần Thanh cười đến đáng sợ, như là muốn tạo phản.

“Tôi đi.” Tần Thanh không nhanh không chậm mà hút thuốc lá.

“Meo?” 996 mở to hai mắt, có vẻ rất kinh ngạc. Nó cho rằng Tần Thanh sẽ không đi cái cốt truyện này, rốt cuộc cậu sớm đã đem Tần thị coi là vật trong bàn tay của mình.

Tuy rằng Tần Thanh ngoài miệng chưa nói, nhưng 996 cảm giác được, đóa hoa yêu này có ý thức địa bàn rất cường liệt. Tựa hồ đã là thiên tính, ai bước vào địa bàn của chúng nó, đều sẽ phải chết.

“Tôi hiện tại liền làm luôn cái cốt truyện.” Tần Thanh dụi dụi thuốc lá, cầm lấy điện thoại.

996 còn đang ngây người, Tần Thanh đã gọi điện thoại: “Uy, là Triệu Du Nhiên sao? Tôi chuẩn bị từ chức, cậu cùng đoàn đội của cậu cũng chuẩn bị đến công ty rồi chức đi.”

Triệu Du Nhiên thế nhưng một chút cũng không kinh ngạc, liền trả lời dứt khoát lại lưu loát: “Được.”

Trải qua hai tháng làm cộng sự, thái độ của hắn đối với Tần Thanh từ ban đầu bán tín bán nghi đạt tới trình độ hiện giờ là mù quáng nghe theo.

“Mọi người cũng chưa kí gia tăng hợp đồng đi?” Tần Thanh hỏi.

“Không có.”

“Vậy tốt. Tôi đối với hứa hẹn cuat mọi người nhất định sẽ thực hiện, mong hãy tin tưởng tôi.”

“Tiểu Tần tổng, tôi không tin ngài, còn có thể tin tưởng ai? Ngài bảo chúng tôi làm cái gì, chúng tôi liền làm cái đó.” Triệu Du Nhiên ở bẻn đầu bên kia điện thoại thoải mái mà cười.

996 khinh thường mà bĩu môi: “Lừa quỷ chắc! Lúc trước chính là đáp ứng với Triệu Du Nhiên lag cho làm trưởng phòng, còn cho hắn lương trăm vạn một năm. Chính là hiện tại thì sao, hiện tại liền chính cậu đều đã từ chức! Làm người không cần quá dối trá, tiểu nhân sẽ bị sét đánh.”

996 một bên phun vòng khói, một bên khặc khặc mà cười, cực giống vai ác.

Tần Thanh không để bụng mà cười cười, sau đó liền đem thư từ chức đóng dấu, tự mình đưa đến bộ phận nhân sự.

Người của bộ phận lập tức thông tri Tần Hoài Xuyên.

Tần Hoài Xuyên trầm mặc một lát, ngữ khí âm trầm mà nói: “Nó muốn đi liền cho nó đi, đừng cản nó!”

Đã hơn hai mươi tuổi, mà còn giống như con nít, một chút suy sụp cũng chịu không nổi. Nên cho phải cho một chút giáo huấn!

Tần Hoài Xuyên cho rằng Tần Thanh từ chức sẽ không ở trong công ty làm nổi lên một chút bọt nước nào. Nhà bên dòng họ cũng đều đang âm thầm cười nhạo vị Thái Tử gia vừa ấu trĩ vừa ngu xuẩn này.

Nhưng mà bọn họ đều nghĩ sai rồi.

Tần Thanh từ chức không chỉ là một người yên lặng biến mất, mà là toàn bộ ngành sản xuất đều tinh phong huyết vũ. Nguyên bản tất cả mọi người cho rằng bắt được hợp đồng POC, Tần thị tất nhiên sẽ nâng cao một bước.

Nhưng đi theo Tần Thanh cùng nhau từ chức còn có Triệu Du Nhiên cùng với toàn bộ đoàn đội.

Ở Tần Thanh dẫn dắt, những người này hao phí mấy tháng làm ra được một phương án marketing thiên tài, gia nhập Kim Lợi khoa học kỹ thuật, mà sản phẩm của Kim Lợi khoa học kỹ thuật, vừa lúc là cạnh phẩm của POC.

Hai công ty đều sản xuấy ra sản phẩm mới công năng không sai biệt mấy, cũng đều ở giai đoạn mở rộng marketing.

Triệu Du Nhiên gia nhập, trực tiếp làm sản phẩm của Kim Lợi khoa học kỹ thuật mới ở thị trường lập tức hot. Mà phương án marketing POC thực bình thường, người tiêu thụ hoàn toàn không mua, cuối cùng thất bại thảm hại.

Lý tổng tức muốn hộc máu, muốn thưa kiện Tần Thanh, chính là phương án marketing kia đã sớm bị Tần Thanh đăng ký bản quyền, nó thuộc về toàn bộ đoàn đội, mà không phải thuộc về công ty.

Nói cách khác, Tần Thanh chẳng sợ rời khỏi Tần thị, cũng có thể đem theo phương án marketing mang đi.

Lý tổng chạy đi tìm Tần Hoài Xuyên nghĩ cách, Tần Hoài Xuyên chỉ đạo Phương Hào lập tức viết ra một phương án marketing càng ưu tú hơn. Nhưng mà Phương Hào sao chép thành tánh, làm sao có năng lực này.

Cuối cùng, POC vùa xuất đầu đã thua trận, phải bồi đắp vào hơn 1 tỷ phí nghiên cứu phát minh, lại còn mất đi phần lớn chỗ đứng trên thị trường. Tuy rằng Tần thị đã bồi đắp được, nhưng lại trở thành trò cười trong giới, ngày sau chỉ sợ sẽ không có khách hàng tiềm năng lại đến tìm bọn họ hợp tác.

Phong ba rốt cuộc qua đi, Tần Hoài Xuyên mặt đầy mỏi mệt từ trong xe xuống, chậm rãi đi trên mặt cỏ bước vào biệt thự.

Tần Thanh đứng ở trên ban công lầu hai, một bên cùng Triệu Du Nhiên trò chuyện qua điện thoại, một bên rũ mắt nhìn người mà mình gọi là cha.

“Cậu ở Kim Lợi có khỏe không?”

“Tôi rất tốt, mọi người cũng rất tốt. Cảm ơn ngài tiểu Tần tổng.”

“Cái chức vụ giám đốc marketing, là bằng thực lực của cậu bắt được, nên cảm ơn chính bản thân mình là được.” Tần Thanh cười khẽ một tiếng, giọng nói như một cơn gió mùa xuân thổi qua mặt sóng.

Triệu Du Nhiên lỗ tai đỏ hồng, châm chước nói: “Không, nếu không phải do cậu tìm cho chúng tôi một con đường lui, chúng tôi hiện tại còn ở Tần thị ăn không ngồi chờ. Tiểu Tần tổng, ngày sau nếu cậu có yêu cầu muốn trợ giúp, mong cậu nhất định nhớ rõ tìm tôi. Tôi tuy rằng không có bối cảnh gì lớn, hiện tại cũng chưa có năng lực này, nhưng là ——”

Triệu Du Nhiên tạm dừng một lát, lại mở miệng trong giọng nói mang lên một tia thẹn thùng cùng kiên định: “Nhưng là tôi sẽ nỗ lực làm việc, tranh thủ bò đến vị trí càng cao. Bất cứ lúc nào chỗ nào, chỉ cần cậu yêu cầu, tôi liền sẽ trở lại bên người cậu.”

Dưới lầu trong hoa viên nở rộ rất nhiều tường vi, hồng, phấn, trắng, rực rơc như vậy, xinh đẹp như vậy. Vài dây tường vi bò lên trên ban công, ở trong gió lay động.

Tần Thanh nhìn cảnh xuân sắc lộng lẫy trước mắt, tiến cười trầm thấp mà lại sung sướиɠ: “Cảm ơn cậu, nếu có yêu cầu, tôi sẽ liên hệ cậu.”

Thần kinh căng chặt của Triệu Du Nhiên nháy mắt thả lỏng lại, cũng vui vẻ mà cười.

Cuộc gọi bị cắt đứt là lúc, trong hoa viên dưới lầu tiến vào hai chiếc xe, phía trước một chiếc là Tần Tử Thật, ở phía sau kia chiếc lại thuộc về Lý tổng.

Lý tổng chỉ mặc một kiện áo sơ mi trắng nhăn dúm dó cùng một cái quần dơ hề hề, tóc hỗn độn, khuôn mặt tiều tụy. Sau khi xuống xe, ông ta chạy chậm ở phía sau nhằm phía Tần Tử Thật cũng vừa lúc xuống xe, hung hăng đánh ra một quyền.

Tần Tử Thật bị đánh nghiêng té trên mặt đất, cánh mũi chảy ra một ít máu đỏ tươi.

Tần Hoài Xuyên sắp đi vào trong lập tức xông lên đi, ngăn lại Lý tổng còn muốn tung cước đánh người.

Cơ Lan nghe thấy động tĩnh từ trong phòng khách chạy ra, hoảng loạn mà kêu to.

Tần Thanh nằm sấp ở trên lan can, một bàn tay chống cằm, một bàn tay cầm điện thoại, cười khanh khách mà nhìn một màn này.

“Tần Tử Thật, thể diện của mày đáng bao nhiêu tiền?” Lý tổng đẩy ra Tần Hoài Xuyên, lại nhằm phía Tần Tử Thật, một quyền một quyền mà ném ra, “Tau bị đuổi việc mày có biết hay không?! Mày không phải rất có mặt mũi hay sao? Mày mau đem công việc của tau trả lại cho tau!”

Tần Tử Thật hay rèn luyện cơ thể, thế nhưng chỉ có thể tránh né, không thể phản kích.

Nắm đấm của ông ta giống như mưa rơi xuống, trong miệng không ngừng rống giận: “Lam Vũ khoa học kỹ thuật đã không còn muốn hớp tác dự án POC! Thương tổng hiện tại lại lựa chọn cùng Kim Lợi hợp tác! Tần Tử Thật, thể diện mày ở đâu? Thể diện mày đi đâu rồi?”

Lý tổng đem đầu ngón tay chọc ở trên da mặt Tần Tử Thật, gương mặt bầm tím, cảm xúc điên cuồng: “Mày nói với tau trong ba năm có thể lên làm phó tổng, mày chính là bảo tau như vậy? Hiện tại đều hỏng hết rồi! Nếu không phải vì giúp mày, tau sẽ có hôm nay sao? Tau trả cho mày nhiều chỗ tốt như vậy cùng tiền! Mày đem tiền của tau dùng hết! Mẹ nó tên lừa đảo! Ông đây phải đánh chết mày!”

Lại tung một quyền qua, mắt phải của Tần Tử Thật bị đánh đến sưng đỏ.

Tần Hoài Xuyên tiến vào can ngăn cũng ăn vài quyền, một phen xương cốt già nua đều tan thành từng mảnh.

Cơ Lan sợ tới mức chỉ biết khóc kêu, gọi tới người hầu cùng bảo an trong tiểu khu.

Lý tổng không ngừng thóa mạ giãy giụa bị một đám người khiêng đi, Cơ Lan ôm lấy Tần Tử Thật mặt mũi bầm dập, đau lòng mà khóc thút thít.

Tần Hoài Xuyên cởi bỏ cà vạt xiêu xiêu vẹo vẹo, tùy tay ném xuống đất, ánh mắt âm trầm mà liếc mắt nhìn Tần Tử Thật một cái, lúc này mới xoay người về phòng.

Tần Tử Thật nhẹ nhàng vỗ lưng Cơ Lan, an ủi vài câu. Đúng lúc này, gã thấy Tần Thang đứng ở ban công lầu hai.

Người này tư thái lười biếng mà nằm sấp ở trên lan can, rũ mắt cười nhìn lại đây. Vài sợi dây đằng tường vi vây quanh cậu, hướng tới cậu mà nở ra tỏa hương thơm ngào ngạt. Cậu nhẹ nhàng phủng một đóa tường vi trắng muốt, ngửi ngửi, sau đó sung sướиɠ mà cười.

Có lẽ là vì khung cảnh cảnh xuân mà cười, nhưng da mặt Tần Tử Thật trong một khắc trướng thành màu đỏ tím.

Xưa nay chưa từng cảm thấy thẹn cảm cùng phẫn nộ như vậy, giống như một con ác thú hung ác đem hắn nuốt hết.

Gã làm Lý tổng nói những lời kia với Tần Thanh ngày đó, hiện giờ xem ra quả thực chính là buồn cười. Tần Thanh dùng hành động thực tế chứng minh, bắt được hạng mục POC này, không phải bằng thể diện của Tần Tử Thật, mà là chính năng lực của cậu.

Cậu tạo ra đoàn đội giỏi nhất giới kinh doanh này.

Tần Tử Thật cho rằng chính mình có thể dễ dàng chèn ép cái người không bằng không cấp này, nhưng mà hiện thực lại hoàn toàn ngược lại. Tần Thanh sống sờ sờ, máu chảy đầm đìa đem da mặt hắn xé xuống.

Tần Tử Thật vẫn không nhúc nhích mà đứng tại chỗ nhìn Tần Thanh. Gã muốn dời đi tầm mắt, rồi lại bởi vì không muốn chịu thua quật cường cùng thật sâu không cam lòng, không muốn dẫn đầu trốn tránh. Chậm rãi, thân thể gã cứng đờ thành một cục đá.

996 ngồi xổm ngồi ở trên lan can, trong lòng hoảng loạn lại kiêng kị.

Meo con me no, mặt ngoài Tần Thanh nhìn qua ôn hòa như vậy, thế nhưng nội tâm lại là một tên điên! Nhìn cậu đem nam chủ chỉnh! Đây thật sự là việc mà nam phụ khổ tình làm?

Đúng lúc này, Tần Hoài Xuyên lên trên lầu hai, đi đến bên người Tần Thanh.

Hắn nhìn nhìn đứa con nuôi được Cơ Lan ôm lấy, mệt mỏi nói: “Con thắng, nhưng con cũng thua.”

Tần Thanh không đáp lại.

Tần Hoài Xuyên tiếp tục nói: “Con chứng minh bản thân năng lực, cho nên con thắng. Nhưng con tổn hại lợi ích của công ty, cho nên cũng thua. Không nhìn đại cục, đây là một cái khuyết điểm trí mạng. Nếu không thay đổi loại bỏ cái khuyết điểm này, ta sẽ không đem công ty giao cho con.”

Tần Thanh trên mặt trầm mặc, trong lòng lại từ từ hỏi: “996, tiếp theo cốt truyện là gì?”

996 thịt cả người đều run rẩy, sau đó mới cúi đầu xem trí não: “Tiếp theo cái cốt truyện là đi Lam Vũ khoa học kỹ thuật nhận lời mời.”

“Đi làm việc cho Lam Vũ?” Tần Thanh nhướng cao đuôi lông mày, lộ ra biểu tình hứng thú.

“Đúng vậy. Cậu sẽ đi chứ?” 996 co đầu rụt cổ hỏi.

Kịch bản ghi lại, nguyên chủ bị Lý tổng nhục nhã sau đó tâm thái sụp đổ, kiên định ý niệm muốn cướp đi Thương Minh. Hắn cho rằng có Thương Minh, chính mình có thể thay đổi hiện trạng bi thảm này. Nhưng mà để tiếp cận Thương Minh không phải một việc đơn giản, cho nên hắn cầu Cơ Lan, muốn Cơ Lan tìm quan hệ, lấy được thư thông báo phỏng vấn của Lam Vũ.

Nhưng hiện tại, Tần Thanh căn bản là không có tâm trạng sụp đổ.

Hiện thực cùng kịch bản viết được hoàn toàn tương phản, Tần Thanh đổi kịch bản với nam chủ rồi!

Tần Tử Thật đứng ở trong hoa viên, ngạnh cổ nhìn lên bộ dáng giống như một tên ngu đần, cũng giống như con gà trống rướng cổ để tỏa uy. 996 dùng móng vuốt móng vuốt che che mặt, quả thực không đành lòng đi xem đối phương.

Tần Thanh vuốt ve đóa tường vi nở rộ, không chút để ý mà nói: “Thực xin lỗi, con đối với Tần thị đã không có hứng thú. Muốn gom đất, đương nhiên là phải chọn nơi tốt nhất, ba nói có phải hay không?”

Tần Hoài Xuyên ngẩn người: "Con nói cái gì?”

Tần Thanh quay đầu lại, hơi hơi mỉm cười: “Con muốn đi tới Lam Vũ khoa học kỹ thuật làm việc, ba giúp con đi tìm một chút quan hệ đi.”

Tần Hoài Xuyên ánh mắt lãnh lệ: “Muốn đi Lam Vũ là vì đối phó Tử Thật sao?”

“Đối phó hắn? Có thể hay không quá thiển cận? Năng lực của con ở Lam Vũ hẳn là có thể phát huy tốt hơn, ba nói có phải hay không?” Tần Thanh khinh mạn mà cười.

Tần Hoài Xuyên biểu tình đổi tới đổi lui, có vẻ âm tình bất định, qua một hồi lâu mới tán thưởng mà cười cười, dứt khoát mà nói: “Được, ta giúp con tìm phương pháp. Con ý chí này ta thấy rất vui.”

Tần Thanh cười mà không nói.

996 nhìn nhìn kịch bản, âm thầm ở trong lòng lẩm bẩm: “Các người đừng lầm, Tần Thanh đi Lam Vũ không phải đi làm sự nghiệp, mà là đi câu dẫn đàn ông!”