Xuyên Nhanh: Nam Phụ Cướp Vai Nam Chính

Chương 10.2: Hoa có gai

Thời gian thoáng qua đi, Tần Thanh ở Tần thị đã làm việc hơn hai tháng. Hôm nay, Tần Hoài Xuyên đem đến một hạng mục quan trọng giao cho cậu, lời nói thấm thía mà nói: “Ta chuẩn bị cho con thăng chức, nhưng tiền đề là con phỉa đem hạng mục này bắt được."

“Xin hỏi chức vị của con là?” Tần Thanh tiếp nhận folder.

“Phó tổng.” Tần Hoài Xuyên thật sâu nhìn một cái.

Tần Thanh mở ra văn kiện nhìn về phía tiêu đề, mày nhíu lại. Hạng mục này rất khó làm, sản phẩm công nghệ cao giống nhau rất khó mở rộng.

Chính là phó tổng cái chức vụ này nhất định phải bắt được, bởi vì cậu sớm đã nói qua, sẽ giành hết thảy những thuộc về mình.

Hoa muốn lớn rễ cây phải cố định trụ dưới chân bùn đất, cái tập tính này vô luận tới rồi nơi nào đều sẽ không thay đổi.

Thời điểm Tần Thanh âm thầm suy nghĩ, Tần Hoài Xuyên tăng thêm ngữ khí nói: “Có thể hay không trở thành người thừa kế Tần thị, dựa vào chính năng lực của con. Con cùng Tử Thật đều là đối thủ. Ta sẽ không bởi vì quan hệ huyết thống lót đường cho con.”

“Con hiểu được, cái hạng mục này con sẽ bắt lấy.” Tần Thanh đứng lên nói: “Con có quyền tổ đoàn đội của riêng mình đi?”

“Con muốn ai?” Tần Hoài Xuyên nhíu nhíu mày.

“Con muốn Triệu Du Nhiên.”

“Triệu Du Nhiên? Hắn bởi vì sao chép phương án maketing của người khác, đã bị cho từ chức. Xác định muốn người này?”

“Con xác định.” Tần Thanh chắc chắn gật đầu.

“Được rồi, muốn ai liền thì cứ tìm, chỉ cần bọn họ nguyện ý giúp, ta không có ý kiến.” Tần Hoài Xuyên không để bụng mà xua xua tay.

Mười phút sau, Tần Thanh đem Triệu Du Nhiên kêu vào văn phòng mình, thẳng thắn không cố kỵ mà nói: “Tôi tiếp dự án POC, từ giờ cậu đảm đương trợ thủ của tôi.”

“Tần tổng ngài xác định? POC phí marketing cũng không ít, đến mấy trăm triệu đi? Ngài yên tâm đem dự án này giao cho tôi sao? Ngài có biết hay không nguyên nhân tôi bị hàng chức?” Triệu Du Nhiên có chút không dám tin tưởng.

“Ta biết, người khác đều nói ngươi sao chép phưng án maketing của Phương Đào. Nếu không phải như vậy, cậu đã làm trưởng phòng.”

“Ngài biết còn tìm tôi? Ngài hẳn là nên đi tìm Phương Hào. Ngài là Thái Tử gia, hắn nhất định sẽ tận lực giúp ngài.” Triệu Du Nhiên chua xót cười.

“Tôi không cần kẻ sao chép trợ giúp.” Tần Thanh lắc đầu.

“Cái gì?” Triệu Du Nhiên ngây ngẩn cả người.

“Tôi biết là hắn sao chép của cậu, mà không phải cậu sao chép hắn. Hắn tốt nghiệp ở đại học Harvard, lấy quá rất nhiều giải thưởng, nhưng những lý lịch huy hoàng kia cũng không thể chứng minh hắn tài năng. Hắn lớn lên ở Mỹ, hắn không có khả năng đối với văn hóa của chúng ta có thể khắc sâu hiểu biết cùng lĩnh ngộ như vậy. Phương án marketing kia tôi đã xem qua, một cái miệng đầy ABC XYZ, biết cái gì thơ ca cổ vận? Biết cái gì phương đông giản lược, hàm súc? Người khác cũng biết hắn sao chép, lại không nói ra, bởi vì hắn có Tần Tử Thật là bạn cùng đại học, hắn có làm bối cảnh phía sau Tần Tử Thật.”

Tần Thanh thẳng lăng lặng mà nhìn Triệu Du Nhiên, tung ra mồi: “Hiện tại, tôi cũng có thể hiểu tình cảnh của cậu, mà tôi trăm phần trăm tin tưởng nhân phẩm cùng năng lực của cậu. Bắt lấy hạng mục này, tôi đưa cậu lên làm trưởng phòng, lương một năm 100 vạn.”

Triệu Du Nhiên nắm chặt tay, không thể không thừa nhận bản thân tâm động.

Nhưng hắn áp xuống phân tâm động này, nói: “Tôi có thể giúp ngài, nhưng mong ngài hãy đưa đoàn đội của tôi đoàn đội trở về. Sau khi bị tố sao chép, đoàn đội của tôi đã bị giải tán. Tôi cần bọn họ. Nếu có thể bắt lấy hạng mục này, tôi muônd toàn bộ đoàn đội của tôi đều phải thăng chức, không thể chỉ có một mình tôi có được chỗ tốt. Nếu điều kiện này ngài không thể tiếp nhận ——”

Tần Thanh quyết đoán nói: “Tôi có thể tiếp nhận. Tôi bảo đảm toàn bộ đoàn đội cảu cậu đều sẽ được nâng lên.”

“Tôi đây không thành vấn đề. Người tìm đủ sau đó chúng ta liền bắt đầu làm việc đi.” Triệu Du Nhiên đứng lên, cố nén kích động mà vươn tay.

Tần Thanh cũng đứng lên, cùng người này bắt tay.

996 ngậm một cây thuốc lá đi vào văn phòng, thấy hai người đang bắt tay, cười như không cười mà nói: “Các ngươi cố lên nha meo! Ta xem trọng các ngươi!” Dứt lời, nó híp đôi mắt xanh, gian trá mà cười.

Tần Thanh yên lặng tiễn đi Triệu Du Nhiên, sau khi đóng lại cửa văn phòng liền nhìn về phía 996 đang phun vòng khói.

“Ngươi bao giờ đã học hút thuốc?” Cậu mở ra ngăn kéo, lấy ra một bao thuốc lá.

996 nằm ngửa ở trên bàn làm việc, kiều kiều chân bắt chéo phủi khói bụi, lơ lãng mà nói: “Theo cậu học đó. Học giỏi không dễ, học xấu không khó.”

“Ngươi trượt chân cũng quá nhanh.” Tần Thanh bậc lửa châm thuốc, trầm thấp mà cười cười.

"Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.” 996 nói một câu, lần nữa cười gian: “Cậu cố lên nha meo! Cái này hạng mục này cậu nhất định có thể bắt lấy!”

Vì thế Tần Thanh đã biết, muốn bắt lấy hạng mục này, bản thân không thể không trải qua một ít khúc chiết.

Công việc gian khổ bắt đầu rồi. Tần Thanh tuy rằng tổ chức đoàn đội lại tự tay làm lấy. Cậu tuy rằng không có bằng cấp, nhưng không phải bao cỏ. Liên tục tám chín tháng học tập cường độ cao sớm đã làm cậu nắm giữ hết thảy kỹ xảo cùng pháp tắc đấu đá trên thương trường.

Cậu tự mình nghiên cứu, một lần lại một lần mở họp thảo luận, một lần lại một lần sửa chữa phương án, vì cái hạng mục này có thể nói dùng hết toàn lực.

Bị cậu cảm nhiễm, đoàn đội mỗi người cũng đều chuyên tâm làm việc.

Trước một ngày họp báo hạng mục diễn ra, Tần Thanh ngất xỉu ở trong văn phòng. May mà mọi người đều ở lại tăng ca, kịp thời phát hiện cậu nằm ở trên sàn nhà lạnh băng.

Buổi sáng ngày hôm sau, Tần Thanh ở trong phòng bệnh tỉnh lại, mu bàn tay còn cắm ống tiêm.

“Trở lại công ty!” Cậu nửa ngồi dậy.

“Tần tổng, ngài nghỉ ngơi đi, bác sĩ nói ngài đây là quá lao lực! Bệnh bao tử của ngài cũng rất nghiêm trọng. Tôi đi họp báo hạng mục, ngài đừng lo lắng.” Triệu Du Nhiên lo lắng sốt ruột mà đè lại bả vai Tần Thanh.

“Hôm nay là ngày quan trọng, tôi cần phải đi.” Tần Thanh đem bình truyền nước cầm trong tay, trên người mặc trang phục bệnh nhân đi ra ngoài.

Nhìn bóng dáng cậu mỏi mệt bất kham, trong lòng Triệu Du Nhiên ngũ vị tạp trần. Vừa mới bắt đầu, hắn cho rằng cái hạng mục này toàn bộ từ bản thân mình tự tới làm, tiểu Tần tổng chỉ phụ trách lấy công lao. Nhưng sự thật chứng minh hắn nghĩ sai rồi.

Toàn bộ hạng mục, tiểu Tần tổng là người mệt nhất, cũng là người cống hiến lớn nhất. Năng lực của cậu so bất luận kẻ nào đều mạnh hơn. Sau này cậu nếu là người cầm lái Tần thị, tất nhiên sẽ không kém so với Tần Tử Thật!

Cái chó má gì khảo nghiệm! Tần Hoài Xuyên đối với con trai của chính mình một chút đều không hiểu! Tiểu Tần tổng người như vậy căn bản là không cần cái gì là khảo nghiệm, tin tưởng cậu là được rồi!

Triệu Du Nhiên đuổi theo đi, tiếp nhận bình truyền nước trong tay Tần Thanh.

Khi đến công ty, vừa vặn truyền thuốc xong. Tần Thanh nhổ ống tiêm, sửa sang lại một chút cà vạt, sau đó liền bước trầm ổn nện bước đi vào đại sảnh. Mặc cho ai cũng nhìn không ra, ở một ngày trước đó, cậu còn bởi vì quá mức mệt nhọc không trụ được mà phải vào bệnh viện.

Tần Thanh đi vào phòng họp, bắt đầu buổi họp báo.

996 ngồi xổm trên bục giảng, nhe răng trợn mắt mà cười. Nó đang chờ đợi lại một cái cốt truyện quan trọng tới.

Tần Thanh thấy mèo mập cười gian, cho rằng sự tình sẽ không thuận lợi, nhưng mà thời điểm sắp đến lúc ký hợp đồng, tình huống ngoài ý muốn cũng chưa phát sinh. Khách hàng có vẻ rất vừa lòng, lấy ra hợp đồng dứt khoát lưu loát mà nói: “Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”

“Lý tổng, chúng ta vẫn luôn sẽ hợp tác vui vẻ.” Tần Hoài Xuyên nắm lấy tay khách hàng, vui tươi hớn hở mà cười.

Cái hạng mục lớn này được ký xuống, địa vị Tần thị ở trong ngành tất nhiên sẽ được tăng lên với biên độ lớn. Năm nay phí marketing là mấy trăm triệu, sang năm năm sau còn sẽ từng bước chồng lên, lợi nhuận cuồn cuộn mà đến.

Nghĩ đến đây, Tần Hoài Xuyên càng thêm cười đến mặt mày hồng hào.

Người chung quanh tất cả đều vỗ tay chúc mừng, đám người Triệu Du Nhiên đặc biệt vui vẻ. Bắt được cái hạng mục này, bọn họ liền có thể thăng chức tăng lương!

“Lý tổng, cảm ơn ngài thưởng thức.” Tần Thanh vươn tay.

Lý tổng nắm lấy tay Tần Thanh, ánh mắt lộ ra một tia vi diệu trào phúng, “Tôi không phải thưởng thức cậu, tôi ở đây là xem thể diện của Tần Tử Thật mới ký hợp đồng này.”

Tiếng cười khinh miệt chậm rãi vang lên, Lý tổng nắm chặt tay Tần Thanh, tiếp tục nói: “Cậu cũng biết, Lam Vũ khoa học kỹ thuật là nơi cung ứng của chúng tôi. Không có Lam Vũ liền không có POC của chúng tôi. Thể diện của Tử Thật, tôi vô luận như thế nào đều phải cho a!”

Phòng họp náo nhiệt trong khoảnh khắc biến thành một mảnh tĩnh mịch.

Tần Thanh thần sắc bất biến hỏi: “Lý tổng, ngài ý tứ là, ngài không xem trọng tôi?”

“Cậu có nào điểm gọi người nhìn trúng sao? Nghe nói cậu chỉ có cái bằng cấp ba?” Lý tổng từ trên xuống dưới đánh giá Tần Thanh, cuối cùng làm bộ bừng tỉnh đại ngộ mà đánh trán.

“Đúng rồi, gương mặt này của cậu nhưng thật ra rất đẹp.” Ông ta hướng Tần Hoài Xuyên giơ giơ cằm lên, vui đùa nói: “Hoài Xuyên, ngươi có thể cho con trai tìm một cô gái có gia thế tốt liên hôn, đây mới chính là cống hiến lớn nhất với Tần gia. Đừng không tin, cậu ta loại tiểu bạch kiểm này, có rất nhiều cô gái thích.”

Lý tổng cười hì hì chụp phủi bả vai Tần Thanh, phảng phất như một trưởng bối hiền hoà, nhưng mà ông ta nói ra, một chữ từng câu đều mang theo ý nhục nhã.

Tần Hoài Xuyên không thể làm gì, đành phải ngoài cười nhưng trong không cười gật gật đầu.

Tần Thanh trầm mặc.

Đúng lúc này, 996 phát ra tiếng châm biếm phi thường vang dội: “Mèo méo meo mèo meo! Để tới ngày này diễn ra ta đã đợi vài tháng! Tần Thanh, cốt truyện ở phòng họp chịu nhục đã qua! 10 điểm tích phân thưởng cho cậu!”

Tần Thanh dùng sức nắm chặt tay Lý tổng, híp híp mắt.

Nguyên bản đám người Triệu Du Nhiên cao hứng phấn chấn giờ phút này sắc mặt đều trắng bệch, trong lòng chỉ còn khuất nhục cùng phẫn nộ. Bọn họ cực cực khổ khổ vài tháng mới làm ra, có thể nói là phương án marketing thiên tài, ở trong mắt khách hàng lại không đáng giá bằng với thể diện của Tần Tử Thật?

Chó má! Tần Tử Thật tính là thứ gì?! Những lời này là Lý tổng tự tiện nói, hay là Tần Tử Thật phân phó? Ở trường hợp như vậy nói loại lời vũ nhục này, không khỏi cũng thật quá đáng!

Nhưng mà mặc kệ là ai làm ai nói, những lời này ở trong lòng rất nhiều người sinh ra phản ứng hoá học.

Triệu Du Nhiên lo lắng mà nhìn về phía Tần Hoài Xuyên, mà người này quả nhiên lộ ra biểu tình xấu hổ lại hơi có chút kiêu ngạo. Xấu hổ chính là, con trai ruột của ông bị khách hàng cứ như thế xem nhẹ, kiêu ngạo chính là, con nuôi của ông có nhân mạch cường đại như thế.

Tần thị rốt cuộc là thuộc về ai? Nói vậy Tần Hoài Xuyên trong lòng đã nghiêng về ai đi?

Triệu Du Nhiên quay đầu nhìn Tần Thanh, trong lòng một trận khó chịu.

Bị người ta hạ thấp như vậy, Tần Thanh mới là người thương tâm nhất đi?

Nhưng mà Tần Thanh vẫn như cũ mà mỉm cười, càng thêm dùng sức nắm lấy tay Lý tổng, từ từ nói: “Ngài xác định ngài lựa chọn cùng Tần thị ký hợp đồng là vì bán mặt mũi Tần Tử Thật, mà không phải nhìn trúng phương án marketing của chúng tôi?”

“Một đoàn đội chỉ biết sao chép, tôi có thể chịu đựng đến tham dự đã là cực hạn. Nếu không phải vì thể diện của Tử Thật, phương án marketing của các người tôi cũng chẳng thèm nhìn đến.” Lý tổng âm thầm ăn đau, trên mặt lại tươi cười rạng rỡ.

Triệu Du Nhiên bỗng nhiên siết chặt lấy hai tay, kiềm chế lửa giận hừng hực thiêu đốt.

Nhục nhã như vậy, thật sự là……

Phương Hào cũng ở trong phòng họp lộ ra nụ cười vui sướиɠ khi người gặp họa. Ha ha ha, tính ra diễn thật xuất sắc. Cho rằng leo lên Tần Thanh liền có thể thăng chức rất nhanh? Nằm mơ đi! Cũng không nhìn xem người đứng phía sau Tử Thật là ai!

Tần Thanh lần nữa dùng sức cầm tay Lý tổng, lúc đối phương đau đến kêu rên mới chậm rãi buông ra, cười gật đầu: “Tôi hiểu được.”

Ai cũng đừng nghĩ cậu bình tĩnh, từ đôi mắt trộm nhìn ra một chút ít cảm xúc biến hóa. Cậu cầm lấy hợp đồng, tỉ mỉ xem hoàn toàn bộ điều khoản, phát hiện không có bất luận cái gì bất lợi với chính mình, lúc này mới giao cho Tần Hoài Xuyên.

“Hợp tác với chúng tôi nhất định sẽ rất vui vẻ.” Tần Thanh ý vị thâm trường mà nói.

Lý tổng xoa tay hơi hơi đỏ lên, sắc mặt thập phần khó coi.

Tần Hoài Xuyên đi lên trước nhận lỗi, nói rất nhiều lời hay mới đem khách hàng tiễn đi.

Tần Thanh hướng tới đám người Triệu Du Nhiên xua xua tay, vân đạm phong khinh mà nói: “Hạng mục đã lấy được, tôi đã hứa hẹn với mọi người sẽ thăng chức tăng lương nhất định sẽ thực hiện. Đều trở về đi, từ giờ trở đi, tôi cho mọi người nghỉ ngơi. Mấy tháng này mọi người cũng mệt mỏi, trở về ngủ một giấc thật ngon, đem tinh thần tiêu hao tinh thần tu bổ trở về.”

Triệu Du Nhiên muốn an ủi vài câu, Tần Thanh lại nâng lên cánh tay, nhẹ nhàng ngăn.

Cậu không nói nói một câu bản thân rất ổn, cũng không có nửa câu oán giận, chỉ là câu lấy môi mỏng đạm đạm cười, phảng phất như không có việc gì phát sinh.

Triệu Du Nhiên cũng liền trầm mặc xuống. Hắn ẩn ẩn có thể cảm giác được, nội tâm cường đại của Tần Thanh căn bản là không đem chuyện này để trong lòng. Quá mấy ngày, là mọi chuyện có thể trở lại như cũ.

Người trong phòng sôi nổi tan đi, Tần Hoài Xuyên trở lại phòng họp, trên dưới đánh giá Tần Thanh, không nóng không lạnh mà nói: “Con không cần để ý tới Lý tổng nói. Ông ta nói cũng không sai, nếu không phải có Tử Thật, hạng mục lớn như vậy cũng không đến lược chúng ta.”

Tần Thanh kéo ra một chiếc ghế chậm rãi ngồi xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cúc áo trên cổ tay.

“Vị trí phó tổng ——”

Cậu mới vừa mở miệng đã bị Tần Hoài Xuyên đánh gãy, “Vị trí phó tổng thì cứ từ từ. Tử Thật còn muốn ở Lam Vũ thêm mấy năm.”

Lời này ý tứ đã rất rõ ràng, chức vị phó tổng vì Tần Tử Thật mà bỏ không. Hắn ở, công ty chính là của hắn. Hắn không ở, đồ của Tần thị ai cũng không chạm vào được, bao gồm cả Tần Thanh.

Tần Thanh trào phúng cười, cũng không cãi cọ.

“Con muốn cho Triệu Du Nhiên bọn họ thăng chức tăng lương.” Cậu đưa ra yêu cầu thứ hai.

“Không có khả năng. Hạng mục đã bắt được, bọn họ từ chỗ nào tới liền trở về chỗ đó thôi.” Tần Hoài Xuyên lạnh nhạt cự tuyệt.

“Không có bọn họ phương án marketing ——”

Lời nói của Tần Thanh lần nữa bị Tần Hoài Xuyên đánh gãy: “Không có phương án marketing của bọn họ, bằng giao tình của Lý tổng với Tử Thật, cái hạng mục này làm sao có thể lấy được. Chuyện sau đó, ta sẽ giao cho Phương Hào đi làm, các ngươi đem văn kiện với tư liệu đều giao cho đoàn đội Phương Hào đi.”

Tần Hoài Xuyên đi ra cửa phòng họp, ngữ khí lạnh băng: “Nếu đem ta vị trí giao cho Tử Thật, nó tất nhiên có thể dẫn dắt công ty nâng cao một bước, mà ngươi làm không được. Ngươi không có mạch cùng tài nguyên như nó. Cũng đừng trách ta tàn nhẫn, ta cũng là vì công ty mà suy xét.”

Cho nên, ngay cả tư cách người thừa kế, cũng bị tước đoạt……

Tần Thanh ngẩng đầu nhìn về phía bóng dáng Tần Hoài Xuyên, bình tĩnh mà nói: “Con hiểu được.”

Tần Hoài Xuyên cho rằng cậu thật sự hiểu được, lúc này mới gật gật đầu, rời khỏi phòng họp. Đối với đứa con trai không tranh không đoạt tính cách yếu đuối này, ông cảm thấy khinh thường.

Nhưng mà Tần Hoài Xuyên cũng không biết, ông chân trước mới vừa bước ra khỏi phòng họp, Tần Thanh sau lưng liền lộ ra một mạt tươi cười lạnh lẽo chưa bao giờ từng có.

“Cậu, cậu vì cái gì lại cười như vậy?” Trực giác 996 phi thường nhạy bỗng nhiên cảm thấy một trận bất an.

Chỉ là giây lát, nụ cười lạnh lẽo liền biến thành yên tĩnh như mặt nước cùng ôn nhu. Tần Thanh dùng ngón tay mảnh dài che lại đôi mắt phủ kín băng sương âm lãnh.

“Không có gì, chỉ là bỗng nhiên nghĩ đến một kiện thú vị sự.”

Cậu đã quên nói cho 996, cậu tuy rằng là một đó hoa bị gió thổi quật, nhưng lại có gai độc bén nhọn.