Tần Thanh ngẩng đầu, cười khổ nói: “Lúc ấy trong nhà không có tiền, nếu tôi không đi làm, ai tới nuôi sống mẹ cùng em gái. Tôi kỳ thật cũng rất muốn đi học đại học, giấy báo nhập học Hải Đại cũng đã gửi tới, nhưng là nghĩ đến tình huống trong nhà……”
Thình lình xảy ra, làm những lời này nghẹn ngào không thể nói xong. Tần Thanh cắn lấy môi mỏng rộng rãi nở nụ cười, đuôi mắt lại lặng yên hiện lên một mạt hồng nhạt.
Cậu rất nan kham, cũng khổ sở.
Hải Đại đại học đứng đầu trong nước, mà cậu dưới lúc vừa đi học vừa đi làm vẫn thi đậu. Nếu cho cậu đủ điều kiện, cậu tất nhiên sẽ có càng thành tích ưu việt.
Thẩm Minh Thục có ý là dùng bằng cấp Tần Tử Thật nói ra Tần Thanh bình thường như thế nào, nhưng mà Tần Thanh trả lời lại làm người ta thấy cậu tâm trí cùng nghị lực vượt xa người thường. Cậu có trách nhiệm, có hiếu thảo, cũng không thiếu thông minh tài trí.
Hai vị lão nhân liên tiếp gật đầu, mặt đầy tán thưởng.
“Không có việc gì không có việc gì, nếu con nguyện ý, chúng ta còn có thể đưa con đi đào tạo sâu. Văn bằng khi nào đều có thể lấy, ở trong xã hội rèn luyện mấy năm nay mới có tài phú a!”
“Đứa trẻ tốt, mấy năm nay vất vả cho con. Về sau trở về nhà thì tốt rồi.”
Cơ Minh Đường cùng Tần Quảng Nguyên thích Tần Thanh mắt thường cũng có thể thấy.
Cơ Lan cuống quít lấy ra khăn giấy chà lau nước mắt, đau lòng nói: “Đều đã qua đi, về sau con sẽ không phải chịu khổ nữa.”
Tần Hoài Xuyên vỗ vỗ bã vai Tần Thanh, kia một chút khúc mắc kia đã biến mất, chỉ còn vui mừng. Không có bằng cấp không phải chuyện lớn gì, chỉ cần người thông minh liền được.
Lúc này, Tần Tử Thật liền có vẻ càng xấu hổ.
Nhưng cũng chỉ là trong một cái chớp mắt, hắn liền điều tiết lại, sau đó đi lên trước, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Tần Thanh, thiệt tình thực lòng, mang theo áy náy mà nói: “Thực xin lỗi, này cái đó khổ nguyên bản nên là tôi nên chịu. Cảm ơn cậu thay thế tôi chiếu cố mẹ cùng em gái tôi. Tôi là đến mang cậu về nhà, cũng là tới gánh vác trách nhiệm tôi vốn nên gánh. Gia đình này, về sau giao cho tôi tới chiếu cố, cậu cứ hiếu thảo thật tốt với ba mẹ đi.”
Tần Thanh quay đầu, cùng Tần Tử Thật đối diện.
Tần Thanh chừng 185 cm, khuôn mặt tuấn mỹ, thân hình đĩnh bạt thon dài, không có khí chất khốn khổ cũng không tự phụ. Tần Tử Thật tính toán đâu ra đấy mới 1m75, diện mạo cũng chỉ là thanh tú.
Hai người đứng ở một chỗ, nếu là không biết lý lich, Tần Tử Thật thực sự kém Tần Thanh một mảng lớn. Cái dạng gì ra kết quả nấy, những lời này trước nay đều không sai.
Hai vị lão nhân càng nhìn Tần Thanh càng cảm thấy thích. Cơ Lan cũng đi lên trước, ôm chặt lấy đứa con thất lạc tìm lại được này.
Tần Hoài Xuyên yên lặng nắm lấy tay Tần Thanh, cực kì cẩn thận.
Thẩm Minh Thục nhăn chặt mày nhìn một màn này, bất an hỏi: “Các người muốn mang Tần Thanh đi? Còn Tử Thật?”
Ngàn vạn không cần đổi lại, ngàn vạn không cần! Bà ở trong lòng hò hét.
Tần gia trước khi tới đã thương lượng tốt. Hai đứa nhỏ bọn họ đều muốn, không đổi trở về. Tần Tử Thật cùng Tần Thanh về sau chính là anh em.
Tần Hoài Xuyên nói ra quyết định của chính mình, còn trấn an nói: “Về sau hai nhà chúng ta coi như người một nhà đi lại. Tần Thanh đã là con của bà, cũng là con của tôi. Hai nhà chúng ta đều họ Tần, đây là duyên phận.”
Thẩm Minh Thục chảy nước mắt kích động gật đầu: “Được được được, tôi, tôi luyến tiếc Tần Thanh, các ngươi có thể làm nó tiếp tục ở bên người tôi, tôi liền rất cảm kích.”
Thật tốt quá, đây là kết quả mà bà muốn! Thật tốt quá!
Chu Lâm Lâm châm chọc mà nhìn một màn này.
996 liếʍ móng vuốt vui sướиɠ khi người gặp họa mà nói: “Ném cũng không xong meo! Cái người mẹ tiện nghi này, cậu cả đời đều không ném được! Trước kia là trâu ngựa của bà ta, về sau là cái máy ATM của bà ta!”
Meo meo meo, Tần Thanh lúc này khẳng định bực chết đi? 996 quay đầu đi thưởng thức biểu tình Tần Thanh, lại thấy đối phương nhấp môi mỏng nhìn về phía Chu Lâm Lâm.
Chu Lâm Lâm nắm chặt hai tay, bỗng nhiên mở miệng: “Thật kỳ quái a dì Thẩm, Tần Thanh năm đó thi đậu Hải Đại, kia chính là trường đại học hàng đầu cả nước. Dì vì sao lại bỏ cậu ấy thôi học, ngược lại cho Tần Bảo Nhi thành tích kém đến muốn chết đi học? Dì Thẩm a, này không hợp với lẽ thường đi! Người mẹ nào lại bức con trai hủy đi tiền đồ của mình? Dì lúc ấy nghĩ như thế nào?”
Thẩm Minh Thục bị hỏi đến sửng sốt.
Tần Bảo Nhi tránh ở góc không dám mở miệng nói, trong lòng lại phẫn uất bất bình. Thành tích cô kém liền không thể đi học? Cái logic gì vậy?
Tần Tử Thật ôn Tần Thanh lui ra phía sau một bước, nhìn về phía Thẩm Minh Thục, trong mắt thoáng hiện nghi hoặc.
Cơ Lan ngẩn người, sau đó liền lộ ra thần sắc không dám tin tưởng. Bà đã có phán đoán.
Tần Hoài Xuyên, Tần Quảng Nguyên, cùng với Cơ Minh Đường, đều là sửng sốt, biểu tình trên mặt đột biến. Nguyên bản hoà thuận vui vẻ nhận thân, không khí chỉ ở giây lát liền hoàn toàn lạnh xuống.
Thẩm Minh Thục cả người cứng đờ, hô hấp dồn dập.
Không đợi bà nghĩ ra lý do hợp lý trả lời, trên thực tế bà cũng không nghĩ câu trả lời hợp lý, Chu Lâm Lâm liền lần nữa ném xuống một cái bom: “Dì Thẩm a, có phải hay không dì đã sớm biết Tần Thanh không phải con trai ruột của dì?”
Đúng rồi, đây mới là vấn đề mấu chốt. Chỉ có trước đó đã biết Tần Thanh không phải con trai ruột của mình, Thẩm Minh Thục mới có thể làm ra quyết định không hợp lý như vậy.
“Không, không phải! Tôi không có! Tôi căn bản không biết!” Thẩm Minh Thục hoảng loạn mà hô to. Lúc này đây, cậu không vì bà mà giải vây, cũng đã nói ra quyết định thôi học là vì gia đình, bà căn bản không có biện pháp tẩy trắng.
Tần Bảo Nhi vội vàng phụ họa: “Loại sự tình này ai mà biết! Cô đừng có bôi nhọ!”
996 ném cái đuôi oán giận: “Meow, kịch bản không phải viết như vậy meo! Chu Lâm Lâm ngươi đừng có thêm phần diễn!”
Đương 996 nhào lên cào giày của Chu Lâm Lâm, Tần Thanh cách đám người tĩnh xem Thẩm Minh Thục, bỗng nhiên hốc mắt đỏ lên, tiếng nói hơi khàn: “Chu Lâm Lâm nói, là sự thật sao? Người đã sớm biết? Cho nên điện thoại mới có nhiều ảnh chụp Tần Tử Thật như vậy?”
Câu này lên án, chỉ do Tần Thanh suy đoán. Cậu sẽ không đi nhìn lén di động Thẩm Minh Thục, nhưng cậu có thể chắc chắn, một người mẹ nhớ con tất nhiên sẽ làm như vậy.
Thẩm Minh Thục còn định giảo biện, giây tiếp theo liền hiện nguyên hình.
“Mày dám nhìn lén điện thoại tau!” Bà đầu tiên là lạnh giọng chất vấn, sau đó mới ý thức được mình bị lòi.
996 khϊếp sợ nói: “Tần Thanh, cậu cũng thêm phần diễn cho mình?!”
Thẩm Minh Thục bổ nhào trên sô pha, lấy ra diện thoại liền phải xóa bỏ toàn bộ album, Cơ Lan lại đoạt đi điện thoại, màn hình đối mặt Thẩm Minh Thục giải khóa, cuối cùng mở ra album.
Album có một mục, ghi tên《 con trai 》, mở ra ra mục này, bên trong tất cả đều là ảnh chụp Tần Tử Thật, có từ trên mạng sưu tập được, cũng có ảnh ở ngoài chụp lén.
Không cần hỏi lại, đáp án đã rõ như ban ngày.
“Bà đã sớm biết Tần Tử Thật là con bà? Cho nên mới không cho con trai tôi học đại học? Bà cố ý hủy tiền đồ của nó?” Cơ Lan tức giận đến cả người phát run.
Vừa rồi Tần Tử Thật còn phong độ nhẹ nhàng tiến lui thỏa đáng, giờ phút này đã mất đi tự nhiên. Nếu Thẩm Minh Thục là một người đàn bà ác độc, hắn về sau ở Tần gia chắc chắn sẽ không thoải mái.
Tần Hoài Xuyên, Tần Quảng Nguyên cùng Cơ Minh Đường ba người sắc mặt âm trầm đến đáng sợ. Nguyên bản muốn nhận Thẩm Minh Thục cùng Tần Bảo Nhi làm thân thích, giờ phút này là nửa điểm đều không còn, chỉ dư lại đầy ngập phẫn nộ.
“Chú Tần đem con bà nuôi tốt như vậy! Bà vì cái gì lại muốn hủy diệt con của chú ấy? Lại thế nào, Tần Thanh cũng là do bà nuôi lớn, bà thế nào mà lại nhẫn tâm cướp đoạt đi quyền được học tập cảu anh ấy? Bà thế nào mà lại nhẫn tâm bảo anh ấy tuổi còn nhỏ đi ra ngoài làm công? Bà thế nào lại nhẫn tâm huỷ hoại cả đời của anh ấy?” Chu Lâm Lâm còn ở lửa cháy đổ thêm dầu.
Mấy vấn đề này, Thẩm Minh Thục một cái cũng đáp không được. Bà nhẫn tâm sao?
Bà đương nhiên nhẫn tâm. Co trai lại không phải bà, sống hay chết có quan hệ gì?
Người Tần gia trong mắt hận ý lại gia tăng vài phần.
Tần Thanh hồng hốc mắt, giọng nói khàn khàn hỏi: “Bà là từ khi nào biết được? Lúc tôi còn học cấp 2?”
Những lời này chạm đến hận ý được Thẩm Minh Thục che giấu rất sâu. Nguyên bản có vạn phần chột dạ, trong khoảnh khắc liền bạo phát.
“Tần Thanh, mà có biết ba chết như thế nào sao? Lúc mùng một năm ấy, ông ấy thấy được tờ khám sức khỏe của mày, thấy được nhóm máu của mày. Nhà của chúng ta căn bản không có người có nhóm máu Lu (ab-) hiếm! Ông ấy tinh thần không yên, xảy ra tai nạn xe cộ! Ông ấy là bị mày hại chết! Đều là mày phá hủy gia đình của tau! Người chết vì sao không phải là mày!”
Thẩm Minh Thục nhào lên cắn xé Tần Thanh, khuôn mặt bởi vì hận ý mà vặn vẹo.
“Mày mau đi chết! Mày mau chết đi!” Bà kêu lên một tiếng chói tai, nước mắt từ hốc mắt ửng hồng lăn xuống.
Cơ Lan cũng chạy tới, cùng Thẩm Minh Thục vặn đánh, “Bà đừng chạm vào con trai của tôi! Chồng bà chết không có quan hệ với nó! Bà dựa vào cái gì huỷ hoại nó? Bà dựa vào cái gì?”
Thân hình Cơ Lan gầy gò cho Thẩm Minh Thục một cái tát.
Tần Tử Thật thế nhưng đứng ra, ngăn cho Tần Thanh, nghiễm nhiên là một bộ người bảo vệ.
“Này không phải Tần Thanh sai, đây đều là số mệnh.” Hắn dùng giọng nói chứa đầy thống khổ lẻn tiếng, gằn từng chữ một mà nói.
Nguyên bản lão gia tử đối với gã bất mãn, giờ phút này lại lộ ra biểu tình vui mừng.
Chu Lâm Lâm lại ngại chuyện này nháo đến còn chưa đủ lớn, cao giọng hỏi: “Kia Tần Tử Thật có biết hay không kia là mẹ ruột của mình? Hai mẹ con các người vẫn luôn gạt chuyện này vì muốn mưu đoạt gia sản Tần gia đi?”
Thẩm Minh Thục hợp tình hợp lý mà phát tiết oán giận, sững sờ lại. Cơ Lan bắt được cơ hội lại hung hăng cho bà ta mấy bạt tai.
Thẩm Minh Thục không có phản kích, mà là lớn tiếng kêu nói: “Tử Thật không biết chuyện này! Tôi thề tôi không đi tìm nó! Nó chỉ cần sống tốt là đủ rồi, tôi sẽ không làm nó phiền lòng, cũng sẽ không hại nó, tôi là mà mẹ của nó!”
Bóng dáng Tần Tử Thật đang run rẩy, là bởi vì phẫn nộ hay là nan kham?
Đôi mắt đen nhánh của Tần Thanh hiện lên một tia vui cười, trên mặt lại càng vì bi thương, một đôi mắt đào hoa hơi hơi phiếm hồng, giờ phút này tràn ra nước mắt.
“Bà sẽ không hại hắn, cho nên liền tới hại tôi? Chính là 25 năm qua tôi là người đã kêu bà là mẹ, là tôi……”
Tần Thanh gần như khóc không thở nổ nói ra những lời này, không chờ đợi Thẩm Minh Thục đáp lại, xoay người rời đi.
Cái ngôi nhà lạnh băng này, chưa từng có nơi dung thân. Càng bi ai chính là, sự thật này, cậu cho tới bây giờ mới phát hiện.
Hai giọt nước mắt chua xót rơi trên sàn nhà, cửa đóng rầm lại.
996 xem ngây người. Méo mèo meo, nó cho tới bây giờ mới phát hiện, Tần Thanh vẫn luôn diễn!
996 vội vàng nhảy lên cửa sổ, theo đường ống nước bò xuống, ở lầu một trong đại sảnh ngăn chặn Tần Thanh.
Tản bộ từ trong thang máy đi ra, trên mặt Tần Thanh nào còn có nửa giọt nước mắt, đuôi mắt hơi hơi phiếm hồng cũng trở nên thanh triệt sáng trong.
Tay trái cắm túi, dọc theo con đuoengf trải đầy hoàng hôn thanh thản mà đi tới, môi mỏng hơi hơi trương lên, ở trong lòng than thở: “Nuôi hai mẹ con kia cả đời? Hưm?”
996: “…… Méo con me ngươi, cho là cậu lợi hại!”
Tần Thanh: “Tích phân cốt truyện nhận tổ quy tông, tôi nhận được sao?”
996 nhìn xem kịch bản, lại nhìn danh sách nhiệm vụ, không tình nguyện mà mở miệng: “Lấy được, nhưng kịch bản không phải viết như vậy. Cậu cố ý phá hư cốt truyện nữa có phải hay không?”
Nó không thể được đến Tần Thanh xin lỗi, ngược lại nhận được đến một tiếng cười nhẹ không chút để ý.
Đến lúc này nó rốt cuộc hiểu được, Tần Thanh chỉ phụ trách đi theo cốt truyện, căn bản sẽ không dùng phương thức chính xác!
Phương thức chính xác là cái gì đâu? 996 lần nữa giở giở kịch bản, cảm giác chính mình muốn khóc. Cốt truyện hai nhà người hợp thành một nhà, từ đây cuộc sống sung sướиɠ, liền bị con bướm này làm hư!
“Tần Thanh, nếu cốt truyện cho cậu đi chết, cậu có chết hay không?” 996 ngẩng đầu dò hỏi, cuối cùng ngữ khí lại tăng thêm cường điệu: “Cậu cũng thấy đi? Lực lượng vận mệnh là không thể phản kháng, cho nên chuyện phát sinh nhất định sẽ phát sinh, hoặc sớm hoặc muộn.”
Tần Thanh ánh mắt hơi lóe, cười khẽ trả lời: “Tôi biết vận mệnh không thể thay đổi. Nếu thiên mệnh làm tôi chịu chết, tôi đương nhiên nguyện ý, nhưng tôi sẽ tuyển chọn một phương thức thoải mái.”
Cho nên, vô luận làm cái gì, cho dù là chết cũng tốt, cậu nhất định đều không để mình thiệt hại.
996 hít sâu một hơi, lời thề son sắt mà nói: “Tần Thanh cậu cứ chờ, tôi luôn có biện pháp để trị cậu!".